Trong cơn đau nhứt dữ dội, Ngô Minh chỉ nghe bên tai mình là những tiếng lốc cốc, cùng tiếng ngựa hí bên tay.

Ngô Minh nửa tỉnh nửa mơ chẳng biết mình đang ở đâu. Lúc này tâm trí hắn vẫn còn như một mớ hỗn độn hoàn toàn chẳng nhận ra mình đã bất tỉnh bao lâu, đã có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc này, ngay kế bên người Ngô Minh tiếng nói chuyện vang lên bên tai hắn ta.

“Viễn sơn, chàng xem người này đắc tội với ai mà lại bị ra tay tàn nhẫn như vậy?”

“ Ta cũng không biết, thủ đoạn này có lẻ là tà giáo trong gian hồ. Cơ thể toàn bộ đều bị cắt ra sau đó mai lại. Các chi nhìn bên ngoài có lẽ đã bị hỏng cả rồi. Người này còn sống đã là một kỳ tích.”

Người phụ nữ trong tay ôm lấy đứa trẻ sau đó ánh mắt tiếc thương nhìn sang Ngô Minh đang nằm co một bên.

“ Chúng ta làm gì với người này đây.”

“ Sau khi vào thị trấn tìm một đại phu chữa cho hắn rồi để lại một ít tiền, như vậy xem như là hết sức với hắn ta rồi.”

“ Cũng chỉ có thể như vậy.”

Tiếng nói chuyện ngừng đi, người đàn ông kia cất lên tiếng hát vang vọng cả dãy núi.

Lúc này Ngô Minh cũng đã có chút tỉnh táo, cũng chính lúc này hắn mới nhận ra cơ thể mình hoàn toàn không thể cử động được. Cứ như thể tứ chi của hắn lúc này đã là của một người khác, không có chút tự chủ.

Ngô Minh cũng nhận ra được bên cạnh mình có người lại còn đang cùng trên một chiếc xe ngựa.

“ Thật ra mình đang ở đâu? Cơ thể sao lại như thế này? Còn cả hai người lạ mặt này còn đang dùng ngôn ngữ gì nghe cứ như tiếng trung.”

Ngô Minh cánh tay cố gắng nhút nhích nhưng dù thế nào cũng không thể cử động được. Hắn lúc này rất muốn nhìn xem hai người cạnh mình trông như thế nào. Còn cả quang cảnh xung quanh. Cứ theo tiếng động bên ngoài, Ngô Minh có thể thấy bên ngoài chiếc xe ngựa là một vùng ngoại ô, có thể là ít người qua lại vì cũng rất lâu hắn không nghe được thêm tiếng động gì khác lạ.

Ngô Minh cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình thì chợt trong đầu cậu lóe lên từng cảnh tượng của ngày hôm đó.

Ngô Minh một lần nữa phủ lên tâm trí mình những nỗi sợ vô hình. Hắn còn nhớ những ống thủy tinh màu đen mà hắn thấy lúc đó là chứa cái gì!

Người.

Nhìn có vẻ như là xác chết người nhưng không phải, lúc Ngô Minh ghé sát vào xem thử thì bên trong cơ thể ấy bất thình lình đã mở mắt nhìn chằm lấy Ngô Minh. Cũng từ lúc đó Ngô Minh bị đánh từ phía sau ngất đi.

“ Trong thành phố sao lại tồn tại một khu vực như vậy mà không bị chính quyền phát hiện, thật kỳ lạ.Hơn nữa trong căn phòng đó bao nhiêu là ống thủy tinh, đã có bao nhiêu người bị bà ta làm hại?”

Ngô Minh rùn mình nhớ lại căn phòng kia, hơn nữa phía dưới vẫn còn tầng hầm Ngô Minh không chắc là dưới đó không còn những ống thủy tinh như thế.

Đang mãi suy nghĩ về vấn đề đó, Ngô Minh chợt nhận ra bên ngoài đã có sự hiện diện của con người. Vành tai Ngô Minh cử động theo từng âm thanh phía xa phát ra.

“ Có khoảng 30 người đang tụ tập ở phía trước…. Khoang đã sao mình lại nhận ra được điều này?”

Ngô Minh có chút thất thần. Thứ hắn bất ngờ chính là khả năng mà hắn đang sử dụng. Bởi hắn đang nhận ra rõ khoảng cách giữa mình tới ba mươi người kia nên hắn mới kinh ngạc.

Một khoảnh cách rất xa vậy mà hắn lại đang cảm nhận được từng cử động của bọn họ. Tri giác Ngô Minh lúc nào lại nhạy bén tới như vậy?

“ Gần tới rồi, có lẽ là cướp. Làm sao nhắc nhở vợ chồng này đây? Tuy không biết họ là ai nhưng mình cảm nhận cả hai không phải người xấu. Chỉ là cơ thể này.”

Ngô Minh cuống quýt cố gắng nhắc các chi mình lên đây cũng chẳng biết là lần thứ bao nhiêu hắn cố gắng làm điều này nhưng như cũ mọi chuyện vẫn thất bại.

Chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại, ngay sau đó Tiêu Viễn Sơn cùng vợ mình vội đi ra khỏi chiếc xe ngựa.

Trước mắt cả hai người là một đoàn quân lính Liêu quốc bị giết nằm trên đất. Ngay tức khắc sau đó một nhóm người bịt mặt, người mặc hắc ý cũng xuất hiện ở bốn phía bao vây lấy xung quanh.

Ánh mắt của Tiêu Viễn Sơn lộ ra vẻ nghiêm trọng, đề phòng mọi người xung quanh. Nhưng thứ mà hắn ta lo lắng nhất lại chính là vợ và con trai mới sinh của mình. Đó là những thứ quý giá nhất đối với hắn.Tiêu Viễn Sơn vội đưa vợ và con mình trở lại xe ngựa sau đó quay ra chuẩn bị nghênh địch.

“ Liêu tặc ngươi phải chết.”

Một tên hắc y nhân lên tiếng sau đó thanh kiếm vẫn còn đang vươn máu của hắn vung tới mở màn cho hàng loạt lưỡi kiếm chém tới Tiêu Viễn Sơn.

Cuộc vây công diễn ran gay sau đó, nhưng trái ngược với lợi thế về nhân lực tình hình cuộc chiến lại hoàn toàn ngược lại.

Tiêu Viễn Sơn một mình chống lại hơn 30 người vây công mà thân thể không chút lúng túng. Tiếng kim loại va chạm vòa nhau phát ra liên hồi. Lần lượt từng quyền từng cước của Tiêu Viễn Sơn đánh bay đi những tên hắc y nhân khiến đội ngũ lúc này đã hỗn loạn không được trật tự như lúc đầu.

Ba tên hắc y nhân bị Tiêu Viễn Sơn đánh bay ra ngoài, văng đến gần chiếc xe ngựa. Ngay lúc này, tình thế bất lợi một tên trong số bọn họ quay người thanh đao trên tay đâm thẳng tới chiếc xe ngựa.

Tiêu Viễn Sơn nhìn thấy lập tức phản ứng. Một quyền đánh bay những tên lân cận tạo khoảng trống sau đó thân ảnh lập tức lao nhanh tới vợ con mình ra tay ngăn cản kẻ địch.

Các hắc y nhân nào để cho kẻ thù mình như ý, nhân lúc Tiêu Viễn Sơn lưu ý không chuyên tâm vào trận chiến, cả nhóm cùng hướng tới đánh về phía Tiêu Viễn Sơn. Đang lo cho sự an nguy của gia đình mình, Tiêu Viễn Sơn chỉ có thể cố gắng tránh né.

Khi Tiêu Viễn Sơn tiến đến cạnh chiếc xe ngựa cũng vừa kịp lúc tên hắc y nhân kia vừa tiếp cận, một chưởng đánh bay tên kia ra ngoài, sau đó vội vén màn chiếc xe ngựa lên xem thử an nguy của vợ con mình.

Khi nhìn thấy cả hai an toàn hắn mơi thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng cũng chính lúc này, cảnh giác của Tiêu Viễn Sơn bị giảm đi, đám người kia cũng đã đánh tới. Ánh kiếm lóe lên ngay phía sau Tiêu Viễn Sơn.

Tiêu Viễn Sơn chỉ kịp xoay người đánh bay đợt kiếm đầu tiên, nhưng những người tiếp theo hắn vô pháp né tránh. Nhìn ra phu quân mình gặp nguy hiểm, người phụ nữ vội đặt đứa con trai trong lòng mình xuống xô ngã Tiêu Viễn Sơn sang một bên, nhờ cú ngã mà Tiêu Viễn Sơn thoát khỏi cái chết trong gang tắc.

Nhưng nếu được chọn lựa có lẽ Tiêu Viễn Sơn sẽ chọn những thanh kiếm đó đâm vào người mình bởi vì khi quay đầu nhìn lại, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua người của người phụ nữ khiến cô chết ngay tại chỗ.

“ Phu nhân, Phu nhân.”

Tiêu Viễn Sơn hét lớn lên lao đến ôm lấy cơ thể người vợ mình. Lúc này đã nhộm đầy máu tươi, hơi thở cũng đã tắt.

Tức giận tột độ, Tiêu Viễn Sơn ánh mắt chỉ còn thấy những đường gân đỏ.

“ A a a a a a a a.”

Tiêu Viễn Sơn ôm lấy vợ mình hét lên một tiếng thật to, trong tiếng hét thể hiện rõ ràng sự không cam lòng của hắn, hắn không thể nào chấp nhận việc vợ mình đã chết lại còn là bị giết trước mặt của hắn.

Sau những phút giây đau thương ngắn ngũi, Tiêu Viễn Sơn cầm lấy thanh đao ké bên mình sau đó sát khí từ người hắn ta tỏa ra nồng nạc.

Ánh mắt như muốn nuốt tươi sống tất cả những kẻ xung quanh mình, Tiêu Viễn Sơn lao vào chém giết địch nhân của mình.

Mỗi nhát chém mang theo từng âm thanh kim loại, cùng theo đó là những tiếng la hét đau đớn liên tục vang lên. Bị cơn tức giận chiếm lấy cơ thể Tiêu Viễn Sơn điên cuồng chém giết, tình hình của các hắc y nhân so với trước còn thảm hại hơn.

Bọn họ như những gã thợ săn bị chính con mồi mình cắn ngược lại. Lúc này muốn chạy cũng không được mà muốn đánh cũng không xong. Cứ thế từng người nằm xuống dưới lưỡi đao của Tiêu Viễn Sơn.

Phải nói thực lực của Tiêu Viễn Sơn hoàn toàn lấn áp quần hùng, công thêm sự điên cuồng trong cách ra tay đã làm cho cục diện trận đấu diễn ra một chiều.

Tiêu Viễn Sơn chém xuống một nhát, đao khí quét ngang qua chiếc xe ngựa, lúc này vẫn còn Ngô Minh ở bên trong khiến hắn ta bị đánh văng ra bên ngoài.

Lúc này mọi người mới giật mình nhận ra vẫn còn có người ở trong xe. Số người chết trong tay Tiêu Viễn Sơn lúc này đã hơn 18 người, số còn lại cũng không được nhiều. Nhận thấy mình không phải là đối thủ của Tiêu Viễn Sơn, một số người bên trong nhóm hắc ý nhân quay sang phía Ngô Minh. Theo tình huống họ nhận định thì Ngô Minh chắc chắn có quan hệ với Tiêu Viễn Sơn. Giết được cậu ta cũng xem như trả được một ít lửa hận trong lòng.

Tiêu Viễn Sơn lúc này hoàn toàn không quan tâm tới Ngô Minh mà đang quyết liệt trả thù cho vợ mình. Ngô Minh lúc này vô cùng hoảng sợ. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có nhiều người chết tới như vậy, hơn khung cảnh còn kinh khủng tột độ.

Lúc này, bỏ qua việc tại sao bọn người này lại đánh giết nhau, cùng với họ tại sao lại mặc cổ trang, Ngô Minh chỉ quan tâm tới việc có người đang hướng thẳng mũi kiếm về phía mình mà chém tới.

“ Chuyện này là như thế nào, mình còn chưa có vợ còn chưa sinh con mình không thể chết như thế này được.”