“ Bọn người này chỉ tu ngoại công Thiếu Lâm Tự còn lại võ công khác đều không phải. Võ công Thiếu Lâm sinh ra không phải để giết người vì vậy lúc đánh ra đều giữ lại lực, 10 phần đánh 7. Còn bọn người này chiêu thức đều là giết người đoạt mệnh.”

Tiêu Phong có kinh nghiệm với võ công Thiếu Lâm nên vừa giao thủ liền nhận ra đối phương chuẩn tu không phải chính tông võ công Thiếu Lâm. Mộ Dung Phục kề lưng ngay phía sau hắn bực bội nói ra.

“ Ta cần biết mấy thứ đó làm gì? Ngươi nghĩ ra cách nào giải quyết hay không cứ bị vây như thế này thế nào cũng thất bại.”

“ Bọn người này đánh quá mức nguyên tắc hoàn toàn không lộ ra sơ hở.”

Tiêu Phong bình sinh thiên phú kinh người, võ công cùng kinh nghiệm thực chiến cũng cực giỏi nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ ra được hướng giải quyết. Loại đối thủ đánh không đau, chưởng không chết này hắn không gặp qua bao giờ, lại còn là thế vây công càng làm hắn đau đầu.

“ Không có gì là không có sơ hở, bọn họ chắc chắn có điểm yếu. Chúng ta nhất định sẽ tìm ra.”

“ Nói sau đi, lại tới rồi kìa.”

Như một chu kỳ, sau một lúc vây tròn đám người đồng này lại triển khai thế công. Lần này là áp dụng một loại gần giống với Đả Cẩu Trận của Thiếu Lâm. Đám người này mặc dù chỉ là tay không đánh trận nhưng thi triển chiêu thức dù là kiếm pháp, côn pháp, hay bất cứ thứ gì đều tạo ra nét đặc trưng của môn công phu đó. Cái này tu luyện không phải một sớm một chiều mà có được, từ đó có thể thấy những kẻ này đều là được huấn luyện đặc biệt, cả đời sinh ra chỉ để giết người.

Trong lúc hai người Tiêu Phong đang kẹt giữa cuộc chiến thì Mộ Dung Thiên đang lao như bay tới nơi Ngô Minh đang bị đè lấp. Hắn tới nơi lập tức ngừng di chuyển quan sát những chuyển động xung quanh để tìm kiếm vị trí chính xác của Ngô Minh.

“ Ngươi là ai?”

“ Tên kia ngươi không trả lời chúng ta sẽ ra tay.”

“ Các ngươi im lặng cho ta.”

Vừa rồi di chuyển, Mộ Dung Thiên đã gây sự chú ý của quân binh Đại Tống. Bị chú ý Mộ Dung Thiên không để bọn người này vào mắt chỉ một chưởng đã đánh giết toàn bộ tất cả bọn người vây quanh. Lập tức một đợt kinh hoảng lan ra khắp nơi, mọi người bị thực lực của Mộ Dung Thiên làm cho hoảng sợ. Bọn họ vừa rồi đã được thấy sự kinh khủng của Ngô Minh, họ biết một tuyệt đỉnh cao thủ là ý nghĩa gì vì thế chẳn ai dại dột tiến tới mà tiếp cận Mộ Dung Thiên.

Hôm nay tổn thất đã quá nặng nề, quân Liêu lui binh nhưng ai biết được đó có phải là một kế nghi binh hay không, nếu mà bọn họ lại tiếp tục đánh tới thì kết quả khó mà nói trước.

“ Ta biết ngươi còn sống, mau ra đây nếu không cả đám người này, đám người Linh Thứu Cung kia có vẻ rất quan tâm ngươi, ngươi còn trốn nữa ta sẽ giết bọn họ trước.”

Mộ Dung Thiên dù không biết được Ngô Minh đang ở đâu nhưng đã khẳng định được rằng kẻ địch mình còn sống. Hắn có thể cảm nhận trong mớ hỗn độn kia một nguồn năng lượng đang từ từ lớn dần lên. Chắc chắn là Ngô Minh đang đâu đó bên dưới chờ đợi cơ thể mình hồi phục sức mạnh. Điều này làm Mộ Dung Thiên e ngại vì thế hắn muốn dùng những con xung quanh này uy hiếp Ngô Minh nhưng có lẽ hắn đã không hiểu được con người của Ngô Minh.

Chính như lời Ngô Minh đã nói hắn hiện tại là kẻ đang dần mất đi nhân tính, những kẻ ở đây không gì khác chỉ là công cụ cho hắn sử dụng. Đối với hắn là thuộc hạ chính là để phục vụ chủ nhân không có chuyện chủ nhân đi hy sinh mình chỉ vì đám thuộc hạ được. Mộ Dung Thiên dù có giết hết đám người xung quanh thì cũng không ép được Ngô Minh đi ra.

Mộ Dung Thiên nói là làm sau một lúc không thấy Ngô Minh xuất hiện đã ra tay từ những kẻ đứng gần đồ sát khắp chiến trường. Lần nữa huyết tinh nổi lên, toàn bộ đại quân đã sức tàn lực kiệt lại phải gồng mình đi đối đầu với một con quái vật.

Cuộc chém giết quá một chiều, bằng vào thân thể đao thương bất nhập cùng nội lực vượt quá trăm năm của mình Mộ Dung Thiên chỉ như đang dạo chơi, bóp chết những người này như những con kiến. Một chút cơ hội phản kháng hắn cũng không để lộ.

Tống Anh Tông nhận ra sự tình đã không ổn, hắn lập tức quay đầu về phía Nhạn Môn Quan bỏ chạy. Mộ Dung Thiên lúc này giết cũng đã gần tới, mục tiêu của hắn đúng là vị hoàng đế kia sao có thể để con mồi mình chạy thoát.

“ Tham Hợp Chỉ.”

Ba tia chỉ lực đánh ra như ba cơn gió thổi mạnh vào hư không. Nó vô hình vô tức chỉ có âm thanh là vang vọng bên tai. Trên đường nó đi đâm xuyên qua không biết bao nhiêu binh sĩ cuối cùng nó đánh trúng vào chân con ngựa mà Tống Anh Tông đang cưỡi. Hoàng Đế bị hất văng xuống đát, binh sĩ xung quanh thấy thế vội đưa hắn lên một con ngựa khác để hắn nhanh nhất có thể chạy vào thành. Tất cả mọi người đều liều mình đi ngăn cản Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên đang phi thân đuổi theo thì hắn đột nhiên cảm nhận dưới chân mình có gì đó không đúng. Nhưng lúc này hắn đang dùng khinh công quá mức không thể dừng lại, ngay tức khắc từ dưới lòng đất Ngô Minh xuất hiện nắm lấy hai chân Mộ Dung Thiên kéo xuống phía dưới. Do đã quá đà Mộ Dung Thiên không kịp phản ứng bị Ngô Minh kéo cả người xuống lỗ dưới đất cả người chỉ còn duy nhất cái đầu nhô lên.

Lập tức không chờ đợi, cả đám quan binh trên tay binh khí lao tới chém giết cái đầu còn thò lên kia. Mộ Dung Thiên không nao núng hắn lúc này đã lấy lại được phương hướng vùng mạnh, lớp đất đá vốn đã bị Ngô Minh đào xới nên cũng không còn chắc chắn như trước, một thoáng bị hắn vỡ tung thành một cái hố to rồi từ đó thoát ra ngoài.

Hành động vừa rồi của Mộ Dung Thiên cũng kéo theo những binh lính vừa lao tới bị sụp xuống cái hố hắn vừa đào bị đất đá vùi lấp. Liên tiếp những người phía sau không tránh kịp va vấp vào nhau tạo thành một đám hỗn loạn, binh khí cứ thế chồng chéo lên nhau khiến không ít kẻ tự mình giết chết mình.

“ Toàn bộ tránh ra.”

Ngô Minh lúc này nét mặt hồng hào, không chút gì là vừa mới bị thương xong. Hắn ra lệnh lập tức làm toàn bộ binh lính cùng thuộc hạ mình lùi ra ngoài, đám nhân sĩ Trung Nguyên cũng không ngoại lệ rút lui.

Một thoáng còn lại chỉ là một mảnh đất lớn đầy xác chết và hai kẻ còn đứng đó. Ngô Minh sờ vào lưng mình thầm than.

Hắn là từ một ý định điên khùng đi tìm hiểu xem chất dịch màu xanh kia là gì nên đã từng như kẻ bịt mặt đâm lưng mình để tìm hiểu. Thứ chất màu xanh lam ấy hết sức kinh dị, nó nếu bỏ ngoài tay Ngô Minh chạm vào bất cứ thứ gì đều như một chất axit mạnh ăn mòn hết mọi thứ. Thế nhưng nó đối với Ngô Minh lại có tác dụng khác. Lần trước Ngô Minh chỉ dùng một giọt đã kích phát dị năng của mình tới mọt giới hạn mới, tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng nó cũng làm Ngô Minh cảm nhận được cơ thể mình như biến thành một kẻ khác.

Lần vừa rồi Ngô Minh đã dùng quá liều, nó đã đem tới một kết cục mà hắn đã dự đoán được từ trước. Đó chính là mất đi lý trí, hắn cố gắng giữ bình tĩnh cho mình nhưng thứ sức mạnh đó luôn thôi thúc hắn giết người, thôi thúc hắn trở thành một con quỷ dữ. Có thể nói chính là đòn tấn công của Gia Luật Trọng Nguyên đã cứu Ngô Minh. Chính khoảnh khắc ấy đã làm lý trí trong người Ngô Minh có lại sự tự chủ, hoặc cũng có thể đòn đó đã làm tiêu hao hết đi lượng năng lượng mà Ngô Minh còn tích trữ nên đã giải thoát hắn.

Ngô Minh đã dùng kỹ thuật của Tang Thổ Công đào lấy một cái hang ở phía dưới để thoát ra ngoài sau đó trốn đi điều tức phục hồi sức mạnh. Lúc này xem như cơ thể hắn đã ổn định chỉ là kẻ địch của hắn lại mạnh quá sức hắn tưởng tượng. Dù không đột phá Âm Dương Cảnh nhưng Mộ Dung Thiên lại mạnh lên không ít, hơn trăm năm công lực hấp thụ từ Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn không phải trò đùa. Dù sẽ có hao phí trong khi hấp thụ nhưng lợi ích cũng không thể trối cãi.

“ Ngươi chịu đi ra rồi sao?”

“ Ngươi cũng đã xuất hiện ta cũng phải đi ra gặp mặt chứ.”

Ngô Minh tươi cười có ý trêu chọc đối phương. Mộ Dung Thiên nhìn ánh mắt Ngô Minh như thể đang nhìn thấu bản thân mình cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn lo lắng lời Mộ Dung Phục vừa nãy nói là sự thật, rằng Ngô Minh biết bí mật gì đó của mình mà ngay cả hắn cũng không biết. Mộ Dung Thiên nói.

“ Ta và ngươi có đánh nhau cũng không dễ phân ra thắng bại, chúng ta hợp tác như thế nào?”

“ Ta cùng ngươi?”

“ Đúng, hai người chúng ta nếu hợp lực ta nghĩ trong thiên hạ này sẽ chẳng có ai có thể ngăn cản.”

Ngô Minh vừa nghe đã hiểu là muốn nói gì với mình, hắn cũng không có ý định liên thủ với tên này. Thế nhưng việc này lại có ích với Ngô Minh, càng nói chuyện lâu hắn sẽ càng có nhiều thời gian bổ sung lại thể lực đã mất, việc này có lợi không hại nên cũng chẳng vội lật mặt với Mộ Dung Thiên.

“ Ngươi muốn cùng ta hợp tác, nực cười. Ngươi tính toán đủ thứ lên người ta muốn dùng ta tạo ra thù oán giữa hai nước Tống Liêu. Huống chi một rừng sao có thể có hai hổ.”

“ Ngươi muốn điều kiện gì?”

“ Điều kiện? Tên Gia Luật Trọng Nguyên lúc nãy còn muốn chia thiên hạ với ta ngươi có thể cho ta cái gì hơn cái này?”

“ Nói tóm lại là ngươi không đồng ý?”

“ Trừ khi ngươi chết đi.”

Ngô Minh cũng cảm nhận được Mộ Dung Thiên đang tích chưởng sau lưng để công kích mình nên muốn chiếm tiên cơ.Một cái nháy mắt đã chạy tới bên người Mộ Dung Thiên, lập tức ngón út của Ngô Minh đánh ra Thiếu Trạch Kiếm. Kiếm khí đánh ngay vào vai trái của Mộ Dung Thiên lập tức hắn vung tay bắn ra chưởng lực đối kháng.

Ngô Minh nhanh tay nắm lại vai tên này, hai ngón cái và trỏ bóp lấy phần vai kéo xuống cánh tay. Lập tức hai chiêu Quan Xung Kiếm và Thiếu Xung Kiếm đánh tới. Không có khoảng cách thi triển hai chiêu kiếm đánh thẳng vào tay của Mộ Dung Thiên. Những tưởng thành công nhưng ngay sau đó Ngô Minh chỉ thấy cả cánh tay Mộ Dung Thiên hóa vàng chống đỡ hi kiếm vừa rồi của mình.

“ Sao có thể.”