Siêu Cấp Tiên Y

Chương 635: Muốn nói câu yêu thương

Vốn Trương Văn Trọng muốn đánh xe đưa Lâm Tử Mạn quay về, nhưng Lâm Tử Mạn lại kiên trì nói. Sau khi ăn xong nên đi tản bộ, mới tốt cho vóc dáng.

Bởi nhà hàng Ung Thành cách Ung Thúy Hoa Đình không xa, cho nên Trương Văn Trọng đáp ứng yêu cầu này. Cùng nàng chậm rãi đi bộ dưới ánh đèn vàng, hướng về phía Ung Thúy Hoa Đình.

Dọc theo đường đi, mặc dù Lâm Tử Mạn nói nói cười cười. Nhưng trong thâm tâm của nàng, lại chất chứa một điều tâm sự.

Chừng khoảng mười phút đồng hồ sau, Trương Văn Trọng đưa Lâm Tử Mạn đến trước cổng lớn Uy Thúy Hoa Đình, liền cười nói: "Được rồi, Tử Mạn, cô về nhà đi, tôi cũng cáo từ."

Thấy Trương Văn Trọng muốn đi ngay, Lâm Tử Mạn có chút bất đắc dĩ, vội vàng nói: "Trương ca, thời gian còn sớm, không bằng anh vào nhà tôi ngồi chơi một lát. Lâu rồi ba mẹ tôi không gặp anh, vẫn luôn nhắc mãi ở bên tai..."

Trương Văn Trọng lắc đầu mỉm cười, từ chối khéo: "Hôm nay muộn rồi. Sau này còn rất nhiều cơ hội. Đến khi đó, cho dù cô không mời, tôi cũng tự mình đến bái phỏng hai bác."

Chứng kiến Trương Văn Trọng đã quyết định, Lâm Tử Mạn tuy trong lòng có muôn vàn nỗi bất cam, nhưng cũng chỉ đành buông xuôi.

"Được rồi, tôi đi đây, cô cũng mau vào nhà thôi." Trương Văn Trọng hướng Lâm Tử Mạn khoát tay một cái, liền xoay người rời đi.

Trải qua đấu tranh tâm lý, cuối cùng Lâm Tử Mạn ở phía sau cố gắng lấy dũng khí hô: "Trương ca, chậm đã..."

Trương Văn Trọng dừng bước, quay lại hỏi: "Làm sao thế, có chuyện gì à?"

"À...Tôi có câu này muốn nói với anh..." Lâm Tử Mạn hai má nổi lên một tầng ửng hồng kiều diễm, nàng ngập ngừng lúng túng, ấp úng nói.

Trương Văn Trọng nói: "Có chuyện gì cô cứ nói đi, đừng nhăn nhó và suy nghĩ nhiều như vậy. À, phải chăng cô muốn vay tiền của tôi sao?"

"Tôi không muốn vay tiền!" Lâm Tử Mạn tức giận cắn răng nói. Bất quá ở sâu trong đôi mắt của nàng, lại tản mát ra nhu tình mật ý khi nhìn Trương Văn Trọng. Nàng nghĩ thầm: "Trương ca à Trương ca, anh đúng là một tên đầu gỗ!"

Hít sâu hai ngụm khẩu khí, để cho tâm tình khẩn trương của mình vững vàng hơn. Sau đó Lâm Tử Mạn dùng thanh âm run rẩy, ôn nhu nói: "Trương ca, kì thật, tôi luôn luôn..."

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến, cắt ngang lời nói của Lâm Tử Mạn: "Ủa? Tử Mạn, Tiểu Trương. Hai đứa đứng ở trước cổng tiểu khu này làm gì thế?"

Trương Văn Trọng cùng Lâm Tử Mạn, nhất tề quay đầu nhìn lại, thì thấy người nói chuyện cũng không phải ai khác, mà chính là cha của Lâm Tử Mạn.

Lâm Tử Mạn thật khó khăn mới thu vén được chút can đảm. Ở trong khoảnh khắc này liền biến mất sạch sẽ, nàng nhìn thấy cha đang đi tới, thật có điểm khóc không ra nước mắt...

Buồn bực thở dài một hơi xong, Lâm Tử Mạn hỏi: "Cha, cha không ở nhà cùng mẹ xem phim, chạy ra ngoài làm gì thế ạ?"

Đột nhiên Lâm phụ giơ chiếc túi bóng trong tay lên, cười híp mắt nói: "Còn không phải bởi vì mẹ con, đột nhiên bà ấy muốn ăn bánh bao, nên phái cha đi mua. À, Tử Mạn, con cùng Tiểu Trương đứng ở trước cổng tiểu khu làm gì vậy? Sao không mời hắn vào trong nhà ngồi chơi!"

Không đợi Lâm Tử Mạn mở miệng trả lời, Lâm phụ liền ngoảnh mặt nhìn Trương Văn Trọng cười dài nói: "Tiểu Trương, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau. Đi, vào nhà ngồi một lát, cùng bác uống mấy chén..."

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Bác Lâm, hôm nay muộn rồi, để ngày khác cháu nhất định sẽ đến bồi rượu. Nói thật lòng, cháu cũng rất tưởng niềm tay nghề nấu nướng của bác."

Trương Văn Trọng khen ngợi, khiến cho Lâm phụ vô cùng cao hứng, khóe miệng cười không sao khép lại được: "Ha ha, Tiểu Trương đứa nhỏ này, ăn nói đúng là rất dễ nghe. Được rồi, chờ hôm nào cậu đến, ta nhất định sẽ đích thân xuống bếp, nấu một bàn sở trưởng cho cậu nếm thử."

Trương Văn Trọng nói chuyện phiếm cùng Lâm phụ vài câu. Theo sau đó mới nhìn Lâm Tử Mạn hỏi: "À, Tử Mạn, vừa nãy cô định nói cái gì nhỉ?"

Lâm Tử Mạn nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn nhìn cha mình, có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ: "Trương ca à Trương ca, anh không hiểu như thế nào là phong tình sao? Những lời này sao có thể đem ra diễn trò ở trước mặt cha tôi chứ!"

Khẽ thở dài một hơi, Lâm Tử Mạn miễn cưỡng gượng cười đáp: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng. Anh đừng để ở trong lòng."

"Thật không có chuyện gì?"

"Thật..."

Trương Văn Trọng gật đầu: "Nếu như không còn chuyện gì nữa. Thì tôi cũng đi trước đây."

Mặc dù phi thường muốn giữ Trương Văn Trọng ở lại, nhưng Lâm Tử Mạn không có dũng khí nói ra miệng. Chỉ đành trái với lương tâm, gật đầu nói: "Ưm, hẹn gặp lại, trên đường cẩn thận chút nhé!"

Lâm phụ cũng phất tay chào Trương Văn Trọng, nói đuổi theo: "Tiểu Trương, nếu hôm nào rảnh rỗi, nhớ đến nhà bác chơi, ngàn vạn lần đừng quên đó."

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Yên tâm đi bác Lâm, cháu không quên đâu."

Dần dần bóng thân ảnh của hắn cũng biến mất...Lâm Tử Mạn sâu kín thở dài một hơi.

Nhìn con gái mình, lại nhìn Trương Văn Trọng đã đi xa. Lâm phụ không hiểu gì cả. Ngập ngừng một lúc sau, ông mới cẩn thận hỏi: "Tử Mạn, trông con dường như không được vui lắm. Có phải do ta xuất hiện không đúng lúc, quấy rầy hai đứa không?"

Lâm Tử Mạn lắc đầu: "Không phải, cha đừng suy nghĩ nhiều quá."

Lâm phụ hoài nghi nói: "Thật không? Sao ta cảm thấy con đầy bụng tâm sự à!"

"Con đã nói là không có chuyện gì rồi mà..." Lâm Tử Mạn dứt lời, xoay người đi vào trong Ung Thúy Hoa Đình.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Tử Mạn, Lâm phụ lắc đầu lẩm bẩm: "Tâm tư của phụ nữ...thật đúng là không thể đoán trước nổi..." Sau đó ông cũng chạy nhanh theo: "Tử Mạn, chờ ta với!"

...

Khi Trương Văn Trọng về đến nhà, thì Trương Thành Quý và Trương Trạch Thụy đang ngồi đánh cờ chém giết nhau. Tiểu Liên Nam sớm đã ngủ rồi, chỉ còn Vương Hân Di tò mò nghênh đón: "Tiểu đệ, không phải ta mua vé xem phim cho hai người sao? Như thế nào về nhà sớm vậy, không đi xem phim à?"

Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: "Đột nhiên Vưu Giai có chuyện cần giải quyết. Cho nên hôm nay không thể đi chơi."

Vương Hân Di tiếc nuối: "Hóa ra là như thế, đáng tiếc, lãng phí một phen tâm huyết của ta nha..."

Trương Văn Trọng cười nói: "Kỳ thật cũng không có gì đáng tiếc. Phim cùng nhà hàng Pháp chị chọn, ta và Vưu Giai đều không thích. Ngày mai chúng ta hẹn nhau đến Bình Khê Cổ trấn tham dự lễ hội ẩm thực..."

Vương Hân Di biết đây là Trương Văn Trọng đang trêu mình. Nên cũng giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Được lắm, cảm tình của bà chị này, đều bị coi trở thành lòng lang dạ thú!"

Theo sau Vương Hân Di cũng nói: "Được rồi, lễ hội ẩm thực ở Bình Khê Cổ trấn, chúng ta liền không tham dự, để cho hai vợ chồng các ngươi lãng mạn đi."

Trương Văn Trọng mỉm cười: "Cả nhà đến chơi cũng được, càng nhiều người thì càng náo nhiệt mà..."

Vương Hân Di lắc đầu: "Quên đi, chúng ta không đi gom náo nhiệt, miễn để cậu nói chúng ta làm kỳ đà cản mũi..."

Nói đến đây, nàng ngập ngừng tò mò hỏi: "Ủa, tiểu đệ, hôm nay cậu không đi ước hội cùng Vưu Giai, thế cậu đi dạo một mình sao?"

Trương Văn Trọng không muốn nói nhiều, chỉ hồi đáp: "Ta đi cùng một người bạn..."

Ngày hôm sau, quả nhiên Vưu Giai không sai hẹn. Sáng sớm đã tới đây thay mọi người an bài điểm tâm.

Đợi khi mọi người rời giường, thì Vưu Giai cũng bưng thức ăn bày ra trên bàn. Đối với chuyện này, Trương Thành Quý cùng Trương Trạch Thụy tự nhiên là khen không dứt miệng, chỉ thiếu chút nữa đã thúc giục nàng cùng Trương Văn Trọng đi làm giấy đăng kí kết hôn.

Cả gia đình nếm qua điểm tâm xong. Vưu Giai cùng Vương Hân Di thu dọn bàn ăn và phòng bếp. Lúc này mới cùng Trương Văn Trọng, đi ô tô đến Bình Khê Cổ trấn.

Bình Khê Cổ trấn là một điểm du lịch nổi tiếng gần ngay cạnh Ung Thành, ngoại trừ nhiều kiến trúc cổ kính, còn có phong cảnh rất động lòng người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Ngày hôm nay, Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đều chơi đùa tận hứng, thậm chí đến lúc rời đi còn luyến tiếc không thôi. Tận khi ánh trăng gieo trên đỉnh đầu, lúc này hai người mới thỏa mãn tâm nguyện quay về Ung Thành.

Tối hôm nay Vưu Giai không về, mà ngủ ở nhà Trương Văn Trọng, cùng hắn tu luyện song tu công pháp suốt đêm.

Bởi vì thương thế đã khôi phục hoàn toàn, nên Trương Văn Trọng cũng không muốn kéo dài ngày nghỉ phép. Sáng sớm thứ hai, liền đến phòng y tế trong trường học làm việc.

Trong những ngày này, cuộc sống vẫn giống như trước. Mỗi ngày ngoại trừ khám bệnh ở phòng y tế ra, thì chính là đến viện y học giảng bài. Còn Lâm Tử Mạn, dường như cũng điều chỉnh được tâm tình, không biểu hiện ra chuyện gì khác thường.

Thẳng đến ngày thứ năm, Đàm Thanh tới, mới khiến cho cuộc sống bình yên này, gợn lên một tia dậy sóng...