Bỗng nhiên nghe thấy Trương Văn Trọng lên tiếng gọi, năm tên gia hỏa muốn nên bước rời đi nhanh hơn. Thế nhưng chứng kiến dân tình đứng vây ở bên ngoài đang như hổ đói rình mồi thì không khỏi sinh lòng khiếp sợ. Sau khi trải qua một phen đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng bọn hắn cũng ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, kinh hồn táng đởm nói: "Còn...còn...có chuyện gì nữa sao?"
"Trả tiền thù lao." Trương Văn Trọng bình thản đáp.
"...Trả...tiền thù...lao?" Nhất thời năm tên gia hỏa sững người, kinh ngạc hỏi: "Tiền gì thế?"
Bọn hắn không khỏi xụ mặt đoán thầm: "Bọn ta muốn nhân cơ hội đến quán cơm tống tiền. Thế nhưng lại bị cái tên tự xưng là bác sĩ này lừa gạt tống tiền? Nếu thật sự như vậy, bọn ta đâu còn mặt mũi gì lăn lộn ở ngoài xã hội nữa đây..."
"Tiền cơm Uông bá, tiền dưa hấu cô bán hoa quả, còn tiền cam thảo của Trần thúc và chi phí chuẩn bệnh của ta nữa." Trương Văn Trọng giơ ngón tay lên, nhẩm tính cho bọn hắn nghe: "Yên tâm, chúng ta đều là những người làm ăn thiện lương, nói bao nhiêu tiền là bấy nhiêu tiền. Tuyệt đối sẽ không tính mắc cho các ngươi. Uông bá, cô bán hoa quả, Trần thúc, mọi người nói phải không?"
"Đúng vậy, Tiểu Trương nói rất đúng." Uông bá, cô bán hoa quả cùng Trần thúc đều đồng loạt gật đầu. Lúc này bọn họ đã không còn e ngại năm tên tiểu tử kia nữa, sôi nổi vươn tay ra, trăm miệng một lời nói: "Trả tiền đây!"
"Trả tiền đi!" Đám người vây quanh cửa quán cơm xem náo nhiệt, cũng phụ họa nói.
Mắt thấy làm cho nhiều người tức giận, sắc mặt của năm gã tiểu gia hỏa cũng đại biến. Lúc này bọn chúng đã không còn dám hung hăng càn quấy, mà bộ dạng như khóc tang, nhỏ giọng nói: "Bao...bao nhiêu tiền?"
Uông bá, cô bán hoa quả và Trần thúc cũng không định khách khí với bọn chúng, trước sau đưa ra ba con số. Mặc dù trong lòng chán ghét cái đám đầu trộm đuôi cướp này, tuy nhiên bọn họ đều là người dân thiện lương, nên không có nhân cơ hội kiếm lời từ bọn chúng.
Đối với loại tình huống trước mắt, năm gã tiểu gia hỏa này tuy rằng vô cùng không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành chịu thua, ngoan ngoãn móc tiền ra đặt lên trên bàn cơm. Sau đó, dưới tiếng hoan hô rung trời của mọi người đứng xem náo nhiệt, bọn chúng ôm đầu cúp đuôi chạy đi. Thấy một màn như vậy, Uông bá liền nói vọng theo: "Này này, ta chưa tính tiền cho bọn ngươi đâu, làm sao đều bỏ chạy hết vậy?"
"Uông bá, phần tiền còn thừa, thì coi như bọn chúng đền bù sửa chữa bàn ăn đi." Trương Văn Trọng mỉm cười nói, cúi người trợ giúp Uông bá thu dọn lại đồ đạc trong quán.
Uông bá một bên kiểm tiền, một bên không quên cảm kích nói: "Tiểu Trương, hôm nay thật sự là phải cảm ơn cháu. Nếu không có cháu, chỉ sợ ta cũng không thu về được khoản tiền cơm này, ngược lại còn bị bọn lưu manh kia lấy đi một số tiền lớn rồi."
"Phải rồi, Tiểu Trương, hôm nay đều trông cậy vào cậu, bằng không ngụm ác khí này chúng ta cũng chỉ có thể nén ở trong lòng." Cô bán hoa quả ôm một trái dưa hấu đi tới, không phân trần nhét vào trong lòng Trương Văn Trọng, nói: "Tôi tặng quả dưa này cho cậu, xem như là cảm ơn công lao của cậu đi."
Trương Văn Trọng vội vàng từ chối: "Tất cả mọi người đều là hàng xóm láng giềng, theo lý thường tình giúp đỡ lẫn nhau là chuyện phải làm. Huống chi, tôi chỉ giúp cô đòi lại tiền một quả dưa hấu thôi, nếu cô đi tặng cho tôi, chẳng phải lỗ vẫn hoàn lỗ sao?"
"Hai việc này hoàn toàn khác nhau." Cô bán hoa quả mặc kệ Trương Văn Trọng khước từ, hung hăng đem quả dưa nhét vào trong ngực hắn, theo sau nhanh chóng xoay người rời đi, không cấp cho Trương Văn Trọng cơ hội đùn đẩy, vừa đi nàng còn vừa nói: "Tiền nong không quan trọng, mấu chốt chính là cơn tức ở trong lòng! Cậu thay chúng tôi trút ra ngụm ác khí này, đừng nói là một quả dưa hấu, ngay cả muốn một xe dưa hấu, tôi cũng có thể tặng không cho cậu!"
Trương Văn Trọng nghe được lời này, không khỏi hoảng sợ: "Đừng...ngàn vạn lần đừng như vậy...Một trái là đủ lắm rồi."
Năm tên tiểu gia hỏa cúp đuôi chạy mất dép xong, đám người đứng xem náo nhiệt chung quanh cũng đều tự động giải tán. Lúc này Trương Văn Trọng tay ôm quả dưa, hỏi: "Uông bá, tiền cơm của cháu bao nhiêu vậy?"
"Không phải trả tiền đâu." Uông bá ngồi chổm hổm ở trên mặt đất nhặt đũa vương vãi, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Trương Văn Trọng sửng sốt: "Sao lại không phải trả tiền chứ?"
Lúc này Uông bá mới chịu ngẩng đầu lên, giải thích: "Hôm nay cháu không chỉ giúp ta tránh tổn thất. Đồng thời còn thay ta trút một ngụm ác khí, thử hỏi làm sao ta lại thu tiền cơm của cháu đây?"
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ: "Không được, Uông bá. Tiền cơm hôm nay nhất định bác phải thủ. Nếu bác không chịu, hoặc là tính thiếu, vậy thì ngày sau cháu nhất định sẽ không dám tới đây ăn cơm nữa đâu."
"Ài, đứa trẻ này..." Đầu tiên Uông bá hơi sửng sốt, theo sau cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Tình hình trước mắt lão đành phải thu tiền cơm của Trương Văn Trọng. Bất quá khi Trương Văn Trọng rời đi, lão đặc biệt tiễn Trương Văn Trọng ra tận ngoài tiểu khu.
Chứng kiến Uông bá thần tình cảm kích, Trương Văn Trọng nhịn không được cười khổ, nói: "Uông bá đừng suy nghĩ nhiều, cháu biết mọi người sống ở trong tiểu khu này, cũng không phải dư dả gì. Hơn nữa, bác tiễn cháu đi xa như thế, chẳng phải quán cơm sẽ không có người trông nom hay sao? Vạn nhất gặp trộm thì làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi." Uông bá quay đầu nhìn lại phía quán cơm, rồi cười nói: "Lúc này con gái của ta đã tới trông hộ rồi. Kia kìa, chính là con bé mặc chiếc áo sơ - mi màu vàng nhạt đó."
Trương Văn Trọng ngước mắt nhìn lại. Quả nhiên trông thấy một thiếu nữ mặc áo sơ - mi màu vàng nhạt, đang đứng trước cửa quán cơm, lo lắng nhìn bốn phía chung quanh, chắc hẳn là đang muốn tìm bóng dáng của Uông bá.
Trương Văn Trọng mơ hồ cảm thấy thiếu nữ nhìn có điểm quen thuộc. Bất quá hắn cũng không đem việc này đặt vào trong lòng, chỉ thuận miệng nói: "Ah, bác có con gái ư? Như thế nào trước kia chưa từng nghe nói qua nhỉ?"
"Con gái ta học ở đại học Ung Thành, mỗi ngày sau khi tan học đều chạy tới đây phụ giúp quán cơm. Cháu đến ăn cơm đều là khoảng bảy tám giờ tối, mà thời gian này nó lại lên thư viện trường tự học thêm. Ta nói cho cháu biết, thành tích học tập của con gái ta rất giỏi, dù ta có phải đập nồi bán sắt, cũng muốn cho nó học xong đại học. Sau khi xong đại học, lại tiếp tục học đến thạc sĩ, tiến sĩ..." Vừa nhắc tới con gái mình, vẻ mặt của Uông bá trông vô cùng kiêu ngạo. Có thể nhận ra được, ở trong lòng của lão, con gái lão chính là người ưu tú nhất. "Này, Tiểu Trương...ta nhớ cháu từng nói, cháu đang công tác tại phòng y tế ở trong trường đại học Ung Thành đúng không?"
"Phải rồi." Trương Văn Trọng gật gật đầu.
Uông bá cười: "Vậy thì càng tốt, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai đứa làm quen. Như vậy khi ở trường học, cháu có thể giúp ta chiếu cố nó."
"Không thành vấn đề." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp ứng, theo sau giơ ngón tay lên chỉ về phía quán cơm, nói: "Bác nên quay trở về đi, con gái bác tựa hồ đang lo lắng rồi kìa."
Uông bá quay đầu nhìn lại, thấy con gái mình quả nhiên đúng như Trương Văn Trọng nói, nàng đang đứng ở trước cửa quán cơm nhìn dáo dác chung quanh. Vì thế lão không còn kiên trì tiễn Trương Văn Trọng về nhà, liền gật đầu: "Được rồi! Ta cũng về luôn đây, Tiểu Trương, chuyện hôm nay thật sự cám ơn cháu ah."
"Đừng khách khí, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, có chuyện gì hẳn là phải tương trợ lẫn nhau." Trương Văn Trọng mỉm cười đáp lời.
Uông bá đùa giỡn nói: "Tiểu Trương, cháu đúng là thanh niên hiếm có. À mà vẫn còn độc thân sao? Ngày khác ta sẽ giới thiệu đối tượng cho cháu nhé!"
Trương Văn Trọng cười khổ: "Không cần đâu, bác không muốn làm đầu bếp nữa, mà muốn đi làm ông tơ hay sao?"
"Đứa trẻ này..." Uông bá dở khóc dở cười lắc đầu nói: "Được rồi, ta cũng không tiễn cháu về nữa, hẹn lúc khác vậy."
"Chào bác." Trương Văn Trọng cẩn thận đáp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn theo bóng lưng Uông bá đi tới phía con gái mình. Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, xoay người đi vào trong tiểu khu. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên hắn cảm giác được, trong cơ thể của mình không ngờ lại sản sinh ra một loại biến hóa khác thường.