Tu vi Xích Hà đạo trưởng thua xa Trương Văn Trọng, cho nên cũng không nhận thấy được linh khí biến hóa dị thường chung quanh, thấy hắn đột nhiên nhíu mày, không khỏi thật khẩn trương, vội hỏi: "Tông chủ, là tôi nói sai gì sao?"
"Không quan hệ với ông." Hắn lắc đầu, nghiêng người nhìn ra cửa lớn, nói: "Có người tới."
Lúc này trong biệt thự, ngoại trừ hắn, Tiêu Đồ và Minh Xà có tu vi Luyện Hư kỳ và Hóa Thần kỳ, cũng đã nhận ra biến hóa dù rất nhỏ nhưng dị thường chung quanh, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về hướng cửa lớn biệt thự, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch nhân.
Trong lòng Xích Hà đạo trưởng tràn đầy hiếu kỳ cùng nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt bọn họ, cũng không nhìn thấy được gì. Đồng thời hắn cũng rải thần thức ra ngoài, nhưng vẫn không hề có thu hoạch.
Ngay khi Xích Hà đạo trưởng định hỏi, hắn đột nhiên nhìn ra cửa lên tiếng nói: "Nếu mọi người đã tới, cần gì phải ở bên ngoài bồi hồi? Lẽ nào cánh cửa này còn có thể làm khó được ngươi sao?"
Ngay khi hắn vừa nói ra, một thanh âm có vẻ non nớt đột nhiên từ bên ngoài cửa truyền vào: "Chủ nhân không mở miệng, chúng ta làm sao tùy ý vào? Bất quá nếu ngươi đã mời, ta sẽ tiến đến gặp mặt ngươi một lát."
Trong thanh âm nhìn như phổ thông kia, ẩn chứa một tia ma lực làm kinh sợ lòng người, những người cùng yêu quái có tu vi dưới Kim Đan kỳ bên trong biệt thự, đều run rẩy lên.
Thấy tình cảnh này, hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng. Dưới mệnh lệnh của hắn, Kiếm Ý Túc Sát trận lập tức bắt đầu vận chuyển, kiếm khí mạnh mẽ hóa thành từng đạo lá chắn vô hình, hộ vệ trước mọi người, thay bọn họ xua tan ma lực ẩn chứa bên trong thanh âm, giúp họ trở lại bình tĩnh.
Thanh âm có vẻ non nớt lại vang lên lần nữa: "Quả nhiên là hảo trận, thảo nào Vương Huyền Xử và những đệ tử của hắn đều ăn khổ ở chỗ ngươi."
Nghe những lời này, sắc mặt Xích Hà đạo trưởng chợt biến đổi, thân thể không tự chủ được mà run rẩy lên. Bởi vì hắn đã biết, ngoài nhà chính là người của Nhất Nguyên đạo tông. Đối với người như Xích Hà đạo trưởng, uy danh cùng sự đáng sợ của môn phái Thiên Tự Hào, đã sớm ghi khắc vào tận sâu trong linh hồn bọn họ.
Bất quá sợ thì sợ, nhưng hắn vẫn lấy ra pháp bảo, bày ra tư thế sẵn sàng chuẩn bị, tư thế như rất trung tâm. Hắn biết rõ, số phận hiện tại của mình đã chăm chú cột chung với Trương Văn Trọng. Nếu như không bày ra biểu lộ, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho hắn.
Cùng lúc đó, cửa lớn biệt thự cũng mở ra. Trong một mảnh mây mờ hào quang, mười hai người tu chân thân mặc đạo bào viền vàng, chân đạp hư không phiêu nhiên mà vào, tư thái ưu nhã giống như thiên tiên hạ phàm.
Mười hai người tu chân kia tiến nhập biệt thự, cũng không để ý đến nhóm người Trương Văn Trọng, chỉ chia làm hai hàng, đứng bên trong phòng khách rộng rãi.
Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhìn ra, thực lực mười hai người tu chân đều đạt tiêu chuẩn Hóa Thần kỳ. Mà trong tay bọn họ đang cầm pháp kiếm, phất trần, ngọc như ý cũng không phải vật trang sức, đại đa số đều là pháp bảo linh khí. Có hai kiện còn là pháp bảo cấp bậc chuẩn tiên khí.
Ánh mắt Xích Hà đạo trưởng cũng rất không tệ, tuy rằng hắn nhìn không thấu tu vi Trương Văn Trọng, nhưng có thể nhìn ra tiêu chuẩn của mười hai người tu chân kia. Lúc này hiển nhiên hắn bị một màn trước mắt làm hoảng sợ không nhẹ, sau khi hít sâu một hơi, dùng thanh âm run run nói: "Trời ạ, đây...đây là dùng người tu chân Hóa Thần kỳ làm đồng tử cầm kiếm...Người tới rốt cục là ai? Phô trương như vậy cũng thật thái quá đi thôi?"
Mười hai người tu chân đứng thẳng, đều nhịp hướng về cửa lớn biệt thự, khom mình hành lễ lại cao giọng nói: "Cung nghênh đại giá Từ Pháp chân nhân."
Chín tiếng tiên hạc cùng hót vang, ngay sau đó, chín con tiên hạc có dáng dấp tương tự nhau, kéo theo một chiếc xe ngọc bay vào biệt thự, nhẹ nhàng đáp xuống trong phòng khách. Trước xe có một rèm che, mơ hồ có thể nhìn thấy một người giắt hai búi tóc hai bên, đang ngồi ngay ngắn bên trong xe. Từ thân hình người này đến xem, hẳn tương đối nhỏ gầy. Chỉ tiếc, bởi vì bức rèm che, tạm thời không nhìn thấy rõ gương mặt của người đó.
"Tiên hạc ngọc xa?" Xích Hà đạo trưởng hít sâu một hơi, với ánh mắt của hắn, tự nhiên là có thể nhìn ra chín con tiên hạc đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, mà ngọc xa cũng không phải vật phàm, mà là một kiện pháp bảo có cấp bậc tiên khí.
"Đây...đây cũng thật quá xa xỉ đi thôi? So sánh với chúng, những loại danh xe nổi tiếng trên thế giới, quả thực chỉ là rác rưởi trong rác rưởi a..."
Người trong ngọc xa giơ lên tay phải nhẹ nhàng vẫy tay, bức rèm che giắt trước xe lập tức cuộn lên, để mọi người trong biệt thự đều có thể tinh tường nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó.
"Tiểu hài tử?" Khi nhìn thấy rõ thân hình dung mạo người ngồi trong xe, Xích Hà đạo trưởng lại chấn kinh, hắn nhu nhu hai mắt của mình, không thể tin được nói: "Điều...điều này sao có thể?"
Theo Xích Hà đạo trưởng xem ra, có thể sử dụng kiểu phô trương như thế này, chỉ có thể là nhân vật hạch tâm cao tầng của Nhất Nguyên đạo tông. Nhưng không có nghĩ đến, người này chỉ là một tiểu nữ đồng tuổi tác chừng bảy tám tuổi, môi hồng răng trắng, giống như một búp bê béo mập khả ái.
Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Nữ đồng được xưng là Từ Pháp chân nhân rốt cục lại có thân phận thế nào trong Nhất Nguyên đạo tông?
Nghi vấn cùng loại không chỉ xuất hiện trong đầu Xích Hà đạo trưởng, đồng thời cũng xuất hiện trong lòng mọi người.
Chỉ có Trương Văn Trọng không hề đối đãi Từ Pháp chân nhân như một tiểu nữ đồng.
Bởi vì hắn nắm giữ Quan Khí Bát Pháp, liếc mắt liền nhìn ra tu vi của Từ Pháp chân nhân, đã đạt được Độ Kiếp hậu kỳ. Một nhân vật có tu vi cao tuyệt như vậy, lại làm sao chỉ là một tiểu nữ đồng chỉ có bảy tám tuổi? Dù nàng từ trong bụng mẹ đã tu luyện, cũng không khả năng tu luyện nhanh như vậy chứ? Duy nhất khả năng, đó chính là công pháp vị Từ Pháp chân nhân này tu luyện có công hiệu cải lão hoàn đồng.
Ngay khi hắn đang đánh giá Từ Pháp chân nhân, Từ Pháp chân nhân cũng đang đánh giá hắn.
Sau một phen quan sát, Từ Pháp chân nhân khẽ nhếch môi, dùng phương thức như niệm chân ngôn, hộc ra mấy chữ: "Ngươi là Trương Văn Trọng?"
Mấy chữ đều ẩn chứa lực đạo vô hình vạn quân, tràn về hướng hắn. Thậm chí những người trong biệt thự cũng bị lan đến.
Người của Trương gia cùng đám tiểu yêu còn hoàn hảo, nhờ Tiêu Đồ và Minh Xà kiệt lực hộ vệ, vẫn không bị bao nhiêu ảnh hưởng. Thế nhưng Xích Hà đạo trưởng đứng cạnh hắn, lại không có vận khí tốt như vậy. Thanh Hàn Sương Bích Ngọc kiếm, thuộc linh khí tam phẩm "phanh" một tiếng liền vỡ nát, hóa thành một mảnh bột mịn màu lục, phiêu tán trong không trung, nhìn có cảm giác như ảo mộng.
Xích Hà không khỏi lui về sau một bước, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng làm kẻ khác khó thở xông tới, ép tới hắn thở không nổi, trước mắt liền tối sầm tê liệt ngã xuống mặt đất.
Chỉ là một câu nói, làm pháp bảo linh khí tam phẩm hóa thành bột mịn, thực lực của Từ Pháp chân nhân quả nhiên mạnh mẽ tới mức làm kẻ khác sợ hãi.
Vùng lông mày của hắn nhướng lên, vỗ nhẹ lên đầu vai Xích Hà đạo trưởng, linh lực tinh thuần lập tức tràn vào trong cơ thể hắn, thay hắn xua tan cảm giác áp bách hít thở không thông, làm hô hấp của hắn trở lại bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn thẳng mắt Từ Pháp chân nhân, trầm giọng hỏi: "Ta là Trương Văn Trọng, các hạ là ai?"
Câu nói của hắn vừa là đáp lại, cũng là phản kích. Bởi vì hắn đem theo kiếm ý ngập trời, đều chất chứa trong câu nói này.
Chân ngôn lực tràng của Từ Pháp chân nhân dưới thế tiến công manh liệt của hắn, ầm ầm tan vỡ.
Giao phong lần này, cả hai rốt cục xem như lực lượng ngang nhau.
Thế nhưng hắn cũng rất rõ ràng, luận thực lực thật sự, hiện tại hắn không đấu nổi với Từ Pháp chân nhân. Nếu như thực sự động thủ, dù có trận pháp cùng tiên khí, chuẩn tiên khí hộ thân, chỉ sợ cũng phải thua.
Dù sao thực lực song phương chênh lệch thực sự quá lớn.
"Không tệ." Tuy rằng chân ngôn lực tràng bị phá, nhưng trên mặt Từ Pháp chân nhân cũng không hề phản ứng, khóe miệng hiện ra vẻ mỉm cười tán thưởng, nói: "Tuy rằng tu vi của ngươi chỉ có tiêu chuẩn Hóa Thần kỳ, nhưng thần thức của kiếm ý đã đạt được tiêu chuẩn tiên nhân. Xem ra Vương Huyền Xử và đám đệ tử, ngã quỵ trong tay ngươi cũng không oan."
Một phen nói như vậy, từ trong miệng một tiểu nữ đồng nói ra, thật làm người không biết nên khóc hay cười. Nhưng khi kiến thức qua thực lực đáng sợ của nàng, người trong biệt thự đều cảm thấy câu nói này hoàn toàn đương nhiên.
Từ Pháp chân nhân ngồi dậy, nhảy xuống xe, đi tới trước người hắn, ngẩng đầu nhìn lên nói: "Ta là chưởng giáo chân nhân Nhất Nguyên đạo tông, đạo hào Từ Pháp."
Từ thực lực và sự phô trương, hắn cũng đã đoán ra thân phận của nàng. Lúc này nghe được chứng thực, không khỏi đạm mạc cười, thẳng nhập chính đề: "Như vậy ngươi đến để xin lỗi? Hay là khởi binh vấn tội?"
Từ Pháp chân nhân không trực tiếp trả lời, lại giảo hoạt cười hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"
Hắn không chút do dự hồi đáp: "Xin lỗi."
"Xem ra ngươi rất có lòng tin..." Dáng tươi cười của Từ Pháp chân nhân đột nhiên chuyển lạnh, tay phải vung lên, thanh pháp kiếm màu lam xuất hiện trong tay nàng, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ hắn, nói: "Đáng tiếc, lần này ngươi đã đoán sai. Ta, là tới khởi binh hỏi tội."