Ngô Minh vừa rồi ăn rất nhiều chưởng từ kẻ địch hắn cũng mất một chút ngạnh lực bước đầu đi vào thế luân hãm của Đoàn Dự và Cưu Ma Trí.

“ Chết đi.”

Đoàn Dự thân pháp không nhanh chóng nhưng tốc độ ra chiêu thì quá sức cao minh. Lục Mạch Thần Kiếm của hắn không có biến hóa nhiều như Ngô Minh nhưng bản chất môn võ công này đã là quá khủng bố. Như một khẩu sung trường từng tia từng tia kiếm khí không ngừng bắn ra ngoài. Ngô Minh cả người dùng Hàn khí cùng Thiếu Lâm Kim Cương Bất Hoại Công chống đỡ.

Ngay lúc đó không chút lưu tình Cưu Ma Trí dùng tuyệt kĩ thành danh của mình Hỏa Diễm đao đánh tới vào người của Ngô Minh. Thật ra cú đánh lén này cũng không đơn giản như lời nói. Ngô Minh một bên chống đỡ Đoàn Dự được đã là thiên hạ hiếm có, có lẽ người làm được điều này điếm trên đầu ngón tay. Cưu Ma Trí đối với Lục Mạch Thần Kiếm là thèm muốn cũng là sợ hãi. Hắn Hỏa Diễm Đao muốn phát huy tác dụng phải đi lại gần một khoảng cách nhất định, nhưng mà kiếm khí của Đoàn Dự cứ chi chít liên hồi Cưu Ma Trí muốn có cơ hội cũng không dễ.

Đoàn Dự chính là chủ động tạo ra khe hở cho Cưu Ma Trí ra tay. Từ cánh trái Ngô Minh, Cưu Ma Trí đánh tới, cánh tay hắn phóng ra cả lửa đánh tới. Ngô Minh từ nãy tới giờ hắn không đánh trả cũng chính là chờ khoảng khắc này.

Ngay lúc Cưu Ma Trí đánh chưởng ngay vào tay trái của Ngô Minh thì chính là lúc nỗi kinh hoảng phủ kính tâm trí lão ta. Ngô Minh cả nhìn cũng không nhìn.

“ Hả.”

Cưu Ma Trí hoàn toàn không cảm nhận rằng mình vừa đánh vào một con người mà là một tảng đá… không phải nói là một khối sắt.

Máu từ bàn tay của Cưu Ma Trí tuôn ra, trên da của Ngô Minh những cột nhọn chi chít màu đen nổi lên đâm xuyên qua bàn tay của Cưu Ma Trí. Đây là hình thái mới của ngọn lửa của Ngô Minh.

Lửa là một thứ có thể thấy có thể ngửi nhưng lại không thể chạm. Nó hữu hình nhưng lại vô hình nhưng lúc này Ngô Minh đã có thể đem nó như một vật thể nhất định biến đổi nó thành một vật chất màu đen tùy ý sử dụng.

“ A a, đây là gì.”

Không chỉ nỗi đau về thể xác mà cả linh hồn của Cưu Ma Trí cũng đang như thiêu đốt. Hắn cả đời tâm đắc Hỏa Diễm Đao nhưng lúc này lại bị một hỏa công khác đánh bại. Cưu Ma Trí cảm nhận được cái chết đến gần hắn hối hận. Vốn hắn có thể tránh khỏi cuộc chiến này nhưng hắn lại ra nơi này. Hắn bàn tay như bị đinh đóng chặt vào cánh tay Ngô Minh vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“ Công lực của ta, ngươi ngươi hút công lực của ta.”

Ngô Minh tay trái lúc này như một ngọn lửa phủ đầy những vật chất màu đen nâng cả người Cưu Ma Trí lên. Mặc cho Đoàn Dự cố sức từ xa dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh tới, cả người Ngô Minh cũng loang lỗ vết thương nhưng hắn chẳng hề bận tâm đôi mắt nhìn vào Cưu Ma Trí.

Miệng của Cưu Ma Trí bị bóp chặt không nói thành lời, hắn muốn nói gì đó nhưng chẳng thế nói ra. Ngô Minh đôi mắt nhìn hắn cứ như tử thần gọi tên. Cưu Ma Trí đã biết số phận của mình khó tránh khỏi. Đoàn Dự từ nãy tới giờ tiêu hao công lực đánh Ngô Minh không dưới một trăm kiếm nhưng kết quả chỉ là làm Ngô Minh cơ thể đầy vết thương chứ không hề cảm nhận được Ngô Minh có một cảm xúc đau đớn nào.

Đoàn Dự công lực không dưới 300 năm nhưng tiêu hao quá mức cũng là không chịu nỗi.Kiếm khí từ Lục Mạch Thần Kiếm cần rất nhiều chân khí đưa đi vận dụng, nếu bình thường Đoàn Dự sử dụng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì nhưng bây giờ hắn đã dùng quá sức. Trong tâm trí của Đoàn Dự với bản lĩnh của hắn cả đời này cũng sẽ không gặp tình cảnh hiện tại. Hắn không tiếp tục tấn công được nữa mà ngừng lại thở dốc lấy lại sức.

Bằng mắt thường có thể thấy Ngô Minh vết thương trên người hồi phục lại. Đây là lý do từ đầu tới giờ hắn không ra tay đánh nhau vì hắn biết mình nếu chủ động đôi công sẽ thua cuộc nên dồn hết sức kích hoạt khả năng hồi phục kinh người từ cánh tay trái của mình. Hỏa Diễm mà Cưu Ma Trí đánh tới không chỉ không tổn hại Ngô Minh mà còn giúp hắn tăng quá trình này nhanh hơn.

“ Là ngươi tự mình tìm tới cái chết, không nên trách ta.”

Ngô Minh nhìn Cưu Ma Trí lân cuối, kẻ này cả nghị lực sống cũng đã mất. Cưu Ma Trí cảm nhận từng tia nội lực bị Ngô Minh hút cạn đã hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn là hòa thượng nhưng tâm tính không tịnh, thích tranh đấu thích danh lợi. Lúc này Cưu Ma Trí còn đang đắm chìm trong tham vọng hắn không có đủ thời gian suy ngẫm về cuộc đời và hắn đã mất đi cơ hội đó. Lúc này đối với hắn mà nói mất đi võ công xem như mất tất cả, dù Ngô Minh không giết hắn thì hắn cũng sẽ tự sát. Đột nhiên làm một tên phế vật Cưu Ma Trí sẽ không chịu nỗi.

Cưu Ma Trí nhanh chóng biến thành một cái xác khô bị Ngô Minh quăng đi ra một bên. Lúc này Ngô Minh nhìn sang Đoàn Dự cũng đã hồi phục lại công lực của mình.

“ Ngươi cảm thấy có phần thắng không?”

Ngô Minh nói với Đoàn Dự lời này như một nhát chém vào tim. Đoàn Dự trong lòng vẫn còn chiến ý, hắn đang bỏ qua mọi suy nghĩ để toàn lực đánh bại Ngô Minh. Hắn không muốn suy nghĩ Ngô Minh mạnh thế nào, hung bạo ra sao vì hắn biết hắn nếu suy nghĩ về những thứ ấy hắn sẽ sợ. Sợ là một cảm xúc quá kinh khủng, nó khiến con người ta đi sai đi khỏi mọi dự định của mình.

Đoàn Dự cố thoát ra nổi sợ ấy nhưng nhìn Ngô Minh như một con quỷ cứ đứng đó hắn thật sự không thể nào không sợ hãi.

“ Ta cho ngươi thêm cơ hội, đây đánh vào đây của ta.”

Ngô Minh như ma quỷ không biết bằng cách nào vút tới bên người Đoàn Dự cánh tay của Đoàn Dự đã bị hắn nắm lấy. Ngô Minh bóp lấy cánh tay ấy đưa thẳng vào cổ mình.

“ Ta cho ngươi một cơ hội, nhắm vào đây đánh ta một cái. Ngươi có thể giết được ta.”

Đoàn Dự bị hành động này của Ngô Minh khiến thần tình điên đảo. Đây là gì? Đây là sao? Đoàn Dự bị chính mình làm cho loạn rồi, hắn cố giải thích cảm xúc của mình nhưng hắn không thể. Ngô Minh đang sỉ nhục hắn, hắn sợ sao? Hắn muốn giết Ngô Minh vậy bây giờ ra tay đi! Nhưng sao hắn lại không dứt khoát. Hắn sợ vì cả tình huống này hắn cũng sẽ không đánh chết Ngô Minh. Thế thì sẽ thế nào? Chấm dứt sao?

Ngô Minh nhìn Đoàn Dự sợ hãi bối rối mà cười lớn.

“ Ngươi là như vậy, ngay cả khi nắm giữ cho mình năng lực lớn cũng không dám sử dụng. Ngươi luôn chần chừ. Cả đời ngươi cũng sẽ không thành công được, ngươi luôn phụ thuộc vào kẻ khác, là một kẻ nhát gan.”

“ Ta không có như vậy, ngươi nói dối, ta là thế tử Đại Lý là một Đại Anh hùng. Ngươi là ác ma ta phải giết chết ngươi. Ta không nghe ta không nghe.”

“ Trốn chạy sao? Ta ở đây ngươi chạy được đi đâu, mau giết ta đi, giết chết ta đi.”

“ Đừng ép ta, ngươi đừng ép ta!”

Đoàn Dự phát điên rồi. Mắt hắn đã không còn nhân tính hoàn toàn loạn. Cả người hắn chân khí tán loạn không thể kiềm chế. Đoàn Dự nhìn trước mặt Ngô Minh như ác quỷ cả người chân khi rót cạn vào tay phải của mình đánh hết một chiêu vào người Ngô Minh.

“ Ngươi luôn là kẻ thất bại.”

Ngay trước khi ăn chiêu này của Đoàn Dự, Ngô Minh nói ra lời này. Ngay sau đó Ngô Minh như một mũi tên bị đánh văng đi cực xa. Cây cối đất đá trên đường đều bị cuồng phong cuốn trôi đi, để lại một vệt dài trên đất.

“ Cái này chết rồi.”

“ Đáng tiếc quá ngạo mạn.”

“ Hắn ăn trọn đồn này không thể sống.”

“ Nhìn đạo lực mà nó phát ra chắc chắn là chết không toàn thây.”

“ Đáng tiếc một thân võ công lại như thế bị giết.”

Nhiều người xung quanh quan sát đều khẳng định Ngô Minh chết là không bàn cãi. Vết tích của đòn tấn công của Đoàn Dự quá khủng khiếp khiến cả người tự tin nhất cũng không dám nói Ngô Minh còn sống. Ngữ Yên cùng các nữ nhân Linh Thứu Cung nhìn thấy cảnh này thì hoảng hốt không suy nghĩ gì lao tới tìm kiếm Ngô Minh.

Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục đang giao thủ cũng quay qua nhìn đều hoảng hốt. Tiêu Phong tức giận tột độ đánh một chiêu toàn lực đẩy lùi Mộ Dung Phục rồi lao tới tấn công Đoàn Dự. Lúc này, Đoàn Dự nhìn vết tích mình vừa gây ra mỉm cười, hắn cười lơn đến mức cả người cách xa cả dặm cũng có thể nghe thấy Tiêu Phong lao tới hoàn toàn không được Đoàn Dự nhận ra.

“ Tránh ra.”

Tiêu Phong lao tới cuốn theo là kình khí từ Hàng Long Thập Bát Chưởng mà Đoàn Dự hoàn toàn không để ý. Từ phía xa Đoàn Diên Khánh nhìn con trai mình bị tấn công hắn không thể đứng yên. Ở Lôi Cổ Sơn có Đoàn Dự xuất hiện hắn cố ý muốn chứng tỏ mình mới bước lên giải thế cờ kia. Kết quả thì sao, hắn thất bại hắn xấu hổ vì bản thân mình. Trước đứa con trai hắn không dám nhìn, hắn tự ti về cả thân thể hay là thân thế. Hắn hy vọng thiên hạ này không biết hắn là cha của Đoàn Dự nhưng vừa rồi mọi chuyện điều đã bị phơi bày.

Đoàn Diên Khánh lao tới chống đỡ cho Đoàn Dự cả người nhận lấy chưởng lực hùng hậu của Tiêu Phong. Đoàn Dự thần trí vừa lấy lại quay sang đã thấy Đoàn Diên Khánh cả người là máu ngã rục trước mắt mình. Hắn sốc.

“ Sao lại làm vậy, ta không muốn nợ ngươi. Ngươi đứng dậy cho ta ai cần ngươi đi đỡ.”

“ Là ta tự nguyện con không có nợ ta.”

“ Đừng có gọi ta như vậy, ngươi mau đứng lên ta không muốn, ta không muốn.”

Tiêu Phong nhìn thấy được hình cảnh của mình trước kia từ Đoàn Dự. Hắn lúc trước cũng như vậy cũng mù quáng không chấp nhận xuất thân của mình. Nếu không có Ngô Minh, không có A Châu hắn có lẽ đã là Đoàn Dự của ngày hôm nay. Đã là một tên chìm trong thù hận đánh mất chính mình.

“ Hắn là phụ thân của ngươi, dù thế nào hắn cũng là phụ thân của ngươi. Ngươi không thể phủ nhận.”

“ Ngươi cùng tên quái vật kia đều là một ruột. Ngươi thì biết gì về ta, hắn là phụ thân ta sao. Không cả đời này ta cũng không nhận.”

“ Ngươi rất giống ta.”

Tiêu Phong nói ra lời này có chút xót xa. Hắn nếu có thể lựa chọn hắn luôn chọn mình là người Hán, luôn chọn về lý tưởng nửa đời của mình. Dù lúc này hắn đã chấp nhận mình là người Khiết Đan là kẻ thù của cả Trung Nguyên này nhưng một góc nào đó hắn vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận.