Nhìn theo bóng lưng Dương Nghị lủi nhanh, Vưu Giai và Đàm Thanh giống như chợt phấn khởi, thoải mái nở nụ cười. Nhất là Vưu Giai, cười vô cùng hài lòng. Mấy ngày nay, bởi vì sự dây dưa của Dương Nghị mà sinh ra sự tức giận oán nộ, ngay lúc này chợt biến mất sạch sẽ. Tâm tình của nàng cũng bởi vậy chợt rộng mở trong sáng lên.
"Cảm ơn." Trương Văn Trọng tiếp nhận chậu An Hồn hoa trong tay người bán, thỏa mãn gật gật đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Có thể ở ngay hoa cỏ quỷ thị miễn phí có được một chậu linh dược tài địa cấp tam phẩm, là chuyện mà trước đó hắn thật sự không ngờ, điều này cũng làm cho hắn tràn ngập chờ mong đối với hoa cỏ quỷ thị.
Nếu có thể ở chỗ này tìm được An Hồn hoa, nói không chừng cũng có thể tìm được loại linh dược tài khác!
Ôm chậu An Hồn hoa, Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai và Đàm Thanh tiếp tục đi quanh trong hoa cỏ quỷ thị. Tuy rằng liên tục nhìn xem mấy quầy hàng, cũng không nhìn thấy linh dược tài, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không cảm thấy phiền muộn. Bởi vì chỉ cần có chậu An Hồn hoa, lần này hành trình đến hoa cỏ quỷ thị xem như rất viên mãn.
Ngay khi Trương Văn Trọng đi tới quầy hàng thứ bảy, hắn đột nhiên cảm giác được sau gáy nổi lên một cảm giác rét lạnh yếu ớt. Giác quan thứ sáu của hắn thật nhạy cảm, lập tức nhận ra có một đạo ánh mắt âm lãnh từ sau lưng phóng tới.
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn lại, chợt nhìn thấy một trung niên nam tử mặc tây trang, gương mặt đường đường đang híp mắt, theo dõi chậu An Hồn hoa hắn ôm trong ngực.
Nam tử trung niên hiển nhiên không hề ngờ tới tính cảnh giác của Trương Văn Trọng lại cao tới như vậy, trên mặt hắn nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc. Đạo ánh mắt âm lãnh quỷ dị, chợt dừng lại trên mặt Trương Văn Trọng, phảng phất như muốn đem gương mặt của hắn ghi nhớ thật kỹ. Thẳng đến năm sáu giây sau, nam tử trung niên mới dời ánh mắt âm lãnh quỷ dị sang nơi khác, nhìn về những người chung quanh.
Với ánh mắt của Trương Văn Trọng, tự nhiên là có thể nhìn ra được nam tử trung niên có gương mặt tuy không sâu sắc, nhưng ánh mắt lạnh lùng kỳ thực lại là một cao thủ nội gia quyền. Bất quá hắn tạm thời còn không rõ ràng, nam tử trung niên vì sao lại theo dõi hắn, chẳng lẽ là bởi vì hắn ôm chậu An Hồn hoa trong ngực hay sao?
"Thực sự là một người kỳ quái."
Tuy rằng Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt từ trên người nam tử trung niên kia, thế nhưng bởi vì trong lòng có hoài nghi, cho nên hắn vẫn thường thường chú ý tên nam tử trung niên. Trải qua một phen âm thầm quan sát, Trương Văn Trọng phát hiện, nam tử trung niên cũng không phải đang theo dõi một mình hắn. Mặt khác cũng có vài người, trước sau bị nam tử trung niên chú ý qua. Đều không ngoại lệ chính là, những người bị hắn chú ý, tuy họ mua không phải linh dược tài, nhưng cũng đều là dược liệu quý báu.
Trương Văn Trọng đã từng là tiên y, tự nhiên đối với những dược liệu kia rất tinh tường. Trải qua hắn quan sát, tên nam tử trung niên quan tâm dược liệu, toàn bộ dùng để luyện chế Cửu Hoa Ngũ Long Đan. Cửu Hoa Ngũ Long Đan cũng không phải linh đan, đối với người tu chân xem ra, có thể nói là không dùng được. Thế nhưng đối với những người tu luyện võ học, nhất là tu luyện võ thuật nội gia quyền mà nói, chính là thuốc bổ tốt nhất. Không chỉ có thể phụ trợ bọn họ mở rộng kinh mạch, đồng thời còn có thể phụ trợ bọn họ đề thăng tu vi.
Nhưng tên trung niên nam tử hiển nhiên cũng xem lầm, chậu hoa Trương Văn Trọng ôm trong ngực vốn không phải Bách Thần hoa dùng để luyện chế Cửu Hoa Ngũ Long Đan, mà là địa cấp tam phẩm linh dược tài An Hồn hoa còn trân quý gấp trăm lần Bách Thần hoa!
"Người kia chuyển động bên trong hoa cỏ quỷ thị lâu như vậy, cũng không hề mua hoa cỏ gì, ánh mắt cứ dây dưa trên những người mua dược liệu luyện chế Cửu Hoa Ngũ Long Đan. Chẳng lẽ hắn đang muốn tìm cơ hội để ăn cắp hay cướp giật hay sao?" Ngay khi trong lòng Trương Văn Trọng vừa sinh ra hoài nghi, tên trung niên nam tử cũng vội vã xoay người rời đi.
Ngay lúc tên nam tử trung niên vội vã rời đi, Trương Văn Trọng vừa lúc phát hiện một gốc cây địa cấp nhất phẩm Xà Diễm Quả. Tuy rằng Xà Diễm Quả so ra còn kém Phượng Cầu Hoàng và An Hồn hoa, nhưng ở tại thế giới linh khí cực loãng hiện nay, cũng được cho là linh dược tài cực kỳ khó cầu được. Bởi vậy Trương Văn Trọng cũng đã đem hành vi quái dị của nam tử trung niên kia ném quăng ra sau đầu.
Thẳng đến hai giờ sáng, Trương Văn Trọng mới cùng Vưu Giai và Đàm Thanh từ trong thực vật viên đi ra.
Hành trình hoa cỏ quỷ thị lần này, đối với Trương Văn Trọng mà nói, được cho là thu hoạch thật lớn. Ngoại trừ An Hồn hoa và Xà Diễm quả hai loại linh dược tài ra, hắn còn mua được rất nhiều tài liệu thuốc Đông y, là những dược liệu hi hữu quý báu. Tuy nói dùng tiền cũng không ít, thế nhưng theo hắn xem ra, cũng là tương đương đáng giá.
So sánh với Trương Văn Trọng thắng lợi trở về, Vưu Giai và Đàm Thanh cũng không mua được gì. Mặc dù trong hoa cỏ quỷ thị có không ít nhưng kỳ hoa dị thảo rất đẹp, thế nhưng cũng không hấp dẫn dục vọng các nàng muốn mua. Dùng cách nói của Đàm Thanh, đó chính là: "Tôi ngay cả chính mình còn không chăm sóc nổi, còn có thể chiếu cố những hoa cỏ này cho tốt được hay sao? Thôi đi, đừng lãng phí tiền bạc thì hơn."
Tại bãi đỗ xe, giúp đỡ Trương Văn Trọng đem những thứ hắn mua được toàn bộ đặt vào trong xe BMWs của Vưu Giai, Đàm Thanh ngồi lên xe moto, nhìn Vưu Giai nói: "Giai Giai tỷ, phiền phức chị tiễn Trương ca, ngày mai sáng sớm em còn phải đi làm, phải đi về trước nghỉ ngơi."
Vưu Giai gật đầu, sau đó nói: "Đêm đã khuya, chạy xe kiềm chế một chút."
Đàm Thanh nhìn Vưu Giai thè lưỡi giả mặt quỷ: "Được rồi, em biết, Giai Giai tỷ, chị thật đúng là dài dòng, đều nhanh vượt qua mẹ của em rồi." Dứt lời, nàng không để cho Vưu Giai có cơ hội quở trách, liền nhấn chân ga, cưỡi xe máy tuyệt trần đi. Chỉ để lại Vưu Giai hướng về bóng lưng của nàng quơ hai tay bất mãn reo lên: "Hay cho Đàm Thanh, cũng dám nói chị dây dưa, chờ xem, ngày mai chị sẽ nói với chú Đàm đánh cho một trận!"
"Cảm tình của hai cô thật là tốt." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói.
"Tôi cùng nàng lớn lên từ nhỏ, tự nhiên là tình như chị em. Chỉ là tính tình nàng hơi hoang dã một chút, lại chẳng khác gì một người đứa bé trai, làm cho người ta thật đau đầu vô cùng." Vưu Giai lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, hình tượng của một người chị tốt lo lắng cho đứa em gái của mình.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Cô cũng không cần quá quan tâm cho cô ấy, dù sao hiện tại cô ấy đã là người trưởng thành, còn là phó đội trưởng của hình cảnh đội, cũng không phải là cô em gái nhỏ ngày xưa chuyện gì cũng cần cô phải lo lắng."
"Điều này tôi cũng biết, nhưng thói quen đã dưỡng từ nhỏ của tôi, đều không phải chỉ thoáng chốc là sửa đổi được." Vưu Giai lấy điện thoại nhìn thời gian, kinh ngạc nói: "Yêu, đều đã trễ thế này, Trương tiên sinh, lên xe đi, tôi đưa anh trở về."
"Được, phiền phức cô." Trương Văn Trọng gật đầu, ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.
Vưu Giai lái xe đưa Trương Văn Trọng trở về tiểu khu Hoa Hàng, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vã hỏi: "Ai, Trương tiên sinh, tôi nhớ kỹ anh có nói qua, nếu như ở hoa cỏ quỷ thị mua được dược liệu cần thiết, là có thể sớm chữa tốt chân tật của ông nội tôi. Không biết ngày hôm nay anh có mua được dược liệu cần thiết hay không?"
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Mua được rồi."
Chỉ ba chữ ngắn ngủi, đối với Vưu Giai mà nói, cũng chẳng khác gì tiếng ca trên trời.
Vưu Giai vui mừng quá đỗi, nếu như không phải nàng còn đang lái xe, nàng thật là muốn nhảy dựng lên vung tay hoan hô. Nàng khó nén sắc mặt vui mừng, vội vã dò hỏi: "Thật tốt quá, đây không phải muốn nói, chân tật của ông nội tôi có thể sớm được trị hết phải không?"
"Đúng vậy." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Nhưng tôi cần ba ngày thời gian chuẩn bị. Sau ba ngày, tôi sẽ làm một phẫu thuật nhỏ cho ông nội của cô, sau khi giải phẫu, muốn khang phục cũng cần vật lý trị liệu."
"Cảm ơn anh, Trương tiên sinh, thật sự là rất cảm ơn anh." Vưu Giai viền mắt rưng rưng nhìn Trương Văn Trọng tạ ơn.
"Không cần nói lời cảm ơn, tôi là bác sĩ, đây là chuyện mà tôi phải làm." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp. Cùng lúc đó, hắn nhạy cảm liền phát hiện có một tia niệm lực cảm kích từ trong thân thể Vưu Giai phóng đi ra, tiến nhập vào trong cơ thể của hắn, dung nhập vào trong chân nguyên.
Làm người tốt quả nhiên được hảo báo!
Khi Trương Văn Trọng ôm An Hồn hoa, Xà Diễm quả cùng những dược liệu khác hắn mua được từ trong hoa cỏ quỷ thị về đến trong nhà, đã nhanh đến ba giờ sáng. Đặt những thứ này lên mặt đất trong phòng khách, Trương Văn Trọng cũng không vội vã bắt đầu luyện đan hoặc tu luyện, mà chuẩn bị thiết trí cấm chế cho phòng ốc ở trọ.
Trước đây, trong nhà cũng không có thứ gì đáng giá, Trương Văn Trọng cũng không sợ ăn trộm đến tham quan. Thế nhưng hiện tại, ở trong nhà có Phượng Cầu Hoàng, An Hồn hoa và Xà Diễm quả ba loại linh dược tài địa cấp. Nếu như có người nhân lúc hắn không có nhà mà lặng lẽ đi vào, đem ba loại linh dược tài trộm đi hoặc làm thương tổn, vậy thì tổn thất sẽ rất lớn. Nhất là ngày hôm nay gặp phải trung niên nam tử thần bí trong hoa cỏ quỷ thị, càng đề tỉnh Trương Văn Trọng, để cho hắn quyết định thiết hạ cấm chế trong nhà, để bảo vệ cho ba loại linh dược tài.
Chỉ là với chân nguyên hiện tại của Trương Văn Trọng, muốn thiết trí cấm chế cao cấp, căn bản là không có khả năng. Bất quá hiện tại hắn cần phòng bị, cũng chỉ là người thường mà thôi, cho nên cấm chế cấp thấp cũng là đủ dùng.
Hai tay Trương Văn Trọng kháp lên pháp quyết, trong miệng niệm tụng chú ngữ, chân nguyên trong cơ thể nhất thời phun ra, tương hỗ tương ứng với thiên địa linh khí xung quanh, cuối cùng hóa thành ký hiệu mà lam nhạt, xoay quanh trong nhà, xa xa nhìn lại, căn phòng Trương Văn Trọng thuê ở giống như một biển sao tinh không thu nhỏ, rất là mỹ lệ.
May mắn chính là, hiện tại đã là ba giờ sáng, mọi người trong tiểu khu cũng đã ngủ say, cũng không ai phát hiện ra một màn ly kỳ này. Bằng không, nếu như có người dùng điện thoại di động hay máy chụp hình chụp xuống tới, sau đó truyền lên truyenfull.vn, Trương Văn Trọng không muốn nổi danh cũng thật khó khăn.
"Sắc!" Nương theo một tiếng quát của Trương Văn Trọng, những phù văn màu lam nhạt xoay quanh phòng trong nháy mắt liền dung nhập vào trong vách tường chung quanh, không còn nhìn thấy tung tích.
Trương Văn Trọng thiết trí cấm chế này, có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Hải Thị Thận Lâu, phàm là không được hắn cho phép, muốn đi vào trong nhà, đều sẽ xúc phạm tới cấm chế. Vô luận chọn dùng phương pháp gì, đều chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài nhà, đừng mơ tưởng có thể tiến nhập được vào trong nhà.
Trương Văn Trọng dò xét một vòng bên trong phòng, mới thỏa mãn gật đầu: "Có cấm chế này, ta cũng có thể yên tâm đem những linh dược tài đặt trong nhà. Kế tiếp là phải thu thập chứng cứ tham ô hối lộ của cha con Dương Nghị. Dù tiền lương phó chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm của bệnh viện Ung Thành có cao tới bao nhiêu, muốn thoáng chốc lấy ra sáu mươi vạn nguyên cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Muốn nói cha con Dương Nghị không tham ô hối lộ, tuyệt đối là không có khả năng."
Trương Văn Trọng hái xuống một đóa An Hồn hoa, đồng thời phối hợp với mấy loại dược liệu, thêm vào ba chén nước, nấu thành một chén nhỏ màu xanh đen, tản ra hương thơm nồng nàn, sau đó lại dùng lấy bút lông cùng giấy Tuyên Thành lần trước sử dụng còn dư lại.
Đầu tiên hắn cắt giấy Tuyên Thành cỡ chừng một bàn tay, sau đó dùng bút lông chấm vào mực màu xanh đen, vẽ lên giấy Tuyên Thành hai phù triện, cuối cùng mới xếp hai mảnh giấy cỡ bàn tay kia thành hai con hạc giấy.
Ngay lúc hai con hạc vừa thành hình, hai đạo quang hoa màu xanh đen thoáng hiện ngay trên người chúng, sau đó hai con hạc không ngờ liền sống lại, vẫy cánh bay lượn chung quanh Trương Văn Trọng, trong miệng còn phát ra tiếng hót thanh thúy.
Trương Văn Trọng mở rộng tay phải, hai con hạc đứng trên bàn tay của hắn, hắn phân phó nói: "Các ngươi mỗi bên phụ trách tra xét Dương Nghị cùng cha của hắn, thu thập được căn cứ chính xác về tội tham ô hối lộ của họ, lập tức mang về cho ta."
Hai tiếng hạc hót thanh thúy vang lên, xem như trả lời Trương Văn Trọng.
"Các ngươi đi thôi."
Trương Văn Trọng giơ lên tay phải, hai con hạc lập tức bay ra cửa sổ, dung nhập vào bóng đêm đen kịt, bay nhanh về phía Dương gia.
Làm xong tất cả, Trương Văn Trọng mới dùng Phượng Cầu Hoàng, An Hồn hoa, Xà Diễm quả phối hợp với những dược liệu khác, luyện chế ra năm viên địa cấp tứ phẩm Ngưng Khí Đan.
Nhìn năm viên Ngưng Khí Đan màu tím tản ra hương thơm thấm ruột gan, Trương Văn Trọng cũng thật kích động.
Đây chính là địa cấp tứ phẩm Ngưng Khí Đan, ngay khi không có lò luyện đan, chỉ dựa vào chân hỏa bí quyết giản đơn là có thể luyện chế ra địa cấp linh đan, sau này còn có ai làm được hay không cũng không biết, nhưng có thể khẳng định chính là, tuyệt đối chưa từng có ai làm được trước đó!
Sau khi ăn vào một viên Ngưng Khí Đan, Trương Văn Trọng khoanh chân nhắm mắt, đưa linh khí ẩn chứa trong Ngưng Khí Đan hút vào trong chân nguyên.
Tròn một đêm, Trương Văn Trọng đều tập trung hấp thu linh khí ẩn chứa trong Ngưng Khí Đan.
Ngưng Khí Đan không hổ là địa cấp tứ phẩm linh đan, linh khí ẩn chứa trong đó vô cùng tinh thuần dư thừa, Trương Văn Trọng dù kiệt lực hấp thu, cũng không thể hút hết vào trong chân nguyên, một bộ phận linh khí tràn ra ngoài làm hắn cảm thấy vô cùng tiếc hận. Nhưng chỉ một viên Ngưng Khí Đan, làm chân nguyên của hắn có thể nhảy vọt tiến bộ, căn cứ theo hắn phỏng chừng, sau khi dùng hết bốn viên còn lại, sẽ có thể đột phá Luyện Huyết cảnh!
Sau khi đạt được Luyện Huyết cảnh, tu vi của Trương Văn Trọng có thể so sánh với cao thủ địa cấp hậu kỳ trong võ lâm. Theo hắn quan sát, tu vi của Đàm Thanh hẳn đang ở nhân cấp hậu kỳ, mà tu vi của người trong Đàm gia hẳn là địa cấp sơ kỳ, cũng tương xứng như hắn hiện tại. Chỉ là hắn hiểu được rất nhiều chiêu số, lại còn có thể sử dụng một bộ phận pháp thuật cấp thấp, cho nên nếu thực sự đánh nhau, người của Đàm gia cũng không phải là đối thủ của hắn!
Vào lúc sáng sớm hừng đông, Trương Văn Trọng mới dừng cuộc tu luyện, đứng dậy rửa mặt, sau đó đi tới phòng y tế đại học Ung Thành. Thế nhưng ngay khi hắn bước vào phòng y tế, cảnh tượng trước mắt làm hắn thật sự cũng không biết nên làm sao!