"Anh thực sự nắm chắc chữa khỏi chân của ông nội tôi sao?" Trên đường tiễn Trương Văn Trọng trở về, Vưu Giai vẫn như cũ không thể tin được lời hứa hẹn của Trương Văn Trọng vừa rồi, nàng dùng khóe mắt nhìn Trương Văn Trọng, chần chờ nói: "Anh cần phải biết, chân của ông nội tôi, trải qua nhiều chuyên gia trong ngoài nước chẩn đoán, thế nhưng đều bó tay hết cách. Anh...thực sự được không?"
Trong lòng Trương Văn Trọng thầm nghĩ: "Những chuyên gia kia tự nhiên là bó tay hết cách với đôi chân của ông nội cô, bởi vì đó cũng không phải bị liệt bình thường, mà là bởi vì cổ độc tạo thành liệt hai chân. Thủ đoạn chữa bệnh bình thường, muốn phát hiện hoặc khu trục cổ độc ký sinh ở trong cơ thể ông nội của cô bình thường rất khó." Chuyện cổ độc hại người, nghe qua thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi, mà Trương Văn Trọng cũng không dự định đem sự thực nói cho Vưu Giai, miễn khiến nàng hoảng sợ. Cho nên khi hắn đối mặt với câu hỏi của Vưu Giai, chỉ hơi cười, hỏi ngược lại: "Cô tin tưởng tôi không?"
Vưu Giai chợt ngây ra, vô thức nói: "Đương nhiên là tin tưởng, chỉ là..."
Trương Văn Trọng cắt đứt lời nàng, nói: "Chỉ cần tin tưởng tôi là được rồi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cho ông nội cô đứng lên một lần nữa."
Vưu Giai trầm mặc, nàng không khỏi hồi tưởng lại, trước đó khi Trương Văn Trọng nói ra những lời này, biểu tình kinh ngạc của mọi người ra sao. Lúc đó, nàng rõ ràng nhìn thấy được trên gương mặt của mọi người, là sự hoài nghi và chẳng đáng, chỉ là ngại vì Trương Văn Trọng đã tặng hai bức tranh cho Vưu lão gia tử, mới không đem tình tự nọ biểu hiện ra ngoài. Chỉ có Vưu lão gia tử, chẳng hiểu vì sao lại đặc biệt tín nhiệm Trương Văn Trọng, nguyện ý cho hắn chữa trị hai chân cho mình.
Nhớ tới chuyện mình cũng từng hoài nghi Trương Văn Trọng, Vưu Giai đột nhiên cảm thấy có lỗi với hắn, sau một lúc trầm mặc, nàng mới hỏi: "Như vậy...Cần trị liệu bao lâu mới có thể thấy được hiệu quả?"
Trương Văn Trọng trầm ngâm chỉ chốt lát, mới đáp: "Tôi cần chuẩn bị một phen, sau đó mới có thể triển khai trị liệu cho ông nội của cô. Theo tôi phỏng chừng, sợ rằng phải tiêu hao một đoạn thời gian dài."
"Dài khoảng bao lâu?" Vưu Giai một lòng truy hỏi thật kỹ càng.
"Trong một tháng mới có thể thấy hiệu quả, muốn triệt để khỏi hẳn, chí ít phải bốn năm tháng!" Trương Văn Trọng hồi đáp, khi nói đến những lời này, hắn cũng cảm thấy thật ngại ngùng. Bởi vì theo hắn xem ra, muốn khu trục cổ độc ký sinh trong cơ thể Vưu lão gia tử cũng phải cần thời gian, bởi vì nó đã ký sinh ở trong cơ thể thời gian quá dài. Nếu như tu vi của hắn có thể cao thâm hơn một chút, như vậy thời gian trị liệu cho Vưu lão gia tử cũng có thể rút ngắn hơn được một ít.
"Một tháng là có thể thấy được hiệu quả? Bốn năm tháng là có thể khỏi hẳn? Anh...anh xác định? Anh không có gạt tôi chứ?" Vưu Giai bởi vì quá mức kích động, mạnh mẽ nhấn thắng xe, may là nàng cùng Trương Văn Trọng đều có buộc dây an toàn, bằng không đầu của hai người đều phải thân mật tiếp xúc với kính xe phía trước.
"Cô nghĩ tôi sẽ lừa cô sao?" Ngay khi gặp phải chuyện kinh biến này, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng biểu hiện vẻ lãnh tĩnh, hắn mỉm cười đáp.
"Nhiều chuyên gia trong và ngoài nước đều nói hai chân ông nội của tôi không thể trị được nữa, chỉ có anh tự tin là chữa được. Nếu như anh có thể trong bốn năm tháng trị được hai chân cho ông nội tôi, như vậy tôi sẽ...tôi sẽ..." Vưu Giai hơi chút nữa đã nói ra bốn chữ "lấy thân báo đáp", hoàn hảo nàng phản ứng kịp lúc, nhanh chóng đổi thành chữ "mời ăn", tốt xấu cũng không bị xấu hổ.
Sắc mặt Vưu Giai ửng đỏ, tim đập thật nhanh, nàng lén nhìn Trương Văn Trọng, rất sợ hắn từ trong câu nói kia nhận ra mánh khóe.
Trương Văn Trọng căn bản cũng không nghe được có gì không thích hợp, hắn chỉ đùa giỡn nói: "Cô cũng quá keo kiệt đi thôi? Chỉ mời tôi ăn bữa cơm là xong sao?"
Vưu Giai vừa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút thất vọng, bất quá nàng cũng không đem tâm tình này biểu lộ ra ngoài, mà sắc mặt như thường hỏi: "Vậy anh muốn thế nào?"
Trương Văn Trọng cười nói: "Tốt xấu cũng phải mời tôi ăn vài bữa."
Vưu Giai cũng cười lên: "Không thành vấn đề."
Vào lúc quẹo một ngã rẽ, Vưu Giai từ kính chiếu hậu nhìn thấy gốc Phượng Cầu Hoàng được cột vào sau xe, không khỏi lắc đầu cười khổ. Dùng xe BMWs Z7 chở một gốc quýt, chuyện như vậy phỏng chừng rất ít thấy đi? Thảo nào ven đường không ít người đều chú ý nhìn theo.
"Trương tiên sinh, anh lấy cây quýt này như vậy để làm gì? Ông nội tôi cho tới bây giờ chưa từng hứa hẹn khoa trương như vậy với bất cứ ai, thậm chí cả tôi còn thấy thèm đỏ mắt. Thế nhưng anh ngược lại, cái gì cũng không lấy, lại chỉ đòi một cây quýt thôi." Vưu Giai cảm thấy khó hiểu với sự lựa chọn của Trương Văn Trọng, đồng thời cũng cảm thấy thật sự đáng tiếc.
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, mà không trả lời.
Vưu Giai đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: "Ai, được rồi, tôi nghe nói, qua vài ngày sẽ có một buổi triển lãm hoa cỏ thực vật, nếu như anh cảm thấy hứng thú với hoa cỏ thực vật, đến lúc đó không ngại đi xem, nói không chừng còn có thể mua được loài thực vật hoa cỏ gì đó mà anh thích."
"Hay là thôi đi, tôi đối với thực vật hoa cỏ bình thường không có hứng thú." Trương Văn Trọng ăn ngay nói thật, thực vật hoa cỏ bình thường, đích thật không thể khơi nổi sự hứng thú của hắn. Hắn muốn chính là loại dược tài giống như gốc Phượng Cầu Hoàng. Thế nhưng ở trên thế giới này, linh dược tài như thế chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
"Không nghĩ tới tầm mắt của anh thật sự cao, thế nào, thực vật hoa cỏ bình thường làm anh chướng mắt sao?" Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Nhưng tôi có nghe mỗi lần triển lãm hoa cỏ thực vật, ở thời gian ban ngày chỉ trưng bày loại hoa cỏ thực vật bình thường. Thế nhưng đợi đến buổi tối, sẽ bán ra rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Lần trước, tôi có một người bạn, trong buổi triển lãm hoa cỏ ban đêm, mua được một gốc cây Thực Nhân Hoa tiên diễm. Chỉ tiếc là dưỡng được vài ngày thì đã chết."
"Ác? Thật vậy chăng?" Trương Văn Trọng nhất thời hứng thú.
Vưu Giai nói: "Đương nhiên là sự thật, nhưng buổi triển lãm hoa cỏ thực vật ban đêm không phải ai cũng đi vào được. Nếu như Trương tiên sinh có hứng thú, đến lúc đó tôi sẽ đưa anh vào. Nói không chừng, chỗ đó thật đúng sẽ có thực vật hoa cỏ mà anh thích."
"Được, đến lúc đó đành phiền phức cô." Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, cũng nghĩ nên đi xem mới tốt. Nếu như có linh dược tài bán ra, tự nhiên là quá tốt. Nếu như không có cũng không sao, dù sao bản thân hắn cũng không có gì tổn thất.
"Chúng ta không phải là bạn bè sao? Nếu là bạn bè, cũng đừng ngay trước mặt tôi nói cái gì là phiền phức hay không phiền phức." Vưu Giai liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, giả vờ giận dỗi.
Trương Văn Trọng cười gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, vội vã hỏi: "Ai, buổi tối bán thực vật, có phải đều giá trị sang quý không?"
"Thế nào, anh lo lắng lỡ như anh thích loại thực vật hoa cỏ nào đó, cũng không đủ tiền mua sao?" Vưu Giai nhịn không được nở nụ cười: "Lẽ nào anh đã quên ông nội tôi đưa tấm chi phiếu cho anh sao? Nếu như tôi không đoán sai, ở trong tấm chi phiếu ít nhất cũng phải có mấy trăm vạn nguyên đi? Nghĩ tới dù cho những loài thực vật đó có quý giá, cũng không khả năng bán ra tới giá mấy trăm vạn chứ?"
"Điều này cũng không thể nói chính xác." Trương Văn Trọng cười đáp, lúc này trong lòng hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn không có ngờ tới, Vưu lão gia tử xuất thủ không ngờ rộng rãi như vậy, trực tiếp liền cho hắn mấy trăm vạn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vô luận tính toán thế nào, Trương Văn Trọng đều cảm giác hắn đã chiếm tiện nghi của Vưu gia thật lớn.
Vưu Giai lái xe đưa Trương Văn Trọng đến trước cửa khu nhà, vốn trong lòng nàng tràn đầy chờ mong, Trương Văn Trọng sẽ mời nàng vào ngồi chơi. Nhưng đáng tiếc Trương Văn Trọng vốn là một đầu gỗ không biết chút phong tình, hắn thậm chí không hề có một chút ý tứ muốn mời Vưu Giai vào nhà, chỉ lo ôm gốc Phượng Cầu Hoàng vào lòng, lại nhìn Vưu Giai gật đầu nói: "Cảm ơn cô đưa tiễn, tạm biệt." Sau đó xoay người đặng đặng đi lên lầu, chỉ lưu lại một mình Vưu Giai đứng ngây ra bên cửa xe, biểu tình vẻ mặt dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu than nhẹ: "Ai, người này thật đúng là một tên đầu gỗ."
Khi Trương Văn Trọng ôm gốc Phượng Cầu Hoàng vào đến trong nhà, đã sắp đến thời gian đi làm. Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng quyết định xin nghỉ nửa ngày, thừa dịp nửa ngày nghỉ này dùng phiến lá cùng nhánh cây của Phượng Cầu Hoàng cùng những dược liệu khác, luyện chế ra Tẩy Tủy Đan và Cố Nguyên Đan rất có bang trợ đối với tu luyện. Có những đan dược này giúp đỡ, tốc độ tu luyện của hắn tự nhiên cũng có thể đề thăng hơn rất nhiều. Nếu như có thể nhanh chóng bước vào Luyện Cốt cảnh, như vậy hắn có thể nắm chắc rút ngắn thời gian chữa trị đôi chân cho Vưu lão gia tử.
Trương Văn Trọng đặt Phượng Cầu Hoàng bên trong phòng khách, hái xuống năm chiếc lá xanh biếc, đồng thời nhẹ nhàng bẻ một cành cây nhỏ.
Phiến lá của Phượng Cầu Hoàng dùng làm chủ dược luyện chế Tẩy Tủy Đan, mà cành cây của nó có thể dùng để luyện chế Cố Nguyên Đan.
Đầu tiên Trương Văn Trọng đem vài phụ dược lấy ra, bỏ vào trong nồi đất nấu thuốc, đặt lên bếp lò nấu, đợi khi nước sôi lên, mới đem phiến lá và cành cây của Phượng Cầu Hoàng bỏ vào, đồng thời dùng chiếc đũa quấy lên.
Một mùi hương thuốc nhàn nhạt thấm vào ruột gan nhất thời tràn ngập trong phòng bếp, làm cho người ta ngửi thấy sẽ cảm giác thần thanh khí sảng. Ngay lúc này dù đang trong mùa hè chói chang, cũng không còn cảm giác thấy phiền táo oi bức.
Thẳng đến khi nồi thuốc chỉ còn lại khoảng một chung rượu nhỏ, Trương Văn Trọng mới tắt lửa, lấy ra một cái chén, đổ hết nước thuốc cùng bã thuốc vào trong chén.
Sau đó Trương Văn Trọng vận khởi toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, trong lòng thầm niệm chú ngữ của Chân Hỏa bí quyết, để cỗ chân nguyên trong cơ thể từ ngón trỏ tay phải bắn ra, hóa thành một đạo chân hỏa màu đỏ, thẳng tắp tiến nhập vào trong chén thuốc, đem chén thuốc cùng bã thuốc toàn bộ bao phủ trong chân hỏa thiêu đốt hừng hực.
Chân Hỏa bí quyết, chính là cơ sở pháp thuật của Đan Đỉnh phái dùng để luyện đan. Với cường độ chân nguyên hiện tại trong cơ thể Trương Văn Trọng, cũng chỉ đành khu động loại chân hỏa cấp thấp này. Nếu như hắn tùy tiện sử dụng hỏa diễm cao cấp, không chỉ hao tổn chân nguyên cực lớn, đồng thời còn có thể làm tổn thương thân thể hắn, thậm chí cả ba hồn bảy vía.
Nửa canh giờ sau, Trương Văn Trọng mới thu hồi chân nguyên, hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực trong chén thuốc cũng tắt ngay lúc đó.