Vốn Vưu Giai đi đến đây, chính là vì lần tái khám cũng cần thời gian dài, bởi vì trước đây bên trong những bệnh viện khi kiểm tra cho Vưu Thiên Hải, chẩn đoán bệnh trạng, thường thường phải tiêu hao vài ngày thời gian, cho nên nàng mới sáng sớm đã đưa Trương Văn Trọng về đây. Chỉ là nàng thế nào cũng không nghĩ đến, chưa tới một giờ đồng hồ, Trương Văn Trọng đã tái khám xong rồi.
Vưu Giai vốn định mời Trương Văn Trọng lưu lại biệt thự dùng cơm trưa mới đưa hắn trở về. Thế nhưng lời đề nghị này bị Trương Văn Trọng uyển chuyển cự tuyệt. Rơi vào đường cùng, Vưu Giai chỉ đành thầm mắng Trương Văn Trọng là đầu gỗ, đồng thời rầu rĩ không vui lái xe đưa hắn trở về tiểu khu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc cáo biệt với Trương Văn Trọng, Vưu Giai nói: "Trương tiên sinh, ngày hôm nay thực rất cảm ơn anh, đợi đến lúc buổi tối triển lãm hoa cỏ quỷ thị, tôi sẽ tới đón anh. Nhớ kỹ, đừng tắt điện thoại di động."
Trương Văn Trọng cười gật đầu nói: "Yên tâm đi, điện thoại của tôi sẽ vẫn mở máy suốt ngày hôm nay."
"Vậy được rồi, tôi sẽ không quấy rối anh nữa, tối nay chúng ta gặp lại." Kỳ thực Vưu Giai rất muốn vào nhà Trương Văn Trọng ngồi chơi, thế nhưng bởi vì Trương Văn Trọng không có ý mời nàng, nàng cũng chỉ đành thôi. Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái, không thể chủ động yêu cầu vào nhà người đàn ông ngồi chơi đi? Tuy rằng nàng từng du học tại nước ngoài, thế nhưng tác phong của nàng luôn bảo thủ, cũng không hề học được tính cách phóng túng của những cô gái nước ngoài.
"Tạm biệt." Trương Văn Trọng gật đầu chào Vưu Giai, xoay người đi lên lầu.
"Tên đầu gỗ này thật sự là tức chết, lúc nào hắn mới chịu thông suốt đây? Ai..." Nhìn Trương Văn Trọng đi thẳng lên lầu không hề quay đầu lại, Vưu Giai chỉ đành cười khổ lắc đầu, lái xe rời đi.
Về đến nhà, Trương Văn Trọng cũng không làm gì khác, sau khi ăn vào một viên Cố Nguyên Đan và Tụ Linh Đan, liền khoanh chân ngồi, bắt đầu buổi tu luyện hôm nay. Đem toàn bộ thời gian dành cho việc tu luyện, vốn là thói quen hắn dưỡng thành từ kiếp trước, tuy rằng hiện tại hắn đã thay đổi thân thể, đồng thời cũng muốn nếm thử một chút sinh hoạt của người thường, thế nhưng thói quen đã dưỡng thành bao ngàn năm, muốn ở trong một chốc thay đổi, cũng tương đối khó khăn trắc trở.
Lần này Trương Văn Trọng tu luyện đến lúc mặt trời lặn mới kết thúc.
Cảm giác được trong bụng đầy cảm giác đói, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười: "Ta lại tự nhiên quên mất, ngày hôm nay chỉ uống một chén sữa đậu nành, ăn một bánh bí đỏ, thảo nào hiện tại bao tử lại kháng nghị rồi." Hắn đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn tìm chút gì đó điền đầy bao tử, thế nhưng ngoại trừ chút cơm thừa canh cặn ra, trong phòng bếp cũng không còn thực vật gì khác.
Rơi vào đường cùng, Trương Văn Trọng cũng chỉ đành bỏ hết cơm thừa canh cặn vào trong thùng rác. Hắn cũng không muốn ăn vào rồi lại bị tiêu chảy, dù sao với tu vi hiện tại của hắn, còn chưa đạt được nông nỗi trăm độc bất xâm. Đồng thời trong lòng hắn cũng suy nghĩ, có đúng hay không nên mua một tủ lạnh đặt trong nhà, cũng phương tiện chứa đựng thực vật, sẽ không giống như bây giờ, thực vật để bên ngoài thời gian lâu một chút liền không ăn được nữa.
Thu thập xong phòng bếp, Trương Văn Trọng xách túi rác đi ra cửa. Nếu trong nhà không còn gì ăn, như vậy hắn chỉ đành đến tiệm cơm của Uông bá.
Đi ra cửa lớn tiểu khu, Trương Văn Trọng ném túi rác vào một thùng rác, lúc này mới hướng tiệm cơm của Uông bá đi đến.
Còn chưa đi đến tiệm cơm nhỏ của Uông bá, vẫn còn một khoảng cách hơi xa, Trương Văn Trọng liền phát hiện ngoài cửa tiệm cơm của Uông bá không ngờ đang vây quanh một đoàn người, cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Đợi khi Trương Văn Trọng đến gần vừa nhìn, mới liền phát hiện, bên trong tiệm cơm của Uông bá là một mảnh hỗn độn, bàn ghế chén bát đều vỡ nát, tùy ý nằm rải rác khắp mặt đất. Những nước canh cơm vãi rơi đầy khắp sàn, làm tiệm cơm nhỏ vốn luôn ngăn nắp sạch sẽ biến thành vô cùng dơ bẩn không chịu nổi.
Không chỉ tiệm cơm bị người đập phá, ngay cả Uông bá cũng bị người đánh thương, lúc này cả người đầy máu nằm trong đống hỗn độn, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Trần thúc mở tiệm thuốc bên cạnh tiệm cơm lúc này đang ngồi xổm bên người Uông bá kiểm tra tình huống của hắn.
Trương Văn Trọng vội vã đẩy ra những người chắn trước mặt, bước nhanh đi tới bên người Uông ba, vừa kiểm tra tình huống của Uông bá, vừa nhìn Trần thúc dò hỏi: "Trần thúc, xảy ra chuyện gì?"
"Đều do năm tên côn đồ mấy ngày trước làm ra!" Trần thúc nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngay vừa rồi năm tên côn đồ đi cùng tám tên côn đồ khác chạy ào vào tiệm cơm của lão Uông, không chỉ đập phá hết tiệm cơm của hắn, còn có mấy khách nhân đang ăn cơm cũng bị hoảng sợ đuổi đi. Trong đó còn có một người bị đánh, bất quá cũng không đáng lo ngại, cũng chỉ có lão Uông bị bọn hắn đánh cho ngã dài trên mặt đất. Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, đợi khi chúng tôi kịp phản ứng dẫn theo mọi người chạy tới hỗ trợ thì mấy tên côn đồ kia đã giải tán rồi, trong nháy mắt bỏ chạy hết, chúng tôi không bắt được tên nào..."
Căn cứ Trương Văn Trọng kiểm tra, thương thế của Uông bá cũng không nặng lắm, ngoại trừ vùng não bị chấn động nhẹ, chỉ có một ít phần mềm trên cơ thể bị tổn thương. Đây hiển nhiên không phải vì mấy tên côn đồ thủ hạ lưu tình, mà là bởi vì hàng xóm chung quanh phản ứng đúng lúc, làm bọn côn đồ cũng không đủ thời gian hạ độc thủ. Nếu như hàng xóm chung quanh phản ứng chậm một chút, thương thế của Uông bá đã có thể không hề lạc quan.
Trương Văn Trọng móc trong người ra một hộp châm, hộp ngân châm này ngày hôm qua lúc hắn ở trong chợ thuốc Đông y mua thuốc, thuận tiện ở trong tiệm bán đồ vật chữa bệnh mua luôn. Lúc này hắn cầm ngân châm, phân biệt đâm vào huyệt Nhân Trung, Thập Tuyên và Dũng Tuyền*, dùng thủ pháp hành châm kích thích. Sau một lát, Uông bá đang lâm vào trong hôn mê rốt cục đã thức tỉnh.
Uông bá vừa thức tỉnh hiển nhiên khá suy yếu, hắn giãy dụa định ngồi dậy, lại bị Trương Văn Trọng đè nằm trên mặt đất: "Uông bá, bác không nên vội đứng dậy, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi thêm chốc lát. Nói cho tôi biết, hiện tại bác có cảm thấy khó chịu gì không?"
Tuy rằng Uông bá không thể đứng dậy, thế nhưng mắt cùng đầu còn có thể nhúc nhích, hắn tự nhiên nhìn thấy được cảnh tượng hỗn độn ở trong tiệm cơm, hai hàng nước mắt nhất thời bừng lên, theo gương mặt chảy xuống. Cả nhà bọn họ đều dựa vào tiệm cơm này để nuôi sống mình, hiện tại bị đập nát vụn như vậy, không thể nghi ngờ là đập bát cơm của gia đình họ, hắn làm sao mà không thương tâm?
Thẳng đến khi Trương Văn Trọng hỏi thêm vài lần, hắn mới hồi đáp: "Đau đầu dữ dội."
Trương Văn Trọng gật đầu, xuất ba cây ngân châm ra đâm vào huyệt Bách Hội, Hợp Cốc*, Ấn đường, xem như kích thích lần thứ hai.
Vào lúc này con gái của Uông bá nhận được điện thoại thông báo của hàng xóm, vội vã chạy trên một chiếc xe đạp cũ nát chạy về, người còn chưa tới, tiếng khóc đã tới.
Nhìn chiếc xe đạp cũ nát, lại nhìn nữ sinh lái xe, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng hiểu được, vì sao trước đó hắn cảm thấy con gái của Uông bá có vẻ quen mắt. Nguyên lai ngày đó tại hiện trường tai nạn giao thông, thiếu nữ xem giúp xe đạp cho Trương Văn Trọng chính là nàng. Trương Văn Trọng thế nào cũng không có nghĩ đến, nàng lại là con gái của Uông bá.
"Cha, cha không sao chứ?" Con gái của Uông bá nhảy xuống xe đạp, đi nhanh vào tiệm cơm, nhìn thấy Uông bá nằm trên mặt đất, nhất thời bật khóc òa.
"Con gái, đừng khóc, cha không sao đâu, chỉ là tiệm cơm của chúng ta..." Bản ý của Uông bá vốn muốn an ủi con gái, thế nhưng hắn vừa mở miệng, lại nhịn không được bùi ngùi thở dài: "Ai..."
Con gái của Uông bá nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy nước mắt trên mặt cha mình, nàng vội vã lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cha, đồng thời ôn nhu an ủi: "Cha, đừng thương tâm, chỉ cần cha không có việc gì là tốt rồi, tiệm cơm bị đập phá, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."
Trần thúc ngồi xổm bên người Uông bá, cũng an ủi nói: "Lão Uông, con gái của ông nói đúng, tiệm cơm tuy rằng bị đập phá, nhưng chỉ cần người không sao, thì còn có thể bắt đầu lại lần nữa. Ai, được rồi, tiểu Trương, thương tích của lão Uông ra sao? Cậu nói cho Uông Đình nghe một chút."
Trương Văn Trọng gật đầu, nhìn Uông Đình nói: "Thương tích của Uông bá cũng không nghiêm trọng, chỉ là bị chấn động nhẹ trên não, trước khi hoàn toàn khỏi hẳn, cần được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, tôi cho cô đơn thuốc, cô hốt thuốc nấu cho ông ấy uống..."
Uông bá vừa nghe liền nóng nảy, vội vã nói: "Tĩnh dưỡng nghỉ ngơi? Điều này sao có thể được? Tôi còn phải lo tiệm cơm..."
Trần thúc vội vã nói: "Uy, lão Uông, bảo ông tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, thì ông cứ nghỉ ngơi đi. Chuyện sửa sang tiệm cơm, không cần ông quan tâm tới. Những hàng xóm chúng ta, đều sẽ giúp ông!"
"Đúng, Uông bá, chúng tôi đều sẽ giúp ông!"
"Không sai, Uông bá làm cơm nước vừa rẻ lại sạch sẽ, đồng thời còn rất ngon, nếu như trên đường của chúng ta không có tiệm cơm của ông, tổn thất của chúng ta thật lớn lắm! Cho nên chúng ta nhất định sẽ giúp ông, ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi! Chờ sau khi ông khỏi hẳn quay lại, bảo chứng cho ông nhìn thấy một tiệm cơm không hề thua kém trước đây chút nào."
"Uông bá, tôi cũng sẽ giúp ông! Còn có những tên côn đồ đập phá tiệm cơm của ông, khẳng định sẽ không có kết quả tốt. Chúng tôi đã báo cảnh sát, bọn họ kiêu ngạo không được vài ngày nữa đâu."
Mọi người vây quanh bên ngoài tiệm cơm, đều lớn tiếng nói.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người..." Uông bá nằm trên mặt đất, cảm kích nhìn mọi người vây quanh tiệm cơm, không khỏi nghẹn ngào lên. Mà con gái Uông Đình của hắn, cũng đôi mắt đẫm lệ, không ngừng cảm ơn mọi người chung quanh.