Sáng sớm ngày thứ hai Trương Văn Trọng lái chiếc BMW của Vưu Giai đi tới trường đại học Ung Thành. Đem xe cẩn thận dừng tại bãi đậu trong trường xong, đem theo hai chai rượu năm tháng tiền lương đi vào trong đại học Ung Thành.
Hai chai rượu năm tháng tiền lương này là do Lâm Tử Mạn mua, để hắn cho hắn làm lễ vật ra mắt ông bà Lâm. Nhưng lúc đó Trương Văn Trọng xuất phát từ lòng hảo tâm, đem hai chai rượu này đổi thành rượu thuốc do hắn tự chế, có công năng bổ dưỡng khí huyết. Còn hôm nay hắn cầm theo hai chai rượu này chính là muốn trả nó lại cho Lâm Tử Mạn.
Hắn không muốn chiếm tiện nghi của người khác.
Ngay tại khi Trương Văn Trọng đi qua sân bóng rổ, thì bỗng dưng có một quả bóng lăn tới phía dưới chân, thiếu chút nữa đã làm cho hắn vấp ngã.
"Ê, người anh em, giúp tôi ném quả bóng rổ kia lại đây với." Một thanh âm nghe hơi quen quen, từ trong sân bóng truyền ra.
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện ra người lên tiếng chính là Vương Hiểu. Trước kia đã từng hoài nghi mắc bệnh lây qua đường sinh dục nên lén lút chạy tới phòng khám tìm hắn.
Lúc này Vương Hiểu đang mặc một bộ quần áo thể thao kiểu Rockets. Cả người tràn ngập mồ hôi, hiển nhiên sớm đã luyện tập ở trong sân bóng rất lâu rồi.
"Ơ...cậu là Vương Hiểu đúng không?" Trương Văn Trọng dừng bước, mỉm cười nhìn hắn gật đầu chào hỏi.
"Uy! Hóa ra là Trương ca, anh tới làm sớm thế. Lúc này còn chưa tới giờ làm việc cơ mà?" Vương Hiểu cũng nhận ra Trương Văn Trọng, mỉm cười nghênh đón hắn một chút, rồi chỉ xuống quả bóng dưới chân Trương Văn Trọng nói: "Trương ca, phiền anh một chút, ném quả bóng kia lại cho em."
"Như thế nào mới sáng sớm đã chạy tới trường chơi bóng rồi?" Trương Văn Trọng hỏi xã giao xong liền cúi người xuống, vươn tay nhẹ nhàng cầm quả bóng lên. Trải qua một đêm ngâm thuốc, rồi kiêm tu luyện Y Giám Tâm Kinh, hai bàn tay của hắn đã không có gì đáng ngại nữa, tựa hồ gần như là khôi phục hoàn toàn nhìn không thấy dấu vết thương thế nào.
"Còn không phải là bởi vì thời tiết quỷ quái này hay sao?" Vương Hiểu thở dài nén giận bất đắc dĩ nói: "Khí trời quả thật là bó tay. Đêm qua em trằn trọc như thế nào cũng không ngủ được. Vừa thấy trời sáng liền kêu mấy đứa bạn ra sân bóng vận động cơ thể một chút, trở về tắm rửa cho mát mẻ, như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Nói đến đây Vương Hiểu nhìn về phía Trương Văn Trọng phát ra lời mời: "Ah...Trương ca, dù sao anh vẫn chưa đến giờ làm, không bằng chơi với bọn em một lát đi? Anh phải ngồi làm việc suốt ngày, lúc rảnh rỗi cũng nên vận động thân thể một chút."
"Hay là thôi đi, tôi không biết chơi bóng rổ." Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu cự tuyệt, híp mắt nhìn lên chiếc rổ ở phía xa. Theo sau cổ tay nhẹ nhàng rung động, không tự chủ được mà dùng tới thủ pháp phóng ám khí, đem quả bóng ném thẳng tới hướng chiếc rổ.
Chứng kiến tư thế ném bóng một tay của Trương Văn Trọng. Vương Hiểu đã tin tưởng hắn quả thật là không biết chơi. Bởi vì cái tư thế kia không hề có một chút tiêu chuẩn nào, hoàn toàn giống như một gã thái điểu chưa bao giờ từng chơi qua bóng rổ.
Khoảng cách hiện tại giữa Trương Văn Trọng và rổ bóng là khá xa. Nếu dùng tư thế ném bóng một tay mà vào được, thì cũng chẳng khác nào gặp ma giữa ban ngày.
Vốn dĩ Vương Hiểu định giễu cợt Trương Văn Trọng, nhưng bởi vì Trương Văn Trọng đang nắm giữ nhược điểm của hắn, cho nên hắn cũng không dám đem chuyện cười nói ra ngoài miệng, chỉ âm thầm oán trách hai tiếng ở trong bụng.
"Cám ơn Trương ca nha!" Vương Hiểu khách khí cảm tạ một tiếng, liền xoay người đi lấy bóng. Nhưng hắn chưa kịp xoay người thì lại nghe thấy "phanh" một tiếng vang giòn, truyền đến từ phía sau.
Thanh âm quen thuộc dễ nghe như vậy, hắn đã từng nghe qua vô số lần tương tự...Đây chính là thanh âm khi bóng lọt rổ. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Không phải chứ..." Vương Hiểu chấn kinh, vội vàng xoay người nhìn lại.
Bất quá khi hắn xoay người nhìn lại thì cũng không chứng kiến được pha bóng lọt rổ kia.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Vương Hiểu vội vàng nhìn lên cầu trường, dò hỏi đám bạn của mình.
"Tớ không hoa mắt đó chứ? Khoảng cách còn xa như vậy, cư nhiên dùng một tay ném bóng vào rổ..."
"Fuck you! Đây mới chân chính là Viễn Đầu Thủ* hàng thật giá thật ah!" (Tay ném bóng cự ly xa.)
"Ê, Vương Hiểu, cái tên kia đến tột cùng là ai thế? Một tay ném bóng xuất sắc như vậy. Tớ còn chưa biết tên của hắn ah! Chẳng lẽ hắn mới gia nhập đội bóng của trường mình sao?"
Vương Hiểu theo bản năng trả lời: "Hắn là giáo y trong trường chúng ta..."
"Giáo y? Có bao giờ giáo y mà ném bóng rổ đỉnh cấp như vậy sao? Hơn nữa còn là một cú ném siêu cự ly ah!" Đám bạn của Vương Hiểu cảm khái vài câu, theo sau lại tò mò hỏi: "Ê, Vương Hiểu, sao cậu biết hắn là giáo y thế? A ha...không phải là cậu mắc bệnh gì khó nói, nên đã từng đến tìm hắn sao?"
"Đến tột cùng là cậu đã gặp phải ẩn tình gì khó nói đây? Chẳng lẽ phương diện kia có vấn đề sao? Muốn lên mà không lên, muốn cứng mà không cứng, muốn xuất không xuất được sao? Ha ha...Không nghĩ tới nha...không nghĩ tới Vương đội trưởng cơ bắp hoành tráng như vậy, cư nhiên lại mắc phải tật xấu ah."
"Ẩn tình cái rắm! Tụi bây đừng vu khống cho tao! Trông tao khỏe mạnh như vậy, làm sao mắc phải bệnh tình khó nói được chứ? Chẳng qua tuần trước tao ăn phải đồ vật này nọ, bị đau bụng cho nên chạy xuống phòng khám trong trường, rồi quen biết Trương ca." Trên khuôn mặt ngăm đen của Vương Hiểu đột nhiên dâng lên một tia ửng đỏ, vì không muốn đám bạn của mình phát hiện ra, hắn liền cuống quýt đổi đề tài nói: "Trùng hợp...cú ném rổ kia nhất định chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi...Vừa rồi tụi bây cũng nghe thấy đó, Trương ca đã nói rằng hắn không biết chơi môn bóng rổ. Cho nên cú ném kia tuyệt đối chỉ là trùng hợp!"
Vương Hiểu xoay người nhìn lại, nhưng phát hiện ra Trương Văn Trọng đã bỏ đi rồi, chỉ còn trông thấy một bóng lưng cô độc, lững thững tiến đến phía phòng khám.
"Đến đây chơi tiếp đi, Vương Hiểu." Đám bạn của hắn ôm bóng hò hét.
"Được rồi, tới ngay đây." Vương Hiểu thuận miệng đáp ứng một tiếng, xoay người chạy vào trong sân, cùng đám bạn tiếp tục chơi bóng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.