Chỉ cần hai bước, hắn đã vọt tới trước kiến trúc phế tích trong vườn.
Lúc này, bên trên phế tích, là mấy vị gia trưởng trên mặt tràn ngập sầu lo cùng tuyệt vọng, vừa dùng thanh âm đã khàn khàn, gần như điên cuồng kêu gọi tên của con mình, vừa không để ý tới sự nguy hiểm của dư chấn, dùng tay đào móc ngói vụn của phế tích, mặc cho hai tay bị tuôn đầy máu, bọn họ cũng không chịu buông tha.
Bởi vì trong lòng bọn họ, còn tồn tại một tia hi vọng, dù là một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn xa vời như vậy, nhưng bọn họ cũng không nguyện ý buông tha, cũng muốn toàn lực tranh thủ.
"Phật tổ, tam thanh đạo tôn, chúa Jesus, thánh Ala...mặc kệ là lộ thần tiên nào, chỉ cầu các vị có thể khai ân, hiển linh giúp chúng tôi tìm được con tôi..."
"Thần linh bảo hộ, bảo hội con của tôi bình an vô sự, chỉ cần nó được bình an vô sự, dù muốn tôi dùng tính mạng đến đổi, cũng được a."
Những người này đang liều mạng tìm kiếm, đồng thời trong lòng không ngừng hướng các vị thần linh cầu khẩn, kỳ vọng có kỳ tích sản sinh, để cho con họ có thể bình an vô sự còn sống dưới phiến phế tích...
Thần linh có thể nghe được lời họ cầu khẩn của họ hay không không ai biết, nhưng hắn cũng nghe thấy, nhưng hắn không hề mở miệng an ủi bọn họ.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ, ngay lúc này lời an ủi không có tác dụng gì, thậm chí còn làm lỡ thời gian, ảnh hưởng sự cứu viện, phải biết rằng mỗi giây lúc này đều liên quan tới tính mạng, cho dù là một giây, đều không thể lãng phí, đều vô cùng quan trọng.
Đứng trước phế tích, hắn hơi nheo mắt lại, đem thần thức cường đại rải ra ngoài, sưu tầm tung tích khí tức người còn sống.
Trước thần thức cường đại của hắn, tình huống bên dưới phế tích rõ ràng hiện ra trong đầu hắn.
Rất nhanh, hắn đã tìm được khí tức sinh mạng bên dưới phiến phế tích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hơn nữa làm hắn kích động chính là, những dấu hiệu sinh mệnh tuy rằng có chút yếu ớt, nhưng nói cách khác, hai giáo viên và chín đứa bé bị vùi lấp bên dưới đều còn sống.
Đây thật là một tin tức tốt.
Hắn cũng không lãng phí thời gian, chạy nhanh về địa điểm mà hai giáo viên cùng chín đứa bé bị vùi lấp.
Lúc này, ở nơi đó đang có hai người khàn cả giọng, cùng một số gia trưởng gần như tuyệt vọng đầy nước mắt đang đứng trước phế tích, đưa tay đào móc những gạch ngói vụn, nhưng đáng tiếc chính là lực lượng đôi tay của họ dù sao chỉ là có hạn, dù có làm cho đôi tay nhiễm máu, nhưng cũng không thể đào ra đống gạch vụn, không có khả năng cứu ra hai người giáo viên và chín đứa bé bị vùi lấp bên dưới.
Nhìn thấy một màn như vậy, hắn vội vã nhìn họ nói: "Ở đây giao cho tôi, các vị đi băng bó vết thương trên hai tay một chút, nếu bị nhiễm trùng sẽ không tốt đâu."
Nhưng những gia trưởng tâm tình quá kích động cũng không chút do dự cự tuyệt: "Trước khi tìm được con tôi, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây."
Tuy rằng hắn rất hiểu tâm tình của họ, nhưng phải bắt buộc họ rời đi. Bởi vì họ còn ở nơi này, không những vướng chân vướng tay không giúp được gì, thậm chí còn khả năng bởi vì có dư chấn không ngừng bị thụ thương, sẽ làm lỡ sự cứu viện hai lão sư và chín đứa bé.
Vì vậy hắn lại mở miệng sử dụng Chúc Do Thuật: "Các vị ở lại chỗ này, sẽ vướng chân vướng tay không giúp được gì, nếu như các vị muốn cứu con mình, thì mau nhanh rời khỏi đây, tin tôi đi, tôi sẽ cứu mấy đứa bé ra."
Chúc Do Thuật của hắn dù là người tu chân cũng không thể chống đối, huống chi những người này chỉ là người thường, làm sao khả năng ngăn cản được? Lúc này, tình tự quá kích của họ chợt bình tĩnh trở lại, chậm chạp đi xuống, họ cũng không đến điểm chữa bệnh tiếp thu trị liệu, mà cứ đứng gần đó, nhìn chăm chú vào hắn.
Tuy rằng bởi vì có Chúc Do Thuật, họ nghe theo lời hắn phân phó nhưng lòng tin của họ cũng không nhiều, bởi vì họ cũng vừa tự mình thử qua đào móc gạch ngói, nhưng đều là những gạch ngói nặng nề, thậm chí có tới mấy trăm cân nặng, vì thế họ rất hoài nghi hắn chỉ là một người vóc người gầy ốm, thật có thể cứu ra hai lão sư và chín đứa bé bị vùi lấp bên dưới đống phế tích hay sao?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng rất nhiều người, đều có chung một nhận thức: có thể cứu được người từ dưới đống phế tích này, còn có thể có ai ngoài siêu nhân?
Hắn tự nhiên cũng không phải là siêu nhân, nhưng hắn cũng là một người tu chân Luyện Hư kỳ mạnh mẽ hơn người thường gấp trăm ngàn lần, những gạch đá kia đối với người thường thật rất nặng nề, dù có xuất hết khí lực toàn thân cũng không thể giở lên, ở trước mặt hắn, cũng không có chút gì trở ngại, đã bị hắn dễ dàng giở lên, ném sang một bên đất trống.
Ở thời khắc liên quan tới tính mạng thế này, hắn cũng không hề giấu diếm thực lực, chỉ cần có thể cứu ra những người bị nạn, dù để những người tại đây biết được thân phận người tu chân của hắn, cũng chỉ đành như thế, đợi sau khi trận động đất đi qua, để Đặc Cần tổ giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả.
Nhìn hắn dễ dàng dời đi những gạch vụn nặng nề, những gia trưởng lúc trước còn đang hoài nghi rốt cục nhìn đến hoàn toàn choáng váng, bọn họ há to miệng, thế nào cũng không dám tin tưởng một màn mình nhìn thấy là sự thật, không chỉ có họ, những người còn lại đồng dạng cũng khiếp sợ không ngớt.
Người giáo viên trẻ tuổi đã từng nghi ngờ hắn, khi nhìn thấy một màn này, cũng kinh ngạc há to miệng, không ngừng thì thầm nói: "Tôi không nhìn lầm chứ? Người này gầy ốm như vậy, không ngờ có khí lực lớn đến như thế? Những gạch ngói này đều rất nặng, dù hợp lực vài người cũng không thể nâng lên một khối...hắn...hắn chỉ là một người, thế nào có thể khiêng nổi những thứ này? Hơn nữa xem bộ dáng của hắn, còn biểu hiện vô cùng dễ dàng..."
Về phần hiệu trưởng trường mầm non, liên tiếp lẩm bẩm, gỡ kính xuống lau đi lau lại, xem phản ứng của hắn, phỏng chừng không phải hoài nghi kính mắt có vấn đề thì là chính con mắt mình có chuyện.
Sau khi xác định mắt lẫn kính không bị việc gì, vị hiệu trưởng cũng không khỏi kinh hô lên: "Sức lực của người này thật quá lớn đi thôi? Hắn...hắn là người sao?"
Một tiếng cười khẽ, Tô Hiểu Hồng đứng bên cạnh nhịn không được nở nụ cười: "Xem ông nói như vậy, lão sư của tôi nếu không phải là người, thì còn là gì? Yêu ma quỷ quái sao? Ha ha, nói thật với các vị, kỳ thực lão sư tôi không chỉ có y thuật cao minh, còn là một cao thủ võ thuật, đừng xem ông ấy gầy ốm, dáng dấp yếu đuối, trên thực tế mười mấy người đừng mơ tưởng đến gần ông ấy, tuy rằng gạch ngói rất nặng, nhưng đối với sư phụ của tôi mà nói, không có vấn đề gì."
Hiệu trưởng bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu: "Nguyên lai là võ thuật cao thủ, thảo nào có khí lực lớn như vậy."
Vị giáo viên trẻ tuổi kia còn có chút hoài nghi: "Vừa rồi hắn khiêng mảnh tường vỡ kia, sợ là nặng vài trăm cân đi? Dù võ thuật cao thủ, cũng chưa chắc có khí lực lớn như vậy?"
Tô Hiểu Hồng trừng mắt, hừ hừ nói: "Được rồi, các vị đừng ở chỗ này thảo luận cho mất thời gian, mau nhanh đi tới địa chỉ tôi vừa nói, lấy vật dụng cấp cứu đưa tới, còn kéo dài thì đồ cấp cứu của chúng tôi đã dùng hết."
"Cô nói đúng, chúng ta đi." Hiệu trưởng nhà trẻ lên tiếng, gọi thêm vài lão sư cùng chạy ra khỏi trường, chạy về hướng đại học Ung Thành.
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại có khí lực mạnh mẽ như vậy, nhưng họ đã tin hắn có thể cứu ra hai lão sư và chín đứa trẻ bị vùi lấp bên dưới, vì vậy họ cũng yên tâm đi tới phòng y tế trường đại học Ung Thành lấy vật dụng cấp cứu.
Mắt nhìn thấy hắn dời gạch đá nặng nề sang bên, những gia trưởng toàn bộ không tự chủ được ngừng cả hô hấp, chờ mong có kỳ tích sinh ra.
Thời gian trôi qua năm phút, khi hắn dời được một mảnh vỡ lớn, một tiếng kêu cứu tuy suy yếu nhưng rất rõ ràng từ bên trong phiến phế tích truyền ra, rõ ràng truyền vào trong lỗ tai mọi người.
"Còn sống, người bị vùi bên dưới còn sống, con tôi còn sống..."
Những gia trưởng chung quanh nhất thời oanh động lên, trong tiếng khóc vui mừng, họ đều muốn xông lên tự tay cứu ra con mình.
Hắn quay đầu lại trừng mắt, nhẹ giọng quát: "Đứng tại chỗ đừng lên đây, nếu các vị chạy lên, sẽ bị sụp xuống, tổn thương người bên dưới."
Tận mắt thấy lực lượng thần kỳ của hắn, những gia trưởng đều xem hắn như nhân vật anh hùng truyền kỳ, hắn cũng không dùng Chúc Do Thuật, chỉ trừng mắt quát, đã làm cho họ lập tức ngừng chân lại.
Hắn liếc mắt nhìn họ, nói thêm: "Chỉ cần một người tới hỗ trợ là được, người to con kia, anh tới đây."