Cao thủ của Linh Xu phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia và Liễm Sơn kiếm tông, đều bị những mảnh vụn, từ bốn phương tám hướng quấn đến làm cho luống cuống chân tay. Nhìn từ bên ngoài thì những mảnh vụn này cực kỳ yếu nhược, vừa tiếp xúc với pháp bảo có thể bị oanh nát nhừ ngay lập tức. Nhưng nát vụn thì nát vụn, chúng nó lại vẫn không hề suy giảm tốc độ, hóa thành những cơn lốc ép tới phía đoàn người.
Cũng có vài người thấy những mảnh vụn này không tạo thành uy hiếp gì đáng kể, tùy tiện để cho chúng nó bám vào người mình. Bất quá, rất nhanh bọn hắn liền phát hiện ra, trong những mảnh vụn kia có ẩn chứa U Minh Độc Hỏa. Một khi chạm vào người, lập tức sẽ bạo nổ.
Có hai cao thủ của Ba Sơn tiêu gia và Liễm Sơn kiếm tông, cũng bởi vì lịch duyệt không đủ, cho nên đã bị U Minh Độc Hỏa thiêu cháy. Chỗ miệng vết bỏng kia, nháy mắt đã thối rữa ra. U Minh Độc Hỏa tiến nhập vào trong huyết mạch, lại dùng tốc độ cực nhanh tràn về phía trái tim.
Mặc dù cao thủ của Liễm Sơn kiếm tông và Ba Sơn tiêu gia đều có tu vi Hóa Thần kỳ nhưng đối mặt với U Minh Độc Hỏa lại vẫn phải chịu khổ không thôi. Hơn nữa, một khi U Minh Độc Hỏa xâm nhập vào tim, coi như bọn hắn có được tu vi Hóa Thần đỉnh kỳ thì cũng khó lòng thoát khỏi cái chết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy tình cảnh này, bốn người Lục Hòe nhíu mày, cao giọng quát: "Những mảnh vụn này có ẩn chứa kịch độc, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để chúng nó bám vào người."
Còn Trương Văn Trọng, thì khẩn cấp nhào đến hai cao thủ trúng độc kia. Tay phải vung ra, Lôi Châm liền xuất hiện ở trên đầu ngón tay của hắn. Đồng thời lấy tốc độ cực nhanh dùng Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, đâm xuống mấy chỗ huyệt vị gần trái tim của hai người này, mục đích là để phòng ngừa U Minh Độc Hỏa theo huyết mạch chảy đến tim, tổn thương tính mạng của bọn hắn. Theo sau, Trương Văn Trọng cũng vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, đem từng luồng linh lực tinh thuần, dọc theo Lôi Châm rót vào cơ thể của hai người. Bởi vì có Lôi Châm làm vật dẫn, cho nên linh lực xâm nhập vào cơ thể hai người này đều mang theo một tia lôi lực, đối với U Minh Độc Hỏa, lôi lực chính khắc tinh của những loại yêu tà quỷ mị độc tính.
Vài giây thời gian sau, từng dòng máu đen tanh tưởi gay mũi, trào ra khỏi vết thương của hai cao thủ trúng độc, chảy ra bên ngoài.
Khi chất độc theo máu đen chảy ra bên ngoài, lập tức hai người kia liền cảm thấy giảm bớt đau đớn hơn. Nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng đã khôi phục vài tia huyết sắc.
Đợi thu xếp ổn thoa xong, Trương Văn Trọng lại lấy hai khỏa Hóa Độc Đan, đem tán mịt thành bột rồi đắp lên trên miệng vết thương của hai cao thủ kia.
Hoàn thành xong tất cả những chuyện này, Trương Văn Trọng mới phun ra một ngụm trọc khí, đứng dậy nói: "Tốt lắm, U Minh Độc Hỏa đã hoàn toàn bức ra khỏi cơ thể rồi. Các ngươi chỉ cần vận chuyển công pháp điều tức một lát, là linh lực sẽ khôi phục ngay thôi. Bất quá vết thương lở loét kia, thì phải chờ thêm một thời gian nữa mới lành lặn được."
Hai cao thủ bị trúng độc vội vàng cảm tạ Trương Văn Trọng, theo sau liền khoanh chân mà ngồi, bắt đầu vận công điều tức.
Bốn người Lục Hòe đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng, cau mày nói: "Trương tiên sinh, tình huống có vẻ như không ổn lắm. Những mảnh vụn kia càng lúc càng nhỏ đi, lại càng khó lòng phòng ngừa. Nếu còn tiếp tục như thế này, chỉ sợ là chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều..."
Trương Văn Trọng cũng gật đầu tỏ vẻ.
Nhưng kỳ thật ngay lúc khám chữa bệnh cho hai vị cao thủ trúng độc, hắn đã đem thần thức cường đại của mình trải rộng ra bên ngoài, đem tình huống những mảnh vụn kia phân tích qua một lần.
Ở trước mặt thần thức cường đại của Trương Văn Trọng, luồng cuồng phong mang theo những mảnh vụn này, cũng hoàn toàn bại lộ ra bí mật.
"Công kích bình thường không có tác dụng đối với những mảnh vụn kia đâu." Trương Văn Trọng nói xong vung tay lên, xuất ra pháp bảo Bát Bộ Thiên Long Tán.
"Càn Đạt Bà!" Nương theo sau tiếng quát nhẹ của Trương Văn Trọng. Hình đồ án Càn Đạt Bà trên chiếc dù, nhất thời lóe ra kim quang chói mắt. Ngay sau đó một thân ảnh trong tay cầm nhạc cụ Hương Bình Càn Đạt Bà, liền hiện ra ở giữa gian phòng triển lãm số năm.
Dưới tiếng nhạc du dương êm tai, Càn Đạt Bà mở nắp chiếc Hương Bình ra, một cỗ phấn hương màu vàng nhạt nồng nàn say lòng người, liền tản mát ra bốn phía xung quanh, thổi quét đến những luồng cuồng phong mang theo mảnh vụn chất độc quỷ dị kia.
"Di." Lục Hòe không khỏi sửng sốt, bởi vì bọn hắn phát hiện, cỗ phấn hương màu vàng nhạt này, cũng không có rơi xuống dưới mặt đất, mà ngưng tụ thành đoàn, trôi nổi ở giữa không trung.
"Trương tiên sinh, đây là gì vậy?" Lục Hòe quay đầu nhìn Trương Văn Trọng, thần tình kinh ngạc nói.
Trương Văn Trọng nói: "Những mảnh vụn này chẳng qua là để che dấu tai mắt chúng ta mà thôi. Trong chuyện này thì Cửu Âm Oan Hồn mới chân chính là đầu sỏ. Bởi vì chúng nó vô hình vô sắc, lại nương theo Cửu Âm Địa Mạch cùng U Minh Quỷ Vực che dấu khí tức, cho nên mới qua mặt được thần thức của các ngươi. Hiện giờ, ta phái Càn Đạt Bà xuất ra Hương Phấn Lễ Phật, để bức bách Cửu Âm Oan Hồn hiện hình. Các ngươi nhìn xem, đoàn hương phấn ngưng tụ ở giữa không trung kia, tất cả đều là Cửu Âm Oan Hồn đó. Chỉ cần đem chúng nó tiêu diệt sạch sẽ, thì luồng cuồng phong này tự nhiên sẽ chẳng còn gì uy hiếp nữa."
Sau khi tìm ra kẻ đầu sỏ, những đòn công kích của cao thủ Linh Xu Phái, Hoa Gian phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông, cuối cùng đã phát sinh ra hiệu quả. Dưới một thế công sắc bén lăng lệ, lập tức đều tiêu diệt hết đám Cửu Âm Oan Hồn bị hương phấn bức cho hiện hình.
Mà tình huống đúng như lời Trương Văn Trọng nói, sau khi đám Cửu Âm Oan Hồn bị tiêu diệt, luồng cuồng phong mang theo những mảnh vụn đều rơi rụng xuống dưới mặt đất. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hô, cuối cùng đã giải quyết được cái phiền toái này rồi." Tôn Đình Quân hộc ra một ngụm khí, trận chiến vừa rồi đối với hắn, so với phải chiến đấu cùng Quỷ Vương cao cấp còn muốn vất vả hơn rất nhiều.
Nếu Trương Văn Trọng không xuất Bát Bộ Thiên Long Tán, triệu hoán ra Càn Đạt Bà, dùng Hương Phấn Lễ Phật làm cho đám Cửu Âm Oan Hồn này hiện nguyên hình, thì chỉ sợ nhóm người bên mình, đến lúc chết cũng chẳng hiểu nguyên nhân tại sao nữa. Kết cục là toàn quân bị tiêu diệt ở trong gian phòng này.
Cảm khái vài câu xong, Tôn Đình Quân cũng khôi phục thần trí, vội vàng rút bốn tấm Thông Tấn Phù ra, một bên thông tri tin tức, một bên nói: "Ta phải đem những chuyện này thông báo cho các tổ khác. Để bọn hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, tránh gặp phải tình huống luống cuống mờ mịt như chúng ta vừa rồi."
Đợi Tôn Đình Quân truyền tin xong, thì Trương Văn Trọng cũng đã bố trí xong trận pháp giám thị ở trong gian phòng số năm. Nhóm người chuẩn bị rời khỏi nơi này, đi sang phòng khác tìm kiếm dấu vết.
Bất quá, ngay khi Lục Hòe dẫn cao thủ Linh Xu Phái đảm đương công tác tiên phong dẹp đường, thì phù trận giám thị ở trong gian phòng số năm, lập tức ngân lên một chuỗi thanh âm cảnh báo chói tai. Cùng lúc đó, một đạo quang mang do phù trận bắn ra, phóng thẳng đến góc âm u nhất trong gian phòng triển lãm số năm.
Luồng hắc vụ bao phủ xung quanh năm người Trình Văn Lộ, Tào Minh, nháy mắt liền bị quang mang của trận phù đánh tan, để cho thân hình của bọn hắn bại lộ ra trước mặt đám người Trương Văn Trọng.
Tuy rằng phản ứng của năm người Trình Văn Lộ, Tào Minh cũng không chậm, ngay lập tức đã phá hủy đi phù trận do Trương Văn Trọng bố trí. Nhưng lúc này, hành tung của bọn hắn đã hoàn toàn bại lộ, còn muốn dùng hắc vụ để che dấu cũng là không thể kịp được nữa rồi.
Tôn Đình Quân, Tiêu Chấn cùng Hoắc Thanh tạm thời còn chưa kịp đi ra khỏi gian phòng. Cũng phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người lại.
Bất quá phản ứng của Tiêu Chấn là nhanh nhất, hắn cuồng tiếu một tiếng, liền dẫn cao thủ Ba Sơn tiêu gia, phóng đến phía năm người Trình Văn Lộ, quát: "Ha ha...Tự rúc đầu vào lưới...Đây là do các ngươi tự chuốc lấy nhé!"
Tôn Đình Quân thì bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn chỉ huy nhóm cao thủ của Hoa Gian phái, nói: "Năm tên này là Ngũ Ma thủ hạ của Lệ Yểm, đừng để bọn chúng chạy thoát, bao vây lại cho ta!"
Hoắc Thanh phản ứng hơi chậm, thấy Tiêu Chấn cùng Tôn Đình Quân đều dẫn theo cao thủ trong tông phái vây quanh, liền không cam lòng yếu thế quát: "Chúng đệ tử Liễm Sơn kiếm tông nghe lệnh, mau kết Tru Tiên kiếm trận!"
Ngay khi Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông bao vây năm người Trình Văn Lộ, thì Lục Hòe cũng dẫn theo cao thủ quay về, cao giọng hét lớn: "Lão Tôn, lão Tiêu, lão Hoắc...các ngươi không nên ăn mảnh như thế ah! Nhất định phải nhường một hai tên cho Linh Xu phái chúng ta đấy."
Thân ở trong vòng vây, năm người Trình Văn Lộ nhiều ít vẫn biểu hiện ra chút khẩn trương. Dù sao bọn hắn đọa nhập ma đạo, hóa thân thành ma cũng chưa được bao lâu. Dưới tình huống như thế này, có vẻ như vẫn chưa đủ lòng tin với thực lực của chính mình.
Trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, năm người Trình Văn Lộ chỉ cảm thấy vận khí của mình bi thảm đến cực điểm.
Bất quá, rất nhanh sau đó bọn hắn đã bình tĩnh trở lại. Bởi vì cái thanh âm bén nhọn lạnh lùng của Lệ Yểm, đang văng vẳng ở bên tai bọn hắn: "Mấy cái trò đó chỉ dọa trẻ con thôi, các ngươi khẩn trương cái gì chứ? Mau xông lên giết sạch bọn chúng cho ta! Nếu bọn chúng không chết, thì ta đây sẽ giết chết các ngươi."
Năm người Trình Văn Lộ, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy bên trong đôi mắt đối phương, vừa ẩn chứa tâm tình sợ hãi, lại vừa ẩn chứa sát khí lăng lệ, chuẩn bị bạo phát.
"Sát!"
Đột nhiên năm người gào rít lên, sát khí lăng lệ trên thân thể cũng tuôn trào ra như thủy triều nổi sóng...