Xe ngựa của Ngô Minh dừng trước cổng thành An Dương không có đi vào thành. Ngô Minh nhìn sang Hoàng Thường đang ngồi điều tức hỏi thăm.

“ Thương thế của ngươi sao rồi?”

“ Đan dược của ngài đúng là thần kỳ, chỉ mới mấy ngày mà thương thế đã ổn định rồi.”

“ Ngươi nên chuẩn bị tâm lý của mình đi, ta nghĩ mọi việc không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

“ Ngài có ý gì?”

Ngô Minh nhìn vào thành sau đó nói ra.

“ Ba ngày này ngươi liên tục điều tức trị thương không có để ý xung quanh nhưng mà ta thì có. Dọc đường đi luôn có người theo dõi chúng ta.”

“ Hả! Nếu vậy sao ngày không bắt lấy một tên mà tra hỏi hắn.”

“ Bắt làm gì, chỉ là dọa sợ bọn chúng mà thôi. Bọn chúng không biết ta là ai, chắc là nghĩ chỉ là một tên mã phu mà thôi. Bởi vì ngươi bị thương nên bọn chúng mới dám theo dõi. Đám người theo đuôi đó đều là phế vật bắt cũng không moi ra được gì hữu ích.”

Hoàng Thường trong lòng nóng như lửa đốt thành khẩn nói ra.

“ Trong lời nói của ngài chắc là đã nghĩ ra được gì. Xin ngài cứu lấy gia quyến của tôi.”

“ Ngươi dẫn theo binh lính hiện tại quay về một mình, ngươi nghĩ đây là tội gì?”

Hoàng Thường giật mình nhận ra thân của mình còn mang quân lệnh, hiện tại hắn chính là đào ngũ.

“ Đúng vậy, tôi lạ không nghĩ tới việc này!”

“ Ngươi nói là có người trong triều hãm hại ngươi, chắc chắn hắn muốn danh chính ngôn thuận giết chết ngươi. Ngươi vừa vào thành chắc chắn là bị bắt lại xử theo quân ngũ.”

“ Nhưng mà người thân của tôi.”

“ Đấy mới là vấn đề, nếu không phải vì gia quyến ngươi ta giúp ngươi một tay giết sạch lũ người đó là được rồi. Người nhà ngươi hiện tại chín phần là bị bọn chúng bắt lại làm con tin chờ người đi vào nộp mạng.”

Hoàng Thường ủ rũ suy nghĩ mọi việc. Hắn cũng tin lời Ngô Minh nói hơn nửa có thể là sự thật. Nếu không phải vì việc này bọn người Minh Giáo kia cũng không tiếc lộ ra việc gia quyến của hắn gặp nguy hiểm làm gì. Nghĩ lại Hoàng Thường cũng nhận thấy lúc tấn công mình là được cố ý thả chạy, nếu không hắn lúc đó cũng đã chết trên núi rồi.

“ Tôi thật không nghĩ ra ai lại có thù hận sâu nặng với tôi như vậy, nghĩ ra bao nhiêu kế như vậy để giết hại gia đình tôi.”

“ Thù hận không trực tiếp thì cũng là gián tiếp cũng có thể gây ra. Ngươi không làm gì chưa chắc là không đắc tội với người khác. Hiện giờ ngươi muốn thế nào? Đi vào thành ta giúp ngươi cứu người nhà ra ngoài làm một tên mưu phản trốn chạy hay là buông tay chịu trối.”

“ Hoàng Thường này cả đời tận trung đến cuối đời sao có thể gánh cái tội danh mưu phản này được!”

“ Vậy ngươi chọn đầu hàng sao? Ngươi cho dù có buông tay chịu trói người thân của ngươi cũng không có kết cục tốt hơn đâu.”

Hoàng Thường nhíu mày, hắn không nghĩ ra được cách nào để giải quyết vấn đề trước mắt.

“ Cứ đi vào thành, tùy cơ ứng biến vậy. Tôi không tin bọn chúng dám lập tức ra tay. Tôi sẽ tấu lên hoàng thượng điều tra mọi việc. Binh lính còn sống ở Thủy Trấn Thành nhất định sẽ giải quyết vấn đề đào ngũ với quan trên.”

“ Ta cũng mong được như lời ngươi nói.”

Ngô Minh sau đó đánh xe ngựa đi tới cổng thành. Hắn làm ra bộ dáng ý như một tên mã phu không khác chút gì. Đi tới trạm soát ngay cổng thành, nhìn thấy xe ngựa của Ngô Minh tên lính canh đã ra hiệu dừng lại.

“ Dừng lại, trên xe là ai?”

“ Là ta.”

“ Hoàng đại nhân! Ngài không phải là đã dẫn quân đi mấy ngày trước rồi sao? Sao bây giờ lại trở về một mình như vậy.”

“ Đây là việc của ta, ngươi không cần phải biết. Cho ta vào thành ta có việc gấp.”

“ Vâng đại nhân.”

Tên linh canh này tránh đường cho xe ngựa đi qua. Cùng lúc hắn ra hiệu với tên lính bên cạnh, sau đó tên này liền rời đi. Ngô Minh nhìn lại phía sau, sau đó nói ra.

“ Bọn chúng đi báo tin rồi, ngươi chuẩn bị tin thần đi.”

“ Tôi thật muốn biết là kẻ nào đứng sau mọi việc.”

Cỗ xe ngựa theo chỉ dẫn của Hoàng Thường trong chốc lát đã đi tới trước của của Hoa Phủ, đây chính là phủ đệ của Hoàng Thường. Nhìn tử bên ngoài, hoàn toàn không thấy một bóng người nào. Cửa phủ cũng đóng chặt.

“ Bên trong có rất nhiều người, có thể là gia quyến ngươi bị nhốt phía trong.”

“ Ngài chắc chắn.”

“ Ngươi thôi việc thắc mắc với ta đi, lúc nãy ngươi không quyết định được nhưng bây giờ phải quyết định rồi. Là đánh hay không đánh, muốn làm ma trung nghĩa hay là phản loạn. Ngươi tự mình chọn đi.”

“ Cứu người trước rồi tính, dù thế nào cũng không để người nhà tôi xảy ra chuyện được.”

Hoàng Thường xuống xe ngựa đi thẳng vào bên trong. Ngô Minh nhìn xung quanh sau đó mỉm cười. Hoàng Thường một chưởng đánh văng hai cánh cửa lớn ra hai bên tiến vào bên trong.

Ngay khi cả hai vừa đi vào, một cơn mưa tên đã lập tức phóng tới trước mặt. Ngô Minh nhanh chóng lùi ra ngoài núp vào phía sau tường. Hoàng Thường do đã đi vào khá sâu nên không thể lùi ra, chỉ có thể dùng sức tránh né những mũi tên đang lao tới.

Trên tay thanh kiếm, Hoàng Thường xoay chuyển mũi kiếm của mình cắt ngang từng đợt mưa tên. Kiếm pháp của hắn như một cái khiên vững chắc không gì xuyên nổi, những mũi tên từ bốn hướng bay tới đều bị chặn đứng.

“ Dừng tay đi.”

Một tiếng hô vang ra, những cung thủ này nghe theo lệnh dừng tay lại. Hoàng Thường nhìn theo tiếng nói vừa phát ra thì lập tức nhận ra người quen.

“ Đôn Phục, sao huynh lại ở đây?”

“ Hoàng đệ đã lâu không gặp, Không ngờ hai chúng ta gặp lại lại là lúc này. Đáng tiếc.”

“ Đôn Phục huynh là có ý gì? Hoàng Thường này sao lại có tội tới mức cả nhà bị bắt, quan binh mai phục như thế này.”

Cao Đôn Phục mỉm cười đem ra một tờ văn cáo.

“ Đây là cáo lệnh được gửi về cho hình bộ. Hoàng Thường dẫn quân đến Trấn Thủy Thành, lúc ra trận lại tham sống sợ chết đào ngũ. Kết quả làm hại cả đội quân bị tiêu diệt toàn bộ. Tội này đáng chu vi cửu tộc, nhưng mà nghĩ tình ngươi có công bấy lâu. Hoàng thượng khoan hồng chỉ chu vi tam tộc nhà ngươi mà thôi. Hôm nay ngươi nếu nhận mệnh buông tay chịu trói không chừng sẽ được chết một cách dễ chịu. À đúng rồi giao ra Vạn Thọ Đạo Tàng, thứ đồ đó ngươi không nên giữ.”

Hoàng Thường tới đây mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Ngô Minh vẫn còn đang ra dáng lo sợ nấp ở phía sau. Hoàng Thường nhớ đến một ý mà Ngô Minh đã nói lại thêm hoàn cảnh lúc này thì đã phần nào hiểu ra vì sao bọn người này lại nhắm vào mình.

“ Đôn Phục huynh, ta cùng huynh giao hữu đã lâu, ta làm người thế nào huynh chắc cũng rõ. Là có người muốn hãm hại ta.”

“ Việc này về hình bộ mà giải thích, ta chỉ có trách nhiệm là bắt ngươi về quy án mà thôi.”

“ Nếu bây giờ ta mà giơ tay chịu trói chẳng phải là nhận tôi sao, sẽ mang nỗi oan không rửa sạch được.”

“ Vậy là ngươi không chịu rồi, đừng có quên người nhà ngươi vẫn còn nằm trong tay bọn ta. Ngươi phản kháng bọn họ sẽ chết.”

Cao Đôn Phục vỗ tay, lập tức đám quan binh kéo theo một đám người từ phía sau ra bên ngoài. Hoàng Thường vừa thấy gia quyến mình đang bị trói lại, trên người toàn là vết máu thì tức giận. Đang muốn xông tới cứu người thì Đôn Phục giơ tay ra ngăn cản.

“ Dừng tay, ta biết ngươi võ công cao cường nhưng mà cứu được một người thì đám người còn lại đều sẽ chết hết, ngươi bước một bước ta giết một người. Ngoan ngoãn buông tay chịu trói tránh gây hại cho người nhà của ngươi.”

Hoàng Thường bị đe dọa không dám tiến bước. Lúc này hắn mới muốn câu thời gian, nhìn ra bên ngoài một giây sau đó nói ra.

“ Đôn Phục huynh có thể nói cho ta biết là ai đã báo tin ám hại ta được không?”

“ Ngươi biết thì có ích gì, Mau giao ra Vạn Thọ Đạo Tàng, cùng ta về Khai Phong quy án.”

“ Các người là nhắm tới Vạn Thọ Đạo Tàng của ta?”

“ Cái gì là của ngươi, tất cả đều là của hoàng thượng. Ta đem về trao trả cho người, vật này ngươi vốn không nên giữ.”

“ Ta biết ai hãm hại ta rồi, việc như thế này sao ta không nghĩ ra sớm hơn.

Mấy tháng trước Trịnh quốc công có mời ta đến dự lễ mừng thọ. Ông ta có nhắc qua ý đồ mưu phản của mình, bị ta từ chối. Ngươi là tay sai cho lão ta nhất định là muốn nhân cơ hội này giết người diệt khẩu.

Các ngươi muốn dùng Vạn Thọ Đạo Tàng để rèn luyện binh mã tạo phản phải không? Đừng có nằm mơ, ta có chết cũng không giao cho các ngươi.”

“ Không ngờ ngươi cũng không có quá ngu.May mắn cho ngươi là ngươi không có báo cáo việc này ra ngoài nếu không ngươi không sống được tới hôm nay. Nếu ngươi mà đồng ý góp sức cho Quốc Công chẳng phải là tốt rồi sao? Hai chúng ta vẫn có thể như trước làm huynh đệ, người nhà của ngươi cũng không có chịu khổ.”

“ Đúng là chủ nào chó nấy, uổng công bấy lâu nay ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử.”

“ Nói nhiều cũng vô ích, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Quân đâu bắt hắn lại cho ta.”

“ Tránh ra.”

Bị đám quân lính lao tới vây bắt, Hoàng Thường bản năng của mình chi phối ra tay đánh ngã hai tên đang lao tới, cúi người rút ra phía sau né đi nhát kiếm chí mạng.

“ Ngươi dám phản kháng, giết đám người này cho ta.”

Cao Đôn Phục nhìn thấy Hoàng Thường chống trả không hề suy nghĩ ra lệnh giết người nhà đối phương. Nhìn thấy thanh đao giơ ngay đầu vợ con mình, Hoàng Thường hốt hoảng lao tới cứu lấy người thân.

“ Không được, dừng tay.”

“ Giết hắn cho ta, cả lũ người này một người cũng không được để sống sót.”