Trương Văn Trọng không khỏi ngừng chân lại, hướng phòng của Lâm Tử Mạn nhìn vào. Thân ảnh đang ngồi cạnh bàn, không phải chính là Lâm Tử Mạn sao?
Hắn xoay người đi vào phòng nàng, mỉm cười nói: "Tôi đang ngạc nhiên sao cửa phòng lại mở, nguyên lai là cô đã về. Về lúc nào vậy? Thế nào không gọi điện thoại báo tin?"
Lâm Tử Mạn vốn đang viết bệnh lịch, nghe được thanh âm của hắn, liền buông bút trong tay, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Đêm qua tôi mới về lại Ung Thành, bởi vì thời gian quá muộn, không muốn quấy rối anh nghỉ ngơi, cho nên không gọi điện cho anh. Hôm nay sao anh đi làm muộn như thế? Tôi nhớ anh rất ít khi đến muộn, không phải đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn?"
"Đích thật là gặp một chút chuyện ngoài ý muốn." Hắn đem chuyện vừa gặp kể lại cho Lâm Tử Mạn nghe một phen.
Đương nhiên, hắn che giấu chuyện liên quan tới yêu linh, chỉ nói gặp phải vụ án bắt cóc con tin, cùng hỗ trợ cảnh sát cứu trị hai người bị thương nặng.
Dù là như vậy, Lâm Tử Mạn cũng nghe đến run sợ trong lòng, vội vã quan thiết hỏi: "Anh không thụ thương chứ?"
Hắn cười nhún vai nói: "Cô xem hình dạng khỏe mạnh của tôi, giống một người đang bị thương sao?"
Lúc này Lâm Tử Mạn mới thở ra một hơi, sau đó kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, bát quái hỏi: "Khu náo nhiệt không ngờ còn có thể phát sinh ra chuyện đáng sợ như vậy sao? Ai, Văn Trọng, anh nói tên hung thủ kia có phải tinh thần có vấn đề không?"
Hắn đương nhiên không khả năng nói tình hình thực tế cho nàng nghe, chỉ nói theo suy đoán của nàng: "Có thể, ai biết được?"
"Ác, được rồi, có chuyện suýt chút đã quên." Lâm Tử Mạn nhẹ tay vỗ trán, mở tủ lấy ra một chiếc túi, nói: "Đây là một ít đặc sản quê mẹ tôi, tuy rằng không phải là thứ đáng giá, nhưng mùi vị thật không tệ. Trước khi đi mẹ tôi nói phải mang tới cho anh nếm thử, cũng không biết anh có chê bai hay không."
"Vật bác gái tặng, tôi vui vẻ còn chưa kịp, sao lại chê bai?" Hắn cười tiếp nhận túi đặc sản, nói: "Thay tôi nói lời cảm ơn với bác gái."
Thấy hắn nhận túi đặc sản, Lâm Tử Mạn có vẻ hài lòng, cười tủm tỉm gật đầu đáp: "Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ chuyển lời của anh cho mẹ tôi."
Hắn lại cùng nàng nói chuyện phiếm vài câu, thẳng đến khi có bệnh nhân đến khám bệnh lúc này mới quay về phòng mình.
Thời gian qua thật nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến mười hai giờ.
Hắn thu thập chút đồ vật, cởi áo blouse đang chuẩn bị tan tầm, Lâm Tử Mạn đã đi vào phòng hắn, dáng dấp vẻ mặt như có tâm sự trọng trọng.
Hắn không khỏi có chút hiếu kỳ, hỏi: "Làm sao vậy, Tử Mạn, có chuyện gì sao?"
"Là có chút sự tình..." Lâm Tử Mạn vừa mới mở miệng, một thanh âm to như tiếng chuông từ ngoài hành lang truyền vào, cắt đứt lời của nàng: "Trương tổ...Ách...Trương tiên sinh, anh hẳn là tan tầm rồi chứ? Có thể cùng chúng tôi ăn bữa cơm trưa?"
Vừa nghe tiếng nói này, hắn liền biết người kia khẳng định là béo hòa thượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Quả nhiên thanh âm vừa hạ xuống, đầu trọc của béo hòa thượng đã xuất hiện trong phòng hắn. Có thể nhận ra mình ăn mặc tăng bào có chút quái dị và hấp dẫn ánh mắt, nên lúc này hắn đã cởi bỏ tăng bào, thay vào một thân tây trang.
Chỉ tiếc với hình thể của hắn, lại thêm đầu trọc, mặc tây trang cũng không có vẻ nghiêm túc, trái lại cho người ta cảm giác chẳng ra gì. Chí ít, lúc này Lâm Tử Mạn bị tạo hình của hắn làm hoảng sợ...Có lẽ phải nói, là bị tạo hình của hắn làm chấn động không nhẹ đi?
Thấy Lâm Tử Mạn đang đứng trong phòng Trương Văn Trọng, béo hòa thượng không khỏi hơi ngẩn người, hỏi: "Yêu, anh còn có việc sao?"
"Ông chờ thêm một chút." Hắn nói với béo hòa thượng một câu, sau đó hỏi Lâm Tử Mạn: "Tử Mạn, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?"
"Ách..." Lâm Tử Mạn đưa mắt nhìn hắn lại nhìn béo hòa thượng, sau thoáng do dự, lắc đầu nói: "Không có việc gì, anh làm việc của anh đi."
"Đã như vậy thì tôi đi trước." Hắn cũng không đem chuyện này để trong lòng, chào từ biệt nàng, cùng béo hòa thượng đi ra khỏi phòng y tế.
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Lâm Tử Mạn cười khổ lắc đầu, xoay người đi vào phòng mình thu thập đồ đạc, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được lầm bầm nói: "Không nghĩ tới, mình do dự cả một buổi sáng, cuối cùng thật vất vả làm ra quyết định, đổi lấy kết quả như vậy. Bất quá cũng không sao, dù sao còn sớm, có cơ hội hỏi hắn việc này..."
Tâm tư của Lâm Tử Mạn, hắn cũng không rõ ràng. Bằng không lúc này hắn cũng sẽ không có danh hiệu là một đầu gỗ.
Theo béo hòa thượng đi ra khỏi đại học Ung Thành, hắn nhìn thấy một chiếc xe mười lăm chỗ bình thường ngừng cạnh trường, ngồi vị trí tài xế là Tam Si, từ bên trong nhô đầu ra hướng hắn cười ha hả không ngừng. Ngồi vị trí phó lái xe là Vũ Văn Kha và ngồi phía sau là Quý Mị, cũng đang nhìn hắn ngoắc tay lia lịa.
Vừa tiến vào xe, béo hòa thượng cười hì hì nói: "Chính chủ đã tới, đi thôi, chúng ta đến tiệm hải sản ăn một bữa lớn!"
Trương Văn Trọng nói đùa: "Thế nào, bốn người từ Vịnh Ả Rập trở về, lại phát tài sao? Không ngờ có tiền mời tôi ăn bữa lớn?"
Vũ Văn Hà quay đầu vừa cười vừa nói: "Trời đất chứng giám, bốn người chúng tôi rất nghèo nha. Lần này ăn hải sản, đều là kinh phí do mặt trên phê xuống, lại nói, chúng tôi đều dính mặt mũi của Trương tổ phó thôi."
Hắn bật cười, lắc đầu nói: "Nói nửa ngày, đây là các vị lấy cờ hiệu của tôi ăn uống bằng công khoản sao?"
Bốn người béo hòa thượng bật cười, ha ha cười to.
Sau mấy câu chuyện phiếm, hắn đi vào chính đề, hỏi bốn người về tình huống bên Vịnh Ả Rập.
Nghe hắn nhắc tới chuyện tại Vịnh Ả Rập, bốn người thu liễm dáng tươi cười, trở nên nghiêm túc.
"Chuyện bên Vịnh Ả Rập, quả nhiên có điểm quỷ dị." Béo hòa thượng nhíu mày nói: "Căn cứ chúng ta điều tra, ở dưới đáy biển, đích thật có một khe hở không gian. Nhưng có phải cửa ra vào đi thông Tu La Hỗn Độn Giới hay không, thì không thể biết. Cũng giống như những quốc gia khác, chúng tôi cũng từng thử tiến nhập vào khe hở không gian này điều tra tình huống, nhưng cơ quan bẫy rập bên trong không chỉ nhiều lắm, uy lực lại mạnh mẽ, quả nhiên làm kẻ khác khó lòng phòng bị..."
"Phải, bẫy rập cơ quan trong khe hở không gian, quả nhiên ác độc tới cực điểm. Thật không biết là do ai thiết trí." Vũ Văn Kha tiếp nhận trọng tâm câu chuyện nói tiếp, cho dù đã rời khỏi Vịnh Ả Rập, nhưng khi nhắc tới chuyện này nàng vẫn không tự chủ được rùng mình, lòng còn sợ hãi nói: "Lần này thực sự nhờ Trương tổ phó trợ giúp Tị Độc Đan, bằng không thương vong sẽ rất cao. Chí ít bốn người chúng tôi sợ phải chết nơi tha hương..."
Quý Mị cũng không cam tịch mịch, chen lời nói: "Kỳ thực, chuyện quỷ dị nhất là bẫy rập cơ quan ở dưới đáy biển, toàn bộ chỉ mới thiết lập gần đây, căn cứ một vị tổ sư gia của tông phái Vũ Văn Kha điều tra phân tích, những bẫy rập này, được thiết lập sớm nhất chừng năm mươi năm trước, gần đây là mấy tháng trước..."
Vũ Văn Kha gõ lên đầu Quý Mị, bất mãn lầm bầm: "Nói bao nhiêu lần, em phải xưng hô tôi là lão sư, sau này em còn dám hô thẳng tên tôi, tin hay không tôi phạt em viết tên của em suốt một vạn hai ngàn tám trăm lần?"
Quý Mị bị đau kêu thảm một tiếng, sau đó hai tay ôm đầu oán giận: "Cô làm như vậy đây là biến tướng xử phạt thể xác, em sẽ hướng sở giáo dục kháng cáo cô!"
Vũ Văn Kha không để ý tới oán giận của Quý Mị, tiếp tục nói: "Căn cứ điều tra, cuối cùng chúng tôi nhận định, khe hở không gian dưới đáy biển Vịnh Ả Rập, là một cái bẫy, là một người có ý đồ điệu hổ ly sơn, định mượn cơ hội này tiêu hao lực lượng của chúng ta. Trải qua một phen thương nghị, chúng tôi bố trí một trạm quan sát, để lại chút ít người giám sát tình huống, ngoài ra đều thu đội trở về."
"Điệu hổ ly sơn?" Trương Văn Trọng nhạy cảm nắm bắt thành ngữ này, nhíu mày nói: "Ý tứ các vị là khe hở không gian đi thông Tu La Giới cũng không phải ở địa phương khác mà là ở trên thần châu đại địa?"
"Không sai, chúng tôi hoài nghi như vậy." Vũ Văn Kha gật đầu đáp: "Hơn nữa những sự kiện phát sinh gần đây càng khẳng định suy đoán của chúng tôi."
"Vài sự kiện phát sinh gần đây?" Vùng lông mày hắn nhướng lên, hỏi: "Cô nói chính là chuyện xảy ra ở Vân Thai thị?"
"Đúng vậy." Vũ Văn Kha nói: "Trường trung học Vân Thai đệ ngũ có phong ấn bên dưới, chúng tôi đã phái người nhìn qua. Rất có khả năng là một nơi phong ấn khe hở không gian đi thông Tu La Giới, lại nói chúng tôi phải cảm ơn Trương tổ phó, nếu không có anh tiêu diệt hai yêu quái Ngạo Nhân và Sơn Tao, còn không biết sẽ gặp phải hạo kiếp đáng sợ như thế nào."
Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện sáng nay, nhất là phù trận bằng máu tươi quỷ dị, có ý nghĩa và tác dụng bất minh.
Vùng lông mày hắn hơi cau lại, nói: "Chỉ sợ khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới không chỉ tồn tại ở Vân Thai thị mà thôi..."