“ Ngươi cùng lệnh lang bị chia cách nhưng ngươi cũng biết hắn ở đâu làm gì, đã là một kẻ nổi danh trên giang hồ, võ công tinh tiến trở thành đệ nhất anh hùng trong giang hồ.Còn ta thì sao? Ta và Hư Trúc ngày nào cũng gặp mặt nhưng lại không nhận ra nhau”

“ Đừng nói nữa!”

“ Nhị Nương ta đã làm tội ác tới hai lần, bao nhiêu năm nay đã cực khổ cho bà.”

“ Ông có khổ không thể nói đó mới là chân chính đau khổ.”

“ Tiêu lão thí chủ trận chiến năm xưa ở Nhạn Môn Quan lão nạp đã gây lỗi quá lớn đi. Chư vị huynh đệ bao che việc này cho lão nạp đều đã bị ông giết chết. Hôm nay lão nạp lấy cái chết tương báo chắc không muộn chứ.”

Tiêu Viễn Sơn không trả lời. Trong lòng ông ta cũng rõ là Huyền Từ bị kẻ khác lừa gạt, không có đáng tội nhưng ông ta biết kiếm ai chịu cái chết cho vợ mình đây. Bởi thế dù có thể thấy được đức độ mà Huyền Từ sở hữu ông ta cũng phải khiến cho lão ta thân bại danh liệt không còn mặt mũi trên giang hồ. Lần này danh tiếng của Thiếu Lâm coi như cũng đã bị hủy hoại, là phương trượng lại phạm sát giới dâm giới hai trọng giới còn có tư cách gì giáo huấn người khác.

“ Huyền Từ phương trượng ta kính nể ông là một cao tăng nhưng thù giết mẹ không thể không báo. Hôm nay Tiêu Phong ta muốn cùng ông đánh một trận sinh tử.”

Lời nói của Tiêu Phong vừa ra cả đám người đều đổ dồn về Huyền Từ. Tăng chúng Thiếu Lâm đối với Huyền Từ kính ngưỡng quá mức việc này đối với ông ta quá nguy hiểm lần lượt từng người quỳ xuống ngăn cản Huyền Từ chấp nhận lời yêu cầu của Tiêu Phong.

Huyền Từ không trả lời đột nhiên xuất chiêu đánh tới Mộ Dung Phục. Cà Sa Phục Ma Công của Huyền Từ đã luyện tới xuất thần nhập hóa vừa ra uy thế đã ngập trời đánh tới. Mộ Dung Bác một bên hoảng hốt muốn xông tới cứu đứa con trai của mình nhưng bất ngờ chính là Mộ Dung Phục hoàn toàn không có chút nhúng nhường Đẩu Chuyển Tinh Di vận chuyển tá lực khỏi người mình đánh lùi Huyền Từ ra một bên.

TÌnh huống làm tất cả mọi người giật mình, Mộ Dung Phục võ công lại cao như vậy? Vừa rồi cùng Tiêu Phong kịch chiến cũng không có lộ ra khủng bố như vậy đi.

“ Mộ Dung thí chủ vừa rồi là?”

Huyền Từ kinh hãi nhìn Mộ Dung Phục chấp tay định thân. Mộ Dung Bác cũng đã không kịp dừng tay nhảy tới bên Mộ Dung Phục, hắn nhìn con trai mình vô cùng ngạc nhiên. Huyền Từ không khỏi bất ngờ mới định tâm mình lại nói ra.

“ Mộ Dung Bác thí chủ vẫn còn sống ta đoán không sai đi.”

Huyền Từ vốn dĩ muốn tấn công Mộ Dung Phục để xác định xem người kia có phải là Mộ Dung Bác hay không mà thôi nhưng ai ngờ lại gặp tình huống như vậy. Lúc này ông ta cũng chỉ dựa vào suy đoán của mình mà nói ra. Mộ Dung Bác cũng không có gì để giấu cởi bỏ mặt nạ của mình ra.

“ Đã lâu không gặp, Huyền Từ đại sư.”

“ Năm xưa ngươi giả truyền tin tức, nói Tiêu Viễn Sơn muốn tới Thiếu Lâm cướp đoạt kinh thư, đã tạo thành tất cả tội lỗi ngày hôm nay ngươi không cảm thấy chút bức rức nào sao?

Ta và Mộ Dung lão thí chủ đã qua lại nhiều năm ngươi năm đó đưa tới tin tức ta nào có nghi ngờ sau đó đã giết nhầm người tốt từ đó không hề gặp lại ngươi nữa. Sau đó nghe là ngươi đã qua đời ta rất đau buồn thật không ngờ ngươi.”

Huyền Từ nói tới đây nhắm hai mắt lại xám hối, thở dài một hơi.

“ Mộ Dung lão thí chủ, lão nạp nghe những lời của ngươi tạo nên bao tội lỗi đều là vì mưu đồ của ngươi mà nên. Mưu đồ của ngươi không thành nhưng đã hại chết không biết bao nhiêu người.”

Tiêu Phong nghe được tất cả thì không kiềm chế được hét lớn.

“ Mộ Dung lão tặc mọi chuyện đều là do ngươi gây ra. Mau tới đền mạng.”

“ Hừ chư vị anh hùng, Tiêu Thị phu phụ là tội nhân của Trung Nguyên các vị lại muốn để hắn muốn làm gì thì làm sao? Nếu hai người bọn chúng mà thoát ngày hôm nay Đại Tống sẽ sống những ngay tháng không được bình yên.”

Lời của Mộ Dung Bác muốn kích phát đám đông trợ giúp mình. Ai náy đều có thù với Tiêu Phong, Mộ Dung Bác tuy là kẻ cằm đầu năm xưa nhưng ân oán của hắn cũng là ba mươi năm trước còn Tiêu Phong là việc hiện tại tất nhiên đám đông sẽ chọn Tiêu Phong làm mục tiêu, tiếp tới đó Mộ Dung Bác nói tiếp.

“ Ta nói cho mọi người thêm một tin tức, không chỉ Tiêu Viễn Sơn gây nhiều tội ác mà cả nghĩa phụ của Tiêu Phong cũng là một đại ma đầu. Năm xưa tại thảm sát rừng trúc bao nhiêu nhân sĩ giang hồ đã bỏ mạng chắc mọi người vẫn còn nhớ. Thi Quỷ cái tên này ta nghĩ các vị vẫn còn ghi trong lòng.”

Mộ Dung Bác tiếp tục khoáy động lòng người chuyển dời sự chú ý đi xa mình hắn hướng tới Huyền Từ nói ra.

“ Huyền Từ phương trượng người có lẽ cũng giống ta nhìn tên Ngô Minh kia rõ ràng rất giống với tên năm xưa đưa Tiêu Phong đi. Ngay cả cai tên cũng giống nhau.”

Mọi người không hề hiểu chuyện năm xưa nên không biết Mộ Dung Bác đang muốn nói gì, họ chỉ biết chuyện này lại liên quan tới Ngô Minh. Thân thế của Ngô Minh được truyền tai nhau là con nuôi của Vương phu nhân Mạn Đà Sơn Trang, biểu đệ của Mộ Dung Phục. Còn về tuổi tác cũng chỉ mới hơn 20 sao có thể liên quan gì đến chuyện ba mươi năm trước. Ngô Minh cũng không ngồi yên đứng ra.

“ Mộ Dung Bác, ông thật ra là muốn nói gì?”

“ Ta không biết vì sao ngươi lại có thể có được nhân dạng như hiện tại nhưng ta biết ngươi chính là tên Thi Quỷ năm đó.”

“ Ta là Thi Quỷ?”

“ Đừng có giả vờ, lúc đầu ta không hề nghi ngờ ngươi, nhân dạng của ngươi giống với tên đó chỉ là tình cờ nhưng sau đó ta phát hiện ra thân thế ngươi bất thường không rõ cha mẹ nên đã nghĩ ngươi chỉ là con của Thi Quỷ nhưng mà những lần gần đây ngươi đã cho ta biết được mọi chuyện. Chắc ngươi không nhớ năm đó ở rừng trúc hơn ba trăm người ấy cũng có mặt của ta. Hỏa công của ngươi quá đặc thù trên đời này chắc cũng chỉ có một người có thể luyện ra. Nếu ngươi là con của Thi Quỷ thì ở tuổi này ngươi có thể luyện được trình độ đó sao? Chỉ có một khả năng ngươi chính là hắn.”

“ Tiêu Viễn Sơn ngươi cũng nghĩ vậy có phải không?”

Ngô Minh nhìn Tiêu Viễn Sơn hỏi.

“ Đúng, từ cách ngươi đối xử với Phong Nhi ta cũng đoán ra mấy phần.”

“ Nếu đã có đáp án của mình thì cần gì phải hỏi ta.”

Mộ Dung Bác cười lớn.

“ Các vị đã nghe rõ ràng, ba tên này là ác ma nguy hại võ lâm trừ khử bọn chúng sẽ mang lại yên bình cho Trung Nguyên này.”

“ Ngươi luôn muốn thiên hạ đại loạn.”

Ngô Minh không có chút e ngại gì, biểu hiện này của hắn đã uy hiếp tới sự tự tin của Mộ Dung Bác.Với bản lĩnh mà Ngô Minh thể hiện quá khó cho hắn có được sự chắc chắn trong kế hoạch của mình. Điều mà hắn tin tưởng chỉ là đám đông bao vây xung quanh có thể đè chết Ngô Minh.

“Đệ tử Thiếu Lâm nghe lệnh, lập tức bắt giữ đám người Ngô Minh lại, việc phương trượng đại sư phạm giới cũng sẽ được xử lý hiện thời Huyền Từ không còn là phương trượng Thiếu Lâm.”

Huyền Tịch Thủ Tọa Giới Luật Viện nhanh chóng chủ trì lại đại cuộc. Thiếu Lâm lần này ném đi mặt mũi của mình quá nhiều, hắn muốn chút gì đó níu kéo lại danh dự.

Theo đó từ đệ tử Thiếu Lâm, cùng đám người xung quanh bao vây lấy tất cả bao gồm ba người Ngô Minh và hai cha con Mộ Dung Phục. Lúc này Cái Bang nội chiến cũng đã dẹp loạn xong, Du Thản Chi cùng A Tử bị trói lại một góc. Dưới sự dẫn dắt của Ngô Trường Phong cũng đi theo đám đông bao vây Ngô Minh.

“ Các ngươi đã muốn chết ta cũng thành toàn.”

Ngô Minh lấy ra trong tay cây pháo sáng bắn thẳng lên trời. Vừa thấy được tín hiệu phát ra từ khắp các hướng người ta có thể nghe được tiếng chân dồn dập đang ùa về.

“ Phía kia.”

“ Đằng kia cũng có.”

“ Sau lưng chúng ta!”

“ Sao lại như vậy, những người này là ai?”

“ Ta nhận ra là Tây Hạ Nhất Phẩm Đường. Sao bọn chúng lại ở đây?”

“ Đằng kia đám người cổ quái đó là ai?”

Nhìn vô số bóng người đang kéo tới đám đông lập tức sợ hãi. Bọn họ dùng đông đánh ít nhưng hiện tại tình thế bị thay đổi không thể ngờ như vậy làm cho lòng người nhanh chóng hoang mang.

“ Nhất Phẩm Đường có mặt, tham kiến công tử.”

“ Thuộc hạ Tang Thổ Công có mặt.”

“ Thuộc hạ Đoan Mộc Nguyên đã tập hợp đủ người chờ công tử ra lệnh.”

“ Thuộc hạ Chương Đạt Phu tập hợp các huynh đệ 36 động đã có mặt.”

“ Thuộc hạ Lan Kiếm đã dẫn theo đệ tử Linh Thứu Cung như chỉ thị của công tử có mặt.”

Từng người đi tới trình diện trước mặt Ngô Minh làm cho mọi người kinh ngạc. Có người có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhanh mắt nhận ra liền kinh hãi.

“ Đều là động chủ, đảo chủ của 36 động 72 đảo. Tên này lại có thể dẫn đầu đám ma quỷ này.”

“ Ngươi nhìn nữ tử áo đen ấy, ta có thể nhận ra là sứ giả Linh Thứu Cung, như vậy chẳng phải tên Ngô Minh đó là cung chủ Linh Thứu Cung sao.”

Chưa hết bất ngờ một đám người nữa xuất hiện giữa đám đông, thân phận đám người này lần nữa gây xôn xao.

“ Chúng đệ tử ra mắt chưởng môn, nhận được lệnh của chưởng môn chúng tôi đã chạy liên tục mấy ngày tới đây.”

Người tới là Tiết Mộ Hoa – Tiết Thần Y. Cục diện đã quá mức xoay chuyển, tình thế đã không còn có lợi thế cho đám người phía Thiếu Lâm, về cả nhân lực hay chiến thuật.

Rõ ràng sự xuất hiện của đám người thuộc hạ Ngô Minh là có sắp đặt không như đám người bèo nước gặp nhau này của Cái Bang hay Thiếu Lâm Tự.

Ngô Minh đứng giữa quần hùng lãnh đảm nói ra.

“ Các ngươi lúc nãy đã muốn giết ta, được ta cũng không phải là kẻ thấy người khác giết mình mà buông tay chịu trói. Các người muốn đánh chúng ta đánh một trận cho sảng khoái. Mộ dung Bác ngươi cả muốn thiên hạ đại loạn ta cho ngươi toại nguyện chỉ là ngươi có mạng để nhìn nó không mà thôi.

Tất cả nghe lệnh.”

“ Chờ lệnh công tử.”

Tiếng đồng thanh vang rầm cả đất trời khí thế lấn áp chư thiên, biển người hùng hổ hét lên vang vọng che lấp đi khí thế phe địch.

Hành động tiếp theo của thuộc hạ của Ngô Minh mới là bất ngờ. Toàn bộ đều đem ra một cái khăn che lấy mặt mình. Toàn bộ mọi người đều không hiểu mục đích của đám người này là gì?

“ Cẩn thận, là Tây Hạ Bi Tô Thanh Phong.”

“ Đúng nhất định là Bi Tô Thanh Phong.”

“ Chạy lên hướng trên gió nhanh.”

Ngô Minh nghe thấy tiếng hét của đám người Cái Bang, bọn họ từng bị chiêu này đánh bại nên soa có thể không khẩn trương. Ngô Minh từ trước đó đã thả Bi Tô Thanh Phong vào không khí chứ không phải mới đây nên hắn không có gấp gáp. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, số lượng người quá đông không gian cũng quá lớn nên nhất thời thuốc vẫn không phát huy kịp tác dụng.

“ Chạy, các ngươi mọc cánh cũng chạy không thoát.”

“ Giết.”

“ Xông lên.”