Siêu Cấp Tiên Y

Chương 672: Tu La Điện âm u đáng sợ

Sau khi dùng vật chí dương trấn áp âm khí của Cửu Âm Địa Mạch xong, Trương Văn Trọng, Béo hòa thượng, Tam Si cùng bốn người Lục Hòe trước tiên nhảy xuống khỏi tòa nhà cao tầng này, chạy tới địa phương các tông phái khác đang tập trung.

Bởi vật chí dương hóa thành hỏa long phóng thẳng đến hướng nhà bảo tàng, mà lúc này rất nhiều người đều đã tận mắt chứng kiến. Cho nên, xung quanh nhà bảo tàng, có rất nhiều người chạy đến xem náo nhiệt, khiến cho giao thông ùn tắc, tê liệt hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Trên mặt những người chạy đến xem náo nhiệt, đều tràn ngập thần tình khiếp sợ. Bọn hắn rôm rả thảo luận về tình huống vừa mới phát sinh kia.

Một người nữ dẫn chương trình truyền hình trực tiếp kinh ngạc há hốc miệng, nhìn theo phương hướng nhà bảo tàng, thì đã có sáu phần khiếp sợ, hai phần hưng phấn cùng hai phần ngạc nhiên, nàng ngoảnh mặt nhìn đồng nghiệp hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Có phải thiên thạch rơi xuống trái đất không?"

Không đợi đồng nghiệp nàng trả lời, thì một người thân mặc quần áo bảo an xen vào nói: "Sao có thể là thiên thạch chứ? Tôi vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, từ trên trời giáng xuống chính là một con hỏa long uy vũ dữ tợn ah!"

Một người trung niên mặc âu phục, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn tay bảo an, hừ lạnh: "Nói hươu nói vượn, trên đời này làm sao có rồng cơ chứ? Thứ kia bất quá là do người cổ đại hư cấu ra mà thôi. Theo ta thấy, vừa rồi hơn phân nửa là anh đã bị hoa mắt..."

Tay bảo an không vui, gân cổ lên nói: "Tôi hoa mắt? Làm gì có chuyện đó! Có mà ông hoa mắt mới đúng. Nếu ông không tin, hãy cùng tôi đi vào trong nhà bảo tàng nhìn xem, từ trên trời giáng xuống đến tột cùng là thiên thạch hay là hỏa long! Hừ, trên thế giới này, vốn còn rất nhiều sinh vật mà khoa học không thể tìm ra. Ví dụ như thủy quái...người tuyết đó thây...Nói không chừng loài rồng cũng đang tồn tại thôi, chỉ là con người chúng ta không thể phát hiện ra nơi sinh sống của nó."

"Lời này đúng là vô căn cứ!" Người trung niên mặc âu phục lẩm bẩm nói.

Bất quá, càng lúc càng nhiều người bởi vì không kiềm nén được tò mò trong lòng, nên dần dần từng đoàn người theo bốn phương tám hướng ùa đến phía nhà bảo tàng.

Đoàn người vừa đi, vừa nhốn nháo: "Đi, chúng ta đi nhìn xem thứ rơi xuống nhà bảo tàng, rốt cuộc là cái thứ gì."

Chứng kiến cảnh tượng này, Béo hòa thượng và Tam Si không khỏi cười bồi: "Lần này đúng là to chuyện. Xem ra Đặc Cần Tổ chúng ta cần phải làm tốt công tác giải quyết hậu quả rồi. Bằng không thì..."

Nhìn đoàn người theo bốn phương tám hướng phóng về phía nhà bảo tàng, Trương Văn Trọng không khỏi nhíu mày, phân phó: "Tam Si, thông tri cho cảnh sát và quân đội. Để bọn họ ngăn hàng rào giới tuyến cách xa bảo tàng một ngàn thước. Trong giới tuyến chỉ cho phép người tu chân vào, những người không có phận sự đều phải đuổi ra bên ngoài!"

"Ưm, ta sẽ liên hệ với bên cảnh sát và quân đội ngay bây giờ." Tam Si cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nên vội vàng móc di động từ trong túi quần ra, bấm số, đem mệnh lệnh của Trương Văn Trọng phân phó xuống dưới.

Rất nhanh, bảy người Trương Văn Trọng đã tới nơi các đệ tử tông phái tập trung, mấy trăm tu chân giả võ trang đầy đủ, sớm đã bày sẵn ra trận hình đón địch. Nhìn thấy bảy người Trương Văn Trọng tới, chưởng môn, trưởng lão các tông phái lập tức nghênh đón. Bất quá, lúc này Trương Văn Trọng cũng không có tâm tình hàn huyên khách sáo cùng những người này, hắn vung tay chỉ theo phương hướng nhà bảo tàng, hạ lệnh: "Xuất phát!"

Khi Trương Văn Trọng dẫn theo mấy trăm tu chân giả chạy tới nhà bảo tàng, thì lại phát hiện ra bên ngoài nhà bảo tàng sớm đã được cảnh sát bao vây.

Một đám cảnh sát đang duy trì trật tự bốn phía giới tuyến. Một bên cầm loa điện, hướng vào trong nhà bảo tàng kêu gọi đầu hàng.

Thân ở bên ngoài nhà bảo tàng, nhưng bọn hắn không có trông thấy cảnh tượng hỏa long phóng vào bên trong nhà bảo tàng. Cho nên, đối với chuyện tình đám đông nháo nhào phóng tới, bọn hắn phi thường kinh ngạc cùng khó hiểu. Càng khiến cho đám cảnh sát đau đầu chính là, chúng nhân vọt tới không chịu nghe khuyên giải, thậm chí còn muốn tách hàng rào bảo vệ của cảnh sát ra, đi vào trong nhà bảo tàng xem đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì.

Chứng kiến tình cảnh này, Lục Hòe không khỏi nhíu mày: "Những người này điên rồi sao? Thi nhau chạy vào trong nhà bảo tàng, cho dù không muốn sống đi chăng nữa, thì cũng không nên chọn kiểu chết như thế này."

Một khi đám đông tiến nhập vào nhà bảo tàng, bọn hắn không chỉ sẽ lâm nạn, mà Lệ Yểm sẽ nhân cơ hội, dùng máu tươi và linh hồn của những người này thi triển bí pháp, làm cho tốc độ của Cửu Âm Địa Mạch khôi phục nhanh hơn! Thậm chí, còn có thể biến nhà bảo tàng này thành một cái U Minh Quỷ Vực, khiến cho những tu chân giả khác nghe tên mà phải biến sắc!

Trương Văn Trọng biết chuyện tình phi thường nghiêm trọng. Cho nên hắn nhíu mày, ngoảnh mặt nhìn Tam Si hỏi: "Người bên quân đội đâu? Như thế nào còn chưa tới?

"Để ta gọi điện hỏi bên phía quân đội xem nào..." Tam Si cũng có chút buồn bực. Lẽ ra, sau khi mình đánh cuộc điện thoại kia, người bên phía quân đội hẳn là phải nhanh chóng đuổi tới đây mới đúng. Nhưng vì sao cho đến bây giờ, mà vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu?

Ngay khi Tam Si móc di động ra, thì Béo hòa thượng bỗng nhiên vươn ngón tay lên, nói: "Không cần gọi nữa, người bên phía quân đội tới rồi kìa."

Theo phương hướng ngón tay Béo hòa thượng chỉ tới, từng chiếc xe quân dụng màu xanh dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Đoàn xe quân trang chưa kịp dừng, thì một đám binh sĩ đã nhảy xuống dưới, ra sức chen vào đám người. Đồng thời cũng ngăn cản những người muốn tiến vào bảo tàng xem náo nhiệt.

Nhìn thấy quần chúng bị binh lính đẩy ra xa phạm vi nhà bảo tàng, lúc này tâm tình đám người Trương Văn Trọng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Cuối cùng đã tới kịp."

Bởi vì có thành viên của Đặc Cần Tổ, nên Trương Văn Trọng có thể dẫn theo mấy trăm tu chân giả tiến nhập vào bên trong vòng cảnh giới. Tình cảnh này, khiến cho quần chúng bị ngăn chặn ở bên ngoài, nhất thời nhốn nháo lên: "Dựa vào cái gì bọn hắn vào được, mà chúng ta lại không thể? Các người phải đối xử công bằng chứ ah!"

Một tu chân giả thấy đám đông này ồn ào, liền ngoảnh mặt nhìn bọn hắn nói: "Các ngươi thì biết cái gì? Trong nhà bảo tàng này có đặt bom hẹn giờ. Chúng ta đang tìm kiếm để gỡ bom. Các ngươi muốn tiến vào bên trong, không sợ bị nổ chết sao?"

Quần chúng nghe vậy, không tự chủ được vội vàng giật lùi về phía sau. Nhưng rất nhanh, lại có người tỏ vẻ hoài nghi: "Các ngươi có mấy trăm người, gỡ bom hẹn giờ cần nhiều nhân thủ như vậy hay sao? Hơn nữa, các ngươi ăn mặc thường phục, nhìn không giống chuyên gia chất nổ ah?"

"Trong bảo tàng cài bom hẹn giờ sao? Đây nhất định là đang nói dối chúng ta..."

Kiểu phỏng đoán này, rất nhanh lan truyền trong đám đông, cũng chiếm được lòng tin của rất nhiều nhân dân quần chúng. Đáng tiếc chính là, lúc này bên phía quân đội tới, đã tạo nên một cảnh giới chắc chắn, khiến cho nhân dân quần chúng căn bản là không có biện pháp chen vào bên trong.

Đối với biến cố xảy ra liên tiếp ở trước mắt, đám cảnh sát đứng bên ngoài nhà bảo tàng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Ngay khi Trương Văn Trọng dẫn theo mấy trăm tu chân giả tiến vào, thì bọn hắn mới hồi phục thần trí từ trong nỗi khiếp sợ.

Một nữ cảnh quan, từ trong đám cảnh sát lặng lẽ đi về phía Trương Văn Trọng, nói: "Trương ca, anh cũng ở đây sao? Những người này là ai?"

Trương Văn Trọng đang cân nhắc, làm sao để khai thông với đám cảnh sát kia, bất quá khi nhìn thấy thân ảnh của nữ cảnh quan này, hắn liền vui vẻ: "Đàm Thanh à! Lần này cô chủ trì phá án sao? Thế thì đơn giản rồi, cô mau dẫn những cảnh sát kia ra hiệp trợ binh lính, tạo thành giới tuyến đi, đừng cho người dân bình thường tiến vào trong này!"

Đàm Thanh tò mò hỏi: "Trương ca, nhưng anh phải nói cho tôi biết, nơi này đang xảy ra chuyện gì mới được? Như thế nào còn điều động cả binh lính trong quân đội tới đây cảnh giới. Còn những người theo sau anh nữa, tôi cảm giác khí thế của họ phát ra thật bức người? Chẳng lẽ, tất cả đều là cao thủ võ đạo ư?"

Nói đến đây, Đàm Thanh chợt giật mình cả kinh, thầm hít sâu một hơi nói: "Không phải chứ, chẳng lẽ trong nhà bảo tàng có cao thủ thị huyết ẩn nấp? Lúc này, cần phải điều động mấy trăm cao thủ võ đạo tới bao vây tiễu trừ...Tu vi của người trốn bên trong nhà bảo tàng, rốt cuộc thuộc cấp bậc nào mà kinh khủng đến vậy à? Chẳng lẽ, là võ giả Thiên Cấp đỉnh kỳ sao?"

Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không đem tình hình thực tế, nói cho Đàm Thanh biết. Thấy nàng có nhiều phỏng đoán như vậy, liền bình thản đáp: "Đúng vậy, bên trong nhà bảo tàng có cao thủ võ đạo rất hiếu sát, nhưng không chỉ một tên, cho nên tôi mới dẫn theo nhiều cao thủ võ đạo như vậy, tới bao vây tiễu trừ bọn chúng! Được rồi, Đàm Thanh, nơi này phi thường nguy hiểm, cô và người của cô mau chóng ra ngoài hiệp trợ binh lính quân đội, tạo thành giới tuyến ngăn chặn người dân đi."

Đàm Thanh còn chưa kịp trả lời, thì bỗng dưng bên trong nhà bảo tàng truyền ra hai tiếng kêu thảm thiết, khiến cho người nghe phải lạnh cả sống lưng. Đoàn người của Đàm Thanh tốt xấu gì cũng là hình cảnh có nhiều kinh nghiêm phong phú, nhưng sau khi nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết kia vọng ra, bọn hắn vẫn nhịn không được, trong lòng trào dâng lên một tia hàn ý âm sâm.

So sánh với những cảnh sát bình thường, thì mấy trăm tu chân giả ở phía sau Trương Văn Trọng, lại cảm thấy có một cỗ oán khí âm trầm lăng lệ, theo trong nhà bảo tàng toát ra.

Chỉ chớp mắt công phu, tòa nhà bảo tàng này, ở trong mắt đám tu chân giả, liền biến thành một tòa Tu La Điện âm trầm đáng sợ!