Vì thương thế của Uyển Thanh vẫn còn chưa lành nên Ngô Minh đã để lại nàng ở lại Phiêu Miễu Phong. Hắn hiện tại đã chuẩn bị đầy đủ người để tiến về trung nguyên tìm kiếm Ngữ Yên cùng mẫu thân của mình.

Ngô Minh đang chuẩn bị lên đường thì có một người đưa tin cũng vừa chạy tới đưa tin tức quan trọng. Ngô Minh phải ngừng việc khởi hành để đọc tin tức vừa gửi về.

Ở đại sảnh Linh Thứu Cung, Ngô Minh cầm trên tay thư từ Ô Lão Đại gửi về, trên thư còn được niêm phong cẩn thận. Hắn lập tức mở ra để xem thông tin gửi tới là gì. Sau khi xem xét Ngô Minh khuôn mặt cực nhiều cảm xúc, chung quy lại không thể nhận ra hắn đang vui hay buồn, là đang lo lắng hay tự tin. Chỉ thấy được trong đó mang nhiều tâm tư.

“ Trang Tụ Hiền, tên này lại có thể một lần nữa nổi danh trong thiên hạ. Lần đó mình xem ra đã quá xem thường hắn ta. Theo thông tin này rất có thể mẫu thân cũng đi tới Thiếu Lâm Tự. Như vậy lần này một lần giải quyết tất cả mọi chuyện.”

Ngô Minh đọc được trong thư có hai thứ quan trọng. Trang Tụ Hiền một cái tên chỉ nổi danh mấy tháng gần đây trong giang hồ. Theo tin tức Ô Lão Đại thu thập được thì Trang Tụ Hiền có một kẻ đứng sau là A Tử. Ngô Minh có thể đoán ra đại khái tại sao hai người họ có thể gặp nhau. A Tử trong Trân Lung Kỳ Cục đã bị lẫn trong đám người chết. Số người kéo lên Lôi Cổ Sơn lần đó rất đông có lẽ trong số đó cũng có Du Thản Chi. Tên này trong loạn lạc có lẽ đã gặp được A Tử.

Nhân duyên của hai người này không phải bình thường, nguyên tác đã vẽ ra cuộc đời của Du Thản Chi quá mức bi thương, từ đầu tới cuối hắn không có chút gì là may mắn. Ngay cả võ công ngạo thị thiên hạ của hắn cũng đánh đổi bằng cả nhân dạng cùng tự tôn. Hiện tại Du Thản Chi không có như nguyên tác bị hủy khuôn mặt, hơn nữa còn luyện được võ công cao cường. Hắn đã đánh bại mấy trưởng lão Cái Bang để ngồi lên cái chức bang chủ.

Theo phần lớn khả năng thì mọi hành động của Du Thản Chi đều là A Tử đứng sau sắp đặt. Tình yêu của Du Thản Chi dành cho A Tử là tình yêu sét đánh, chỉ nhìn lần đầu hắn đã bị cô nàng thu hút thần trí điên đảo. Lần này tin tức trọng tâm là việc ngay sau khi lên làm bang chủ Du Thản Chi đã gửi thư tới Thiếu Lâm Tự để tập hợp đại hội võ lâm tìm ra minh chủ mới hiệu lệnh thiên hạ.

Lần trước ở Thái Sơn Đại Hội, Ngô Minh dành được chức vị này nhưng chẳng ai công nhận vì thế lần này xem như chưa từng có lần đó tỷ võ lần nữa tìm ra minh chủ mới. Thiếu Lâm cùng Cái Bang là hai đại bang phái trong thiên hạ, việc này vừa lan ra đã gây trấn động võ lâm.

“ Thần Mộc Vương Đỉnh thứ này còn nằm trong tay của A Tử, thứ đồ này vẫn như cũ lợi hại đã tạo ra thêm một con quái vật. Chỉ là hắn ta không có Dịch Cân Kinh xem như như cũ có cơ duyên cũng không thể nào vượt quá Tiên Thiên cao thủ được không đáng ngại. Đám trưởng lão Cái Bang đều là lũ người gần đất xa trời đánh bại bọn họ cũng coi như không tính là gì. Chỉ là Thiếu Lâm con quái vật này phải làm cẩn thận.”

Ngô Minh đã xác định được mục đích tới của mình. Hắn còn muốn chạy đông chạy tây tìm kiếm nhưng hiện tại hắn đã xác định rằng mình nên đi đâu. Tin tức thứ hai đưa tới là việc có người nhìn thấy mấy người từ bên ngoài chạy vào Thiếu Lâm Tự, theo hình dáng rất giống Vương phu nhân và Đoàn Chính Thuần.

Ngô Minh đoán là bọn họ muốn tìm người bảo vệ nên mới phải chạy vào đó để tá túc. Trong Thiếu Lâm Tự cũng là một nơi an toàn, đến đó dù là Đoàn Dự có đuổi đến cũng không sợ bị hắn hạ độc thủ.

Ngô Minh sau đó ghi một tờ giấy đưa cho Mai Kiếm.

“ Mai Kiếm ngươi đem thứ này đến nơi ta ghi bên trên đưa tận tay người đó. “

“ Vâng công tử, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

“ Còn ngươi Trúc Kiếm dẫn theo đệ tử đi cùng ta tới Thiếu Lâm Tự một chuyến. Gọi toàn bộ những đệ tử đang đi khắp nơi tìm kiếm cũng ngừng lại đi, tập hợp lại hết ở Thiếu Lâm Tự. Từ đây tới ngày diễn ra đại hội còn có 4 ngày chúng ta vẫn còn kịp đi tới đó.”

Ngô Minh sau đó dẫn theo đệ tử Linh Thứu Cung xuất phát đi tới Thiếu Lâm Tự.

Sau ba ngày đi đường cuối cùng Ngô Minh cũng đã tới được chân núi Thiếu Lâm. Chỉ mới ở nơi này chúng ta cũng có thể thấy được sự hoành tráng mà đại hội lần này tạo ra.

Từ phía dưới đã có thể thấy dòng người tấp nập ùa về, lần này đại hội xem như là trăm năm hiếm có. Thiếu Lâm từ trước tới nay điều giữ thái độ hòa hảo với tất cả mọi người nhưng lần này Cái Bang bức ép tới tận nơi đã không còn đường thối thác.

“ Nhanh lên trên núi có đánh nhau rồi.”

“ Chẳng phải ngày mai mới tổ chức sao?”

“ Có biến lớn, Đoàn Dự của Đại Lý quốc tới tận cửa đòi người Thiếu Lâm Tự xem như đứng ra bảo vệ lấy kẻ mà hắn tìm nên đã nảy sinh mâu thẩn, hiện giờ hắn cùng Huyền Độ đại sư giao thủ.”

“ Nhanh lên đi xem thử, đây là cơ hội hiếm có.”

Toàn bộ cuộc đối thoại đều được Ngô Minh nghe rõ ràng. Ngô Minh giơ tay ra hiệu Trúc Kiếm lại gần.

“ Theo lời ta dặn hành động, lần này không sợ thiên hạ không loạn.”

“ Công tử nô tỳ vẫn có một điểm thất mắc nếu như theo kế hoạch chẳng phải ngài cũng.”

“ Yên tâm ta sẽ không sao, cứ theo đó mà làm đợi hiệu lệnh của ta hành động.”

“ Vâng.”

Trúc Kiếm nói xong di chuyển đi mất. Ngô Minh sau đó cũng tiến lên Thiếu Lâm Tự, vừa nghe được tin tức của Đoàn Dự hắn đã muốn gặp mặt lại tên này.

Ngô Minh sau đó di chuyển rất nhanh tiến lên phía trên núi, len theo dòng người dày đặc Ngô Minh càng ngày càng nghe rõ ràng tiếng động từ phía trên gây ra.

Một vòng tròn lớn từ biển người tạo ra phía trong là hai người Đoàn Dự cùng Huyền Độ đang giao thủ. Sau một hồi giao thủ quyền cước cả hai đều chủ động lùi ra bên ngoài. Đoàn Dự một mặt bực tức nói ra.

“ Huyền Độ đại sư, ta kính nể ngài là một cao tăng Thiếu Lâm không muốn so đo với ngài. Chỉ cần ngài giao ra hai người kia ta lập tức sẽ không động thủ nữa, hơn nữa mối họa của Thiếu Lâm ngày hôm nay ta cũng tin mình có đủ sức hóa giải.”

“ Đoàn thí chủ nội lực hùng hậu, võ công cũng cao minh hơn lão nạp nhưng mà việc này lão nạp không thể đồng ý. Ân oán nên giải không nên kết, trong mắt thí chủ sát khí quá nặng võ công cao cường sẽ khiến thí chủ đi nhầm hướng. Huống chi trong hai người kia còn có phụ thân của thí chủ, theo quan sát của lão nạp cả hai người đó không có bất hòa vậy cũng không có lý do gì thí chủ lại đi một mực đòi người.”

“ Việc của Đoàn Thị không tới người ngoài xen vào, xưa nay ta nghe nói Thiếu Lâm Tự không chứa nữ tử vậy còn dám giữ con tiện nhân đó bên trong?”

“ Mạng người so với quy tắc tất nhiên sẽ đáng giá hơn.”

“ Ta đã nói hết lời, xem ra chỉ còn cách đánh bại các ngươi để đem người ra.”

Đoàn Dự không còn bình tĩnh nữa đã xông tới tấn công. Từ trước đó tuy giao thủ nhiều chiêu nhưng đều là thâm dò thực lực đối phương cả hai người đều không có tung ra chân chính thực lực nên lần này ra tay cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Huyền Độ tốc độ thua sút quá nhiều với Đoàn Dự vì thế đã chọn đứng yên phòng thủ. Đoàn Dự một chưởng đánh tới cực nhanh, ngay lập tức cả hai chưởng thức đã va chạm nhau. Chỉ thấy một tiếng động lớn nổ ra, Huyền Độ bị áp đảo về nội lực đẩy lùi ra phía sau.

Dù cố gượng để tỏa ra không có gì nhưng Ngô Minh vẫn có thể thấy Huyền Độ đã bị nội thương. Đoàn Dự đắc ý mỉm cười.

“ Ta nghe nói Huyền Độ đại sư đã luyện Niêm Hoa Chỉ tới xuất thần nhập hóa, hôm nay có cơ hội ta cũng muốn có cơ hội lãnh giáo một chút môn công phu này.”

Đoàn Dự ngón út cùng ngón giữa vươn ra, Lục Mạch Thần Kiếm đã sẵn sàng xuất ra. Huyền Độ dù đã bị thương nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương tấn công, hai ngón tay trỏ và ngón tay trỏ khép lại như thể bông hoa, tay trái bật về phía Đoàn Dự tấn công.

“ Vèo”

Ba luồng chỉ lực bắn ra từ tay Huyền Độ đối chiến với Kiếm khí của Đoàn Dự. Tiếng réo gió vang lên cả hai bên chỉ lực cùng kiếm khí chạm nhau.

Huyền Độ cả người rung lên đứng yên tại chỗ. Ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Kết quả cuộc tỉ thí đã rõ, Huyền Độ nội lực thua kém so với Đoàn Dự ngay cả chiêu thức cấp bậc cũng thua kém.

Lục Mạch Thần Kiếm có hai cách để luyện tập là như Ngô Minh luyện trước Nhất Dương Chỉ sau đó từ đó biến hóa thành kiếm khí. Cách này thời gian luyện tập rất lâu, phải từ từ luyện từng phần của sáu kiếm bên trong. Cách thứ hai là dùng thiên phú cùng nội lực cao thâm tu luyện một lúc cả sáu kiếm, tùy ý phóng thích kiếm khí qua ngón tay của mình. Rõ ràng Lục Mạch Thần Kiếm là biến hóa từ chỉ lực thành kiếm khí đẳng cấp cao hơn một bậc so với Niêm Hoa Chỉ của Huyền Độ tu luyện.

Huyền Độ trong Thiếu Lâm Tự bối phận rất cao, lại tính tình ôn hòa được rất nhiều tăng chúng Thiếu Lâm yêu quý. Vừa thấy ông ta bị đánh bại lập tức đã có rất nhiều người lao ra ôm lấy người ông khiên vào chỗ bóng râm nghỉ ngơi.

Huyền Từ một bên cũng không cầm lòng được đứng ra.

“ Đoàn thí chủ người ra tay không khỏi quá nặng đi, Huyền Độ sư đệ vừa rồi rõ ràng là nương tay với thí chủ.”

“ Nương tay, trong chiến đấu còn nương tay với đối thủ chẳng phải là kẻ ngốc hay sao, các người chỉ cần giao ra hai người kia ta lập tức rời đi nếu không không cần đám ăn mày này ra tay Thiếu Lâm Tự cũng sẽ bị hủy hoại.”

Lời nói ra liền chọc giận mấy tên đệ tử Cái Bang xung quanh nhưng chúng cũng biết vị trí của mình nên chẳng dám nói gì.Đoàn Dự cương quyết uy hiếp Huyền Từ, từ vừa rồi giao thủ đã cho thấy rõ khoảng cách giữa Đoàn Dự và Huyền Độ. Đây không hề giống như một trận tỷ thí mà là một trận bắt nạt, Huyền Độ như một đứa bé bị Đoàn Dự gõ đầu cũng không đánh trả được. Lục Mạch Thần Kiếm ảo diệu vượt quá khai niệm thông thường, vô hình vô tức không thể phán đoán. Đoàn Dự lúc này xem ra đã nắm giữ toàn bộ cách vận dụng so với nguyên tác hậu kỳ giai đoạn còn lợi hại hơn.

“ Hôm nay náo nhiệt như vậy lại không ai mời ta, Đại Hội Võ Lâm mà lại thiếu Minh Chủ như ta sao được chứ.”

Nhưng ngay lập tức một tiếng nói phát ra đã thu hút hết sự chú ý của mọi người về một hướng. Đoàn Dự vừa nghe xong khuôn mặt đã biến sắc hai tay nắm chặt quay sang.

“ Cẩu tặc cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.”