Siêu Cấp Tiên Y

Chương 654: Hạnh phúc đến hôn mê

Trải qua vài ngày bế quan tĩnh tu, linh lực bị hao tổn của Trương Văn Trọng cuối cùng cũng đã khôi phục được bảy tám phần. Mà làm cho hắn vô cùng vui mừng chính là sau khi linh lực khôi phục, so sánh với lúc trước càng có đề thăng hơn không ít.

Ở trong vài ngày này, tình huống khôi phục thương thế của Tô Hiểu Hồng cũng thật tốt, được đan dược cùng linh khí trợ giúp, nàng không chỉ có thể bước xuống giường, thậm chí còn có thể làm được một ít việc nhẹ nhàng. So sánh với thân thể khôi phục, tốc độ khôi phục linh lực của nàng có điểm không được hài lòng.

Lúc vừa mới bắt đầu, hắn còn cho rằng đây là tác dụng phụ khi nàng thiêu đốt thất khiếu linh lung tâm, thế nhưng không qua bao lâu, hắn lại phát hiện tốc độ khôi phục linh lực trong cơ thể nàng tuy rằng rất chậm, nhưng phẩm chất linh lực so sánh với trước kia càng thêm tiến bộ, thậm chí sự tinh thuần còn hơn hẳn linh lực trong cơ thể hắn, cũng không có chút nào thua kém.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện trong quá trình linh lực khôi phục, tạng phủ khí quan của nàng, kinh mạch xương cốt, đúng là xuất hiện cải thiện tăng cường khác hẳn.

Một ngày này, sau khi kiểm tra cho nàng như thường lệ, hắn cảm khái nói: "Xem ra lần này cô thiêu đốt thất khiếu linh lung tâm, thật đúng là gặp họa được phúc, từ thân thể hiện tại của cô, tình huống linh lực mà xem, đợi sau khi cô triệt để khôi phục, tu vi của cô dù không tiến lên được tới Hóa Thần kỳ, chí ít cũng đề thăng tới Nguyên Anh hậu kỳ."

Tô Hiểu Hồng nói đùa: "Nói như vậy thiêu đốt thất khiếu lả lướt tâm lại là chuyện tốt sao? Ân, xem ra, sau này em nói thiêu đốt nó nhiều hơn, tranh thủ giúp cho tu vi của em có thể mau chóng vượt qua lão sư."

Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, nói: "Là do cô vận khí tốt, nếu như còn trở lại một lần, mặc dù không mất mạng tại chỗ, cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Cho nên loại mạo hiểm này, đừng nên làm mới tốt."

Tô Hiểu Hồng bật cười khúc khích nói: "Yên tâm đi lão sư, em chỉ là nói đùa thôi. Thật vất vả mới nhặt lại được tính mạng, em làm sao đơn giản bỏ qua đây?"

"Cô biết là tốt rồi." Hắn đứng dậy nói: "Được rồi, cô tiếp tục tĩnh dưỡng đi, có chuyện gì thì gọi một tiếng là được. Ác, được rồi, bởi vì sợ người nhà cô lo lắng, cho nên tôi đã nói với họ, cô đang cùng tôi đi tới cơ sở trồng thuốc Đông y để kiểm tra tình huống. Nếu như họ có hỏi về chuyện này, cô cũng không nên bại lộ."

"Tốt, em đã biết." Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, sau đó còn nói thêm: "Lão sư, em có thể nói ra một yêu cầu không?"

"Yêu cầu? Là yêu cầu gì?" Hắn không tự chủ được lui về phía sau một bước, hiển nhiên lại nhớ tới yêu cầu mấy ngày trước của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Nhìn thấy loại phản ứng này của hắn, nàng không những không tức giận, trái lại còn nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi lão sư, em sẽ không đưa ra yêu cầu muốn thầy hôn em, đương nhiên, nếu như chính thầy muốn hôn em, tự nhiên lại là chuyện khác..."

Hắn xấu hổ gãi đầu, cười khổ nói: "Được rồi tiểu muội, cô cũng đừng trêu ghẹo tôi nữa, mau nhanh nói yêu cầu của cô đi."

Tô Hiểu Hồng vừa cười vừa nói: "Kỳ thực cũng không phải yêu cầu gì lớn, chỉ là muốn có một máy vi tính để lên mạng. Mấy ngày nay, nằm trong phòng tĩnh dưỡng, đều làm em chán đến phát bệnh. Nếu có một máy tính lên mạng chơi game gì đó, tốt xấu cũng qua chút thời gian, giảm bớt thời gian buồn chán một chút."

Nghe được yêu cầu này của nàng, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười đáp: "Tôi còn nghĩ cô nói gì, nguyên lai là chuyện này sao? Không thành vấn đề, tôi sẽ cho người đem máy đến cho cô."

Lại dặn dò nàng vài câu, lúc này hắn mới rời khỏi phòng.

Đi xuống phòng khách dưới lầu một, hắn phân phó Trần Hi vài lời, bảo hắn đi mua một notebook cho Tô Hiểu Hồng, sau đó đi tới trước mặt bốn người Lục Hòe, cười chắp tay nói: "Bốn vị trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt."

Bốn người Lục Hòe còn đang uống trà liền không dám chậm trễ, vội vã đứng dậy đón chào, vẻ mặt tươi cười nói:

"Trương tiên sinh, hơn tháng không gặp, phong thái của anh còn hơn trước."

"Không nghĩ tới, Trương tiên sinh ở trong phố xá sầm uất tìm được một linh cư. Tiên duyên như vậy, thật sự làm chúng tôi ước ao."

Hàn huyên vài câu, Tôn Đình Quân chắp tay hỏi hắn: "Trương tiên sinh, lần này Hoa Gian phái nhận được tín hàm của Phong Sơn phái đưa tới, lập tức dựa theo yêu cầu của anh, điểm đủ cao thủ trong sơn môn chạy tới Ung Thành. Có gì cần chúng tôi làm, không cần khách khí, cứ phân phó là được, chúng ta sẽ như thiên lôi sai đâu đánh đó."

Lục Hòe không cam lòng bị Tôn Đình Quân giành trước, vội vàng vỗ ngực phụ họa: "Linh Xu phái cũng vậy."

Tiêu Chấn cũng không cam lạc hậu, vội vã tỏ thái độ: "Ba Sơn Tiêu gia chúng ta cũng nghe theo Trương tiên sinh phân phó, tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh."

Hoắc Thanh biểu tình vẻ mặt hùng hồn, ồm ồm: "Lên núi đao xuống biển lửa, Trương tiên sinh cứ phân phó, đệ tử Liễm Sơn kiếm tông đã chuẩn bị hi sinh. Dù muốn chúng ta đi chết, chúng ta cũng sẽ không nhíu mày."

Hắn mỉm cười, nhìn bốn người khom người chào thật sâu, nói: "Trương mỗ ở nơi này thay trăm vạn dân chúng bên trong Ung Thành trước tiên xin tạ ơn chư vị."

Tuy rằng lần này phát tín hàm rất nhiều, cuối cùng lại chỉ có bốn môn phái hưởng ứng, lại làm cho hắn cũng không có cảm giác ngoài ý muốn.

Bởi vì hung danh của Lệ Yểm thật sự là quá lớn. Đừng nói là những tông phái Địa Tự Hào, dù là một ít tông phái Thiên Tự Hào cũng không dám đơn giản trêu chọc Lệ Yểm. Cho nên lần này chỉ có bốn tông phái tới giúp đỡ, đối với hắn mà nói đã là việc vui ngoài ý muốn. Bởi vì trong ý nghĩ ban đầu của hắn, có được một hai tông phái tới giúp đỡ, đã là rất không tệ.

Đối với bốn tông phái tới trợ trận, hắn tự nhiên sẽ không keo kiệt. Sau khi cúc cung tạ ơn, hắn nhìn Lưu Phong Huy và Trần Nhàn vẫy tay, ý bảo bọn họ cầm vật trong tay đưa tới, sau đó nhìn bốn người Lục Hòe nói: "Bốn phái các vị trượng nghĩa giúp đỡ, Phong Sơn phái cũng vô cùng cảm kích, vì vậy chuẩn bị một phần lễ mọn, còn hi vọng các vị không nên ghét bỏ, xin vui lòng nhận cho."

Bốn người Lục Hòe liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy được sự hưng phấn. Cùng lúc đó bọn họ còn trao đổi ánh mắt.

Ánh mắt Lục Hòe thật hưng phấn: "Trương tiên sinh thật không làm chúng ta thất vọng, còn chưa phân phối việc cho chúng ta làm, trước tiên đã phát "tiền lương" cho chúng ta."

Ánh mắt Tiêu Chấn tràn ngập vẻ hiếu kỳ: "Các ngươi nghĩ, phần "lễ mọn" của Trương tiên sinh là vật gì vậy?"

Ánh mắt Tôn Đình Quân thoáng bình tĩnh hơn một chút: "Trương tiên sinh xuất thủ, có bao giờ keo kiệt qua? Theo ta thấy phần "lễ mọn" này cũng hơn phân nửa là cao phẩm đan dược, chỉ là không biết ngũ phẩm hay lục phẩm đây?"

Ánh mắt Hoắc Thanh có vẻ thấy đủ: "Lục phẩm tự nhiên là hay nhất, ngũ phẩm cũng rất không sai. Vô luận Trương tiên sinh cấp thứ gì, Liễm Sơn kiếm tông đều thỏa mãn."

Ngay khi bốn người Lục Hòe còn đang hiếu kỳ, Lưu Phong Huy và Trần Nhàn cầm rương trong tay đi tới trước mặt họ, không đợi hắn mở miệng phân phó, đã đặt lên bàn trà, cùng mở ra.

Một đạo hào quang bảy màu đẹp mắt từ trong rương trong tay Lưu Phong Huy phóng xuất ra, làm cho người hoa mắt, càng làm cho biệt thự lâm vào cảnh trí như huyễn như mộng. Một cỗ hương thơm thấm tận ruột gan say sưa lòng người từ trong rương của Trần Nhàn bay ra, làm người ngửi thấy không chỉ thể xác và tinh thần thư sướng, càng sinh ra một cảm giác phiêu diêu dục tiên.

Tuy rằng tạm thời còn chưa thấy trong rương chứa vật gì, nhưng ít ra từ hình dáng mà xem, hẳn không phải là vật gì bình thường.

Trong lòng bốn người Lục Hòe càng hưng phấn, càng cảm thấy thật phấn khích. Bọn họ không khỏi thò đầu qua, hiếu kỳ quan sát vật trong rương.

Không xem không biết, vừa xem nhảy dựng.

Bốn người tốt xấu cũng là trưởng lão trong môn phái, là nhân vật có kiến thức rộng rãi, tâm trí cũng đã sớm rèn luyện tới hoàn cảnh không hề dao động. Nhưng ở khắc này, khi họ nhìn thấy rõ vật trong rương là gì, cũng không hẹn mà mở to hai mắt nhìn, há to miệng, dáng dấp thần tình như dại ra.

Hồi lâu sau, bốn người Lục Hòe miệng khô lưỡi khô, tỉnh lại không chút hình tượng kinh hô lên:

"Ánh mắt ta nhìn sai, hay ta đang nằm mơ?"

"Không ngờ...không ngờ là mấy thứ này? Trời ạ...đây thật sự khó tin."

"Nếu như mấy thứ này là lễ mọn, vậy thế giới này không còn vật gì được xưng là hậu lễ nữa đi?"

"Ai nhéo ta một cái, để xem ta có phải đang nằm mơ hay không...không thể tin được, khó tin quá."

Hắn cần chính là hiệu quả này, nhìn bốn người đang khiếp sợ, không khỏi nở nụ cười, biết rõ còn cố hỏi: "Bốn vị trưởng lão làm sao vậy, lẽ nào không hài lòng với lễ mọn này sao?"

Lục Hòe rất sợ hắn đổi ý, vội vàng gật đầu lia lịa: "Hài lòng, vô cùng hài lòng."

Tôn Đình Quân hộc ra một hơi, tuy rằng hắn kiệt lực muốn bảo trì lãnh tĩnh, nhưng thanh âm run rẩy đã bán đứng hắn: "Lễ vật như vậy nếu như còn có người không hài lòng, vậy hắn là đống rác rồi."

Vẻ mặt Tiêu Chấn mừng như điên không dám tin, đôi mắt trông mong nhìn hắn nói: "Trương tiên sinh, mấy thứ này thật là cho chúng ta sao?"

Hoắc Thanh thì lảo đảo, kích động không ngớt nói: "Ta...ta quả thực hạnh phúc đến muốn ngất đi."