“ Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, Ngô công tử ngươi cuối cùng cũng đã tới ha ha.”

“ A a a”

“ Đừng qua đây, đừng qua đây.”

“ Tha cho ta, tha cho ta.”

Khang Mẫn tâm trí đã điên dại vừa nhìn Ngô Minh ả ta vừa rat ay chém giết những người ở đây, Ngô Minh lúc này cũng không ngờ người đàn bà này lại có thể làm tới mức này.

“ Sư phụ mau cứu đồ nhi, ả ác phụ này điên rồi.”

“ Cứu ngươi hắn đến cả thân mình cũng còn lo không xong.”

Nghe Nhạc Lão Tam nằm một bên cầu cứu Khang Mẫn cười lớn trong tay lọ thuốc Bi Tô Thanh Phong mở ra ngoài, ả một bên cũng cầm theo lộ thuốc giải để tránh bản thân bị liên lụy.

Ngô Minh từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn ả ta diễn trò hề. Khang Mẫn nhìn thấy Ngô Minh vẫn còn đứng được cứ tưởng thuốc vẫn chưa đủ, ả nghĩ là do nội lực Ngô Minh cao thâm nên mới chống chọi được vì thế liên tục vẫy vẫy lọ thuốc độc về phía Ngô Minh.

Ngô Minh nhìn hành động của Khang Mẫn quả thật vô cùng buồn cười. Lại thêm Uyển Thanh cùng Ngữ Yên một bên đã bị Bi Tô Thanh Phong ngấm vào người hắn cũng không thể để hai nàng nằm trên đất nên hai tay nâng cả hai người bọn họ lên đặt vào ghế. Lúc này cũng là lúc Khang Mẫn hoảng loạn.

“ Sao lại thế, sao độc lại không có tác dụng?”

“ Ngươi đúng là vượt qua khả năng tính toán của ta, vốn nghĩ còn cho ngươi tự sinh tự diệt nhưng xem ra không thể tiếp tục để ngươi tự tung tự tác.”

“ Sao lại thế này, sao lại thế này.”

Khang Mẫn hoảng sợ la hét lên, ả biết mình không phải là đối thủ của Ngô Minh nhưng bản năng sinh tồn vẫn thúc dục ả chạy trốn. Ngô Minh còn chẳng thèm nhìn qua, ngón trỏ dùng Nhất Dương Chỉ cắt đứt hai gân chân của Khang Mẫn khiến ả té ngã xuống đất. Còn đôi tay ả ta vẫn cố gắng bò đi máu chảy ra từ chân tạo thành một vệt dài trên đất.

Ngô Minh nhặt lấy một lọ thuốc giải từ một tên thị vệ gần đó đưa cho hai nữ nhân của mình giải độc. Sau đó Ngô Minh chỉ giải cho một mình Nhạc Lão Tam để tự hắn lo liệu bọn người còn lại.

“ Chúng ta đi thôi, nơi này toàn là máu tươi các nàng có lẽ cũng không thích.”

Ngô Minh vừa giải độc xong cho Nhạc Lão Tam đã lập tức đưa Uyển Thanh cùng Ngữ Yên lên lại xe ngựa bên ngoài chuẩn bị khởi hành.

Bên trong xe ngựa Uyển Thanh mới quay sang hỏi Ngô Minh.

“ Vừa rồi sao chàng không một chiêu giết chết ả ác phụ kia mà chỉ cắt đi hai chân của ả, nư vậy chẳng phải là quá nhân từ sao?”

“ Ta giết chết ả lúc đó mới là nhân từ nếu như vậy thì ả ta chết quá thoải mái rồi. Nàng nghĩ đám người Tây Hạ đó mà giải xong độc việc đầu tiên là sẽ làm gì?”

Lời này của Ngô Minh như cảnh tỉnh Uyển Thanh. Đúng vậy bọn người Tây Hạ kia so với nàng còn ghét cay ghét đắng Khang Mẫn hơn nữa, nếu bọn họ mà giải xong độc sẽ lập tức đem tóm lại ả ta tới lúc đó thì số phận Khang Mẫn xem như thê thảm.

“ Ta một chỉ đó chỉ là dẫn đường cho đám quan binh đó mà thôi, có vết máu trên đất ả ta có mọc cánh cũng khó thoát. Nàng nghĩ xem vừa tìm được hy vọng sống lại lập tức bị dập tắt thì sẽ thế nào. Bọn người Tây Hạ đó là Nhất Phẩm Đường, trong đó có bao nhiêu cách tra tấn cực hình. Ta xem Khang Mẫn muốn chết cũng không dễ dàng.”

“ Thì ra huynh tính toán sâu độc như vậy.”

“ Ta tính toán sâu độc, ta tha cho ả ta một cơ hội còn nói ta sâu độc. Nàng có muốn thấy ta sâu độc với nàng hay không?”

Tiếng cười nói phát ra từ xe ngựa làm rộn rã cả buổi chiều yên tĩnh hôm ấy.

Ngô Minh vừa đi hắn vừa nhìn lại ngôi Thiên Linh Tự kia. Vừa rồi Ngô Minh sở dĩ đi vội vã như vậy còn có nguyên nhân khác là bởi Tiêu Phong cùng Đoàn Diên Khánh sắp đến nơi đó. Theo nguyên tác nếu không có gì thay đổi lúc này cả hai cũng đã phải đến nơi.

Ngô Minh cũng không lo lăng cho Tiêu Phong an nguy, với bản lĩnh của hắn dư sức thoát chống lại đám người Tây Hạ vừa mới trúng độc kia.

Ngô Minh sau đó bởi vì sức khỏe của hai nữ không tốt nên hắn buộc phải tìm một thị trấn để nghỉ ngơi. Bị liên tiếp trúng hai lần Bi Tô Thanh Phong dù đã hít thuốc giải nhưng cả hai đều suy kiệt sức lực. Ngô Minh cũng không miễn cưỡng tiếp tục lên đường mà ở lại chăm sóc cho cả hai hoàn toàn bình phục sức khỏe.

Cũng là mấy ngày này Ngô Minh nghe được một tin tức chấn động.

“ Các nàng đoán thử lúc nãy ở ngoài quán trà ta nghe được gì?”

“ Có gì huynh cứ nói ra đi, bắt bọn muội đoán lần nào đoán trúng chứ.”

“ Tiểu Yên muội đúng là không thú vị gì cả, tin tức này tuy là chấn động nhưng cũng không liên quan nhiều tới hai nàng.”

“ Là tin tức gì?”

Ngữ Yên cùng Uyển Thanh cả hai tỉ muội ngồi đối diện với Ngô Minh hai mắt xoe tròn chờ hắn kể. Ngô Minh nhanh chóng lấy hai tay ngắt lấy hai cái má phúng phính đang đưa ra trước mắt mình.

“ Sao càng nhìn ta lại càng cảm thấy hai nàng dễ thương đến thế này, chết ta mất.”

“ Đau, đau chết muội rồi.”

Chỉ có Ngữ Yên là la lên kéo tay của Ngô Minh ra còn Uyển Thanh khuôn mặt cứ như đang vui sướng tay nàng còn cầm lấy bàn tay của Ngô Minh.

“ Đúng là hai nương tử của ta là đẹp nhất trên đời.”

“ Chỉ giỏi ninh hót.”

“ Nịnh hót cũng chỉ là với hai nàng, kẻ khác muốn ta khen một câu cũng đã khó hơn lên trời.”

“ Lại còn biết tự khen mình.”

Ngô Minh bị Ngữ Yên nói ra cũng chỉ cười ra, lúc này hắn mới nói tới chuyện lúc nãy.

“ Ta lúc nãy đi uống trà thì nghe được hai tên nhân sĩ giang hồ nói tới cái gì... à đại hội anh hùng được một vị gọi là Tiết Thần Y phát ra thiệp anh hùng triệu tập mọi người tới Tựu Hiền Trang.”

“ Giang hồ lại có việc gì xảy ra hay sao?”

“ Đúng là có việc còn là liên quan tới Tiêu Phong. Ta nghe được có tin tức nó là Tiêu Phong giết chết phu phụ Kiều Thị còn giết chết sư phụ của mình là Huyền Phổ đại sư nên mới triệu tập mọi người lại để mà nghĩ cách đối phó hắn ta.”

“ Sao lại như vậy được, thiếp tuy không tiếp xúc nhiều với Tiêu Phong nhưng mà nhìn cách hành xử của hắn không giống kẻ có thể làm ra việc này.”

“ Yển Thanh, nàng nói rất đúng ý ta, việc này có lẽ lại tiếp tục là một cái bẫy hãm hai Tiêu Phong.”

“ Vậy huynh muốn đến đó giúp hắn ta hay sao?”

“ Ta vốn là có ý này chỉ là nếu đến đó ta sợ không bảo vệ tốt cho hai nàng, dù sao lúc đó sẽ tập hợp rất nhiều cao thủ ta thì không sao nhưng hai nàng thì..”

“ Nói vòng vo chính là muốn xin hai muội cho huynh một mình đi tới đó sao?”

“ Sao lại gọi là xin, ta là nam tử hán chẳng lẽ việc này cũng cần hai muội đồng ý sao? Ta chỉ là nói ra lý do mà thôi, ta đã nói vậy rồi nên chiều nay ta sẽ lên đường đi tới Tựu Hiền Trang, từ đây tới đó cũng phải mất hai ngày xe ngựa.”

“ Còn sĩ diện, lúc bình thường sao không thấy huynh lấy sĩ diện ra ngoài dùng đến lúc chỉ còn hai người bọn muội lại cần nó. Huynh đúng là khác người.”

Ngô Minh sau khi căn dận đủ điều cũng lên đường đi tới Tựu Hiền Trang. Trên đường đi hắn gặp rất nhiều đoàn người đổ về nơi đó để tựu hợp.

Theo đúng dự tính đến hai ngày hôm sau Ngô Minh cũng đã đi tới Tựu Hiền Trang. Lúc này nhân sĩ giang hồ tựu hợp đã rất đông. Nổi danh giang hồ cũng có, vô dah tiểu tốt trà trộn vào cũng có đầy đủ các thành phần. Có nhiều người còn không biết Tiêu Phong là ai nhưng cũng vách mặt tới để lấy danh tiếng.

“ Tựu Hiền Trang này đúng là náo nhiệt so với trong truyền hình còn hoành tráng hơn. Còn có cả một tửu lầu buôn bán.”

Tựu Hiền Trang trong suy nghĩ Ngô Minh cũng chỉ là một cái sơn trang nhỏ xuất hiện duy nhất trong trận huyết chiến Tựu Hiền Trang mà thôi nhưng bây giờ nhìn toàn cảnh Ngô Minh mới thấy được sự bề thế của nơi này.

Sẵn đang mệt mỏi vì đường xa Ngô Minh quyết định đi vào bên trong tửu lầu của Tựu Hiền Trang ăn uống nghỉ ngơi đợi tới đại hội cử hành rồi ra mặt cũng không muộn.

Ngô Minh vừa ngồi xuống tiểu nhị đã chạy ra đón tiếp nồng nhiệt.

“ Vị công tử này người dùng gì?”

“ Cho ta một bình thanh hoa tửu, thêm một ít thịt bò xào, mì sợi là được.”

Ngô Minh sau đó rảnh rỗi cũng ngắm nhìn xung quanh phong cảnh. Vừa nhìn hắn vừa tự nhủ sau này mình cũng phải xây một nơi như thế này để ở, vừa làm đầu bếp vừa xây một sơn trang theo ý mình tự do sinh sống.

Thức ăn rất nhanh cũng đã được đem ra Ngô Minh mới quay sang hỏi tiểu nhị.

“ Cho ta hỏi ở đây còn phòng nghỉ trọ hay không?”

“ Đúng ra là còn đến mấy phòng nhưng mà Thiếu Trang Chủ có lệnh phải đặc biệt chừa lại nên xin lỗi công tử.”

Ngô Minh nghe qua liền biết trong miệng thiếu trang chủ kia là ai. Đây chẳng phải nói tới đại xui xẻo Du Thản Chi sao. Ngô Minh thắc mắc hỏi tiếp.

“ Không biết là mấy phòng đó chừa lại để làm gì?”

“ Công tử người không biết sao, sắp tới chỗ này chính là nơi để tổ chức đại hội anh hùng, Thiếu Trang Chủ muốn nhân cơ hội tạo quan hệ với các nhân vật có tiếng trong giang hồ nên đặc biệt chuẩn bị phòng cho họ, công tử xem vị lão giả râu ria ngồi bên kia cũng là một người được Thiếu Trang Chủ đưa cho thẻ phòng.”

Tên tiểu nhị chỉ qua một tên khuôn mặt bặm trợn, thân hình phải gấp đôi Ngô Minh đang ngồi uống rượu ăn thịt ở một bên.

“ Được rồi, cái này cho ngươi.”

Ngô Minh quăng ra viên bạc lẻ cho tên tiểu nhị, tên này lập tức gật đầu cảm tạ liên tục rồi lui đi.

Ngô Minh lúc này mới cầm theo bình Thanh Hoa của mình dời qua bàn tên kia ngồi xuống.

“ Vị huynh đài này ta có việc muốn thương lượng với huynh.”