Ăn xong buổi cơm hải sản, bốn người béo hòa thượng cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, liền muốn quay về tham gia việc điều tra tại Ung Thành. Trước khi đi, Trương Văn Trọng đưa số điện thoại của Trần Nhàn cho bọn họ, để họ khi có gì cần thì gọi cho Trần Nhàn. Đến lúc đó sẽ có đệ tử Phong Sơn phái hỗ trợ.
Bốn người béo hòa thượng vốn muốn tiễn hắn, hắn lại cự tuyệt. Ngày hôm nay thời tiết ấm áp, hắn muốn đi tản bộ một chút dưới ánh mặt trời.
Tuy rằng đại học Ung Thành đã khai giảng, nhưng trong phòng y tế vẫn còn chưa đến nỗi bận rộn, nhất là vào thời gian này, có thể dùng hai chữ "thanh nhàn" để hình dung. Hắn ngồi trong phòng, cũng thừa dịp này giảng giải bài học cho các nghiên cứu sinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Các nghiên cứu sinh nghe thật chăm chú, không chỉ vì đây là những kinh nghiệm trân quý, còn vì bài giảng dễ hiểu.
Ngay khi hắn đang giảng giải cho các học trò, điện thoại hắn đột nhiên vang lên.
Cũng không biết ai chỉnh nhạc chuông điện thoại cho hắn, khi nhạc chuông vang lên, mọi người đầu tiên sửng sốt, lập tức liền phá lên cười.
"Lão sư, nhìn không ra thầy lại thích trò này." Lý Minh Hiên dùng tay che miệng, cười đến nước mắt nhanh chảy ra.
Những lời của nàng vừa ra khỏi miệng, lập tức đều nghe các nghiên cứu sinh ồn ào:
"Kỳ thực tiếng chuông không tệ, thật lạ, dùng để chỉnh người khác thật có lý, tôi thích."
"Ai, lão sư, thầy truyền lại cho em đi, em dự định đổi thành nhạc chuông này luôn."
Hắn nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Có học sinh nào nói chuyện với lão sư như các em sao? Được rồi, ở đó đọc thêm sách đi, tôi ra ngoài tiếp điện thoại, sau đó tiếp tục quay lại giảng bài."
Trong một mảnh tiếng cười, hắn đi ra, tới trước cửa phòng y tế, ấn nút chuyển máy hỏi: "Làm sao vậy, Đàm đại đội trưởng có chuyện gì cần phân phó sao?"
Bên trong điện thoại lập tức truyền ra tiếng cười sang sảng của Đàm Thanh, nàng nói: "Thôi đi, cái gì mà Đàm đại đội trưởng, anh cứ gọi là Đàm đại mã phu còn chuẩn xác hơn. Lúc trưa tôi định lái xe đến trả cho anh. Kết quả lúc tôi đến phòng y tế, anh đã đi rồi. Anh nói, tôi phải chạy tới chạy lui, không phải là mã phu, thì là gì đây?"
Hắn "nha" một tiếng, nói: "Cô không gọi điện nhắc tôi, tôi thực sự quên mất chuyện chiếc xe. Thế nào, cô để xe tôi ở đâu?"
"Anh không có ở đó, tôi còn có thể để đâu được? Đương nhiên phải lái về chỗ đội hình cảnh thôi." Đàm Thanh tức giận nói: "Tôi gọi điện cho anh, chính muốn nhắc nhở anh, lúc tan tầm nhớ kỹ đi qua đội hình cảnh lấy xe về. Bằng không xe của anh sẽ bị trưng dụng cho xem."
Trương Văn Trọng cười hồi đáp: "Nếu như cô muốn lái nó, thì cứ lấy đi."
Đàm Thanh nói: "Tốt như vậy? Hay là thôi đi. Phải lái xe sao, tôi thì thích lái xe máy. Khi chạy với tốc độ cao, cảm giác gió thổi qua hai gò má, thế nhưng lái xe ô tô vĩnh viễn cũng không cảm thụ được. Anh nha, mau nhanh qua lái xe đi thôi."
Trương Văn Trọng đáp: "Được rồi, lúc tan tầm tôi sẽ qua lấy xe."
Đàm Thanh lại căn dặn một câu: "Trước tiên nói cho tốt, tan tầm thì qua nhanh, tôi sẽ không chờ anh lâu được đâu."
Trương Văn Trọng nói đùa: "Được, cảnh quan đại nhân, bảo chứng như cô mong muốn."
Đàm Thanh bị lời này của hắn làm bật cười khanh khách, mặc dù đã gác điện thoại nhưng vẫn cười không dứt. Một màn như vậy để người trong đội hình cảnh nhìn thấy, đều giật mình không nhỏ. Thừa dịp Đàm Thanh còn chưa chú ý, cả đám hình cảnh tụ lại khe khẽ thảo luận:
"Mọi người nói xem, Đàm đội gọi điện thoại cho ai vậy? Không ngờ lại cười hài lòng như thế."
"Không nghĩ tới biểu tình e thẹn của tiểu nữ nhân không ngờ lại xuất hiện trên mặt Đàm đội."
"Phải nha, chuyện ngày hôm thật rất khác thường. Lẽ nào mùa xuân nhanh đến rồi sao, ngay cả nữ bạo long như Đàm đội cũng phát tình xuân?"
Mấy hình cảnh đang hưng phấn thảo luận tin tức bát quái hiển nhiên không chú ý tới, đối tượng bọn họ đang thảo luận đã đi tới bên người họ. Đồng thời từ vẻ cười nhạt hiện ra trên miệng nàng mà xem, nàng hẳn đang ở sát biên giới bạo phát.
"E thẹn vui thích? Nữ bạo long? Phát xuân? Tốt lắm, mấy người các anh không muốn sống phải không? Không ngờ dám sau lưng nghị luận tôi."
Một câu nói bình thản ở trong tai mấy viên hình cảnh cũng biến thành điếc tai như trời giông sấm sét.
Sau thoáng ngây ra, bọn họ phục hồi lại tinh thần, vội vã tìm cớ thoát khỏi nơi này.
"A...Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi còn một phần báo cáo còn chưa viết xong."
"Tôi cũng có chút việc cần làm..."
"Tôi...tôi...đột nhiên tôi đau bụng quá, phải đi WC mới được..."
Đàm Thanh nắm hai tay bóp răng rắc, một bước đi tới ngăn cản bọn họ, nhe răng cười nói: "Muốn chạy? Không có cửa đâu, mấy người các anh chịu chết đi."
Một mảnh tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng tiếng kêu rên, lập tức vang ra từ bên trong phòng làm việc đội hình cảnh, làm kẻ khác tâm kinh biến sắc...
Trương Văn Trọng cũng không biết, bên đội hình cảnh đang trình diễn một hồi cảnh tượng bạo lực. Sau khi cắt điện thoại, bỏ vào trong túi, hắn quay vào trong phòng y tế.
Ngay khi hắn chuẩn bị quay lại phòng mình, lại phát hiện Lâm Tử Mạn ngồi bên trong phòng, hai tay đang cầm một quyển tạp chí y học đờ ra.
Hắn xoay người đi vào trong phòng nàng, hỏi: "Làm sao vậy, nghĩ chuyện gì nghĩ đến nhập thần như thế?"
Lâm Tử Mạn đang đờ ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vã che giấu nói: "A? Nga, không...không có, tôi đang xem tạp chí y học thôi."
"Xem tạp chí y học?" Hắn nở nụ cười, đưa tay chỉ chỉ quyển tạp chí y học trong tay nàng, nói: "Tạp chí của cô đã cầm ngược rồi kia? Cô thấy thế nào? Chẳng lẽ đang luyện tập nhận thức chữ à?"
"A?" Lúc này Lâm Tử Mạn mới phát hiện, tạp chí y học trong tay đang cầm ngược lại, nàng cảm thấy xấu hổ, vội vã luống cuống tay chân xoay lại quyển tạp chí.
Trương Văn Trọng kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Làm sao vậy, gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Nói ra tôi nghe thử, có thể tôi sẽ giúp được cô."
Lâm Tử Mạn do dự, cuối cùng lắc đầu uyển cự ý tốt của hắn: "Đúng là gặp một chuyện hơi phiền, nhưng tôi có thể ứng phó được."
Hắn hỏi: "Thật không cần tôi hỗ trợ?"
Lâm Tử Mạn xua tay nói: "Tôi đã nói tôi có thể ứng phó được. Anh mau nhanh quay lại giảng bài cho đám học sinh đi. Anh không thấy sao? Lúc này bọn họ đang thò đầu nhìn qua chỗ chúng ta. Nếu như anh không nhanh trở lại, thật không biết họ lại tạo ra lời đồn gì nữa."
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua. Quả nhiên đám nghiên cứu sinh đang lén lút thò đầu nhìn. Thấy hắn quay lại nhìn, mấy nghiên cứu sinh vội vã ngồi lại nghiêm chỉnh, giả ra dáng dấp chăm chú đọc sách. Nhưng ánh mắt vẫn bại lộ tiềm chất của đội chó săn.
Một màn này làm hắn bật cười, lắc đầu thở dài: "Bọn trẻ này thứ gì cũng tốt, chỉ là bát quái thôi. Có thể để họ đi làm ký giả còn tốt hơn làm bác sĩ không chừng."
Nói tới đây hắn đứng dậy đi về phòng mình. Nhưng ngay khi hắn gần ra khỏi phòng Lâm Tử Mạn, lại ngừng chân quay đầu nhìn nàng cười cười, nói: "Tử Mạn, tôi vẫn là câu đó, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ cứ mở miệng. Cô là bạn của tôi, chuyện của cô tôi tuyệt đối sẽ không chối từ."
"Ân." Lâm Tử Mạn gật đầu.
Hắn quay trở về phòng mình, cười giáo huấn đám học sinh vài câu, lại tiếp tục bài giảng lúc nãy.
Nhìn hình dáng lưu loát thao thao bất tuyệt của hắn, Lâm Tử Mạn lại thất thần. Hồi lâu nàng dùng thanh âm chỉ có chính mình nghe được: "Cảm tạ."
Bởi vì muốn đến đội hình cảnh lấy xe, mà lại không muốn để Đàm Thanh đợi lâu, cho nên còn chưa tới tan tầm hắn đã xin phép viện trưởng Hồ Cường sớm rời khỏi phòng y tế, ngồi xe bus đi tới đội hình cảnh.
Khi hắn đi vào phòng làm việc của đội hình cảnh, còn mười phút mới tan tầm. Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là trong phòng không thấy thân ảnh Đàm Thanh.
Hắn cản lại một viên hình cảnh hỏi: "Đàm đội của các anh đâu?"
"Đàm đội?" Viên hình cảnh ngẩn người, sau đó nhìn quanh một phen, nói: "Vừa rồi còn ở đây, sao đảo mắt không gặp nữa?"
Viên hình cảnh này cũng nhận ra hắn, thấy không gặp Đàm Thanh, liền nói: "Trương tiên sinh, hay anh ngồi ở đây chờ một chút? Tôi phỏng chừng Đàm đội hẳn vừa lúc có việc đi ra, không bao lâu sẽ trở về. Ác, được rồi, tôi rót ly nước cho anh."
"Không cần đâu." Hắn xua tay cự tuyệt ý tốt của viên hình cảnh, sau đó chỉ vào vết bầm trên mặt người kia, hỏi: "Ai, sao anh lại bị thương?"
"Đừng nói, là bị Đàm đội đánh." Viên hình cảnh ủ rũ hồi đáp, hiển nhiên hắn chính là một trong những người bị Đàm Thanh đánh trước đó.
Hắn nói: "Dù sao nhàn rỗi cũng vậy, để tôi xem dùm anh một chút."
Viên hình cảnh nghe vậy vui mừng, vội vã gật đầu đáp: "Tốt, tốt, Trương tiên sinh nổi danh thần y, có anh nhìn xem nói không chừng vết thương sớm lành lại. Phải biết rằng cuối tuần tôi còn có hẹn, nếu mặt mày sưng húp sẽ làm bạn gái hoảng sợ..."
Mấy hình cảnh bị đánh khác cũng bắt đầu chạy tới ồn ào:
"Trương tiên sinh, nhìn dùm tôi đi, tôi cũng bị Đàm đội đánh..."
"Còn có tôi, anh xem, vết thương trên ngực tôi có phải rất nặng không? Đàm đội động thủ thực sự không lưu chút tình cảm nha..."