Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem, người gọi tới không phải ai khác, chính là người phụ trách Đặc Cần tổ tại Vân Thai thị, Lâm Phong.
Lúc này Lâm Phong gọi điện thoại tới cũng chính là chuyện bình thường. Dù sao hắn là người phụ trách Đặc Cần tổ nơi này, trong huyện Ẩn Ngạc xuất hiện chuyện kinh thế hãi tục như vậy, hắn làm sao khả năng làm như không nhìn thấy?
Quả nhiên, khi Trương Văn Trọng tiếp máy, Lâm Phong bỏ qua cả những lời hàn huyên khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Trương tiên sinh, trận Hỏa Vẫn Tinh Kiếp thanh thế lớn đánh xuống huyện Ẩn Ngạc hôm nay là do người của Phong Sơn phái đưa tới phải không?"
"Không sai, là người chúng tôi đưa tới, còn phải phiền phức Đặc Cần tổ thay tôi giải quyết tốt hậu quả. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ không để Lâm đội trưởng làm không, đáp tạ khẳng định sẽ không thiếu được." Trương Văn Trọng không chỉ không phủ nhận, trái lại còn hướng Lâm Phong đưa ra một yêu cầu.
Lâm Phong cười khổ nói: "Trương tiên sinh, thanh thế lần này các vị đưa ra làm mọi người kinh sợ, cũng khiến làm cho quá lớn một chút đi thôi? Anh có thể còn chưa biết phải không? Chính bởi vì Hỏa Vẫn Tinh Kiếp lần này, làm toàn bộ huyện Ẩn Ngạc, thậm chí toàn bộ Vân Thai thị, đều tràn ngập một loại tình tự khủng hoảng. Rất nhiều dân chúng đều nghĩ, thiểm điện quái dị ngày hôm trước vào mây đen áp thành ngày hôm nay, lại có vẫn thạch rơi xuống đất, đó là điềm báo trước của thiên tai phủ xuống. Có rất nhiều người, thậm chí thừa dịp nghỉ tết, đã dời nhà đi ra tỉnh ngoài..."
Trương Văn Trọng đúng thật không ngờ, trước sau hai lần kiếp số đã làm dân chúng Vân Thai thị nảy sinh khủng hoảng, thế cho nên ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của họ, điều này làm cho hắn cảm giác có chút xấu hổ.
Lâm Phong nói xong, giọng nói đột nhiên lại chuyển, vừa cười vừa nói: "Bất quá tôi cũng phải cảm tạ các vị. Căn cứ quản chế của Đặc Cần tổ, có mấy tông phái đến tham gia hội đấu giá tu chân, bởi vì có oán hận chất chứa, đang âm thầm mưu đồ giết chết đối phương. Nhưng bởi vì ngày hôm nay các vị làm ra màn kịch này, để cho bọn họ triệt để bỏ đi ý niệm sống mái với nhau tại Vân Thai thị trong đầu. Vì thế tôi còn phải nói tiếng cảm tạ với anh. Được rồi, chuyện trấn an lòng dân, tiêu trừ khủng hoảng anh không cần quan tâm nữa, Đặc Cần tổ nhất định sẽ làm thỏa đáng. Về phần đáp tạ sao, thì thôi đi. Dù sao Trương tiên sinh và Phong Sơn phái, có thể nói bang trợ Đặc Cần tổ còn nhiều hơn. Làm chút việc cho các vị, cũng hẳn nên làm."
Lâm Phong cũng không phải đang nói mạnh miệng. Công tác của Đặc Cần tổ, ngoại trừ giám thị, diệt trừ những tu sĩ tà giáo hay yêu ma quỷ quái làm nguy hại đến dân chúng bình thường, chính là còn tiêu trừ khủng hoảng do dân chúng tận mắt nhìn thấy sự kiện thần quái. Đối với việc làm sao tiêu trừ tâm tình khủng hoảng của dân chúng, bọn họ đã sớm tổng kết, chế định ra phương pháp thiết thực hữu hiệu.
Trương Văn Trọng cũng biết điểm này, cho nên hắn cũng không đưa ra nghi vấn, chỉ mỉm cười cảm tạ: "Vậy phiền phức các vị."
Lâm Phong cũng cười: "Phiền phức cái gì? Đây là điều chúng ta phải làm." Nói xong hắn chuẩn bị gác điện thoại.
Trương Văn Trọng đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: "Ai, Lâm đội trưởng, ngày hôm nay trong hội đấu giá tu chân, thế nào không nhìn thấy anh?"
Vừa nghe Trương Văn Trọng hỏi việc này, Lâm Phong chợt thở dài nói: "Nói ra từ hừng đông hôm nay...Bắt đầu, tôi vẫn bận rộn cho đến bây giờ, bận đến mức cả người sắp điên lên mất rồi, làm gì còn thời gian đến tham gia hội đấu giá? Lúc này gọi điện thoại cho anh cũng phải tranh thủ thời gian."
"Ác?" Trương Văn Trọng nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Phong hồi đáp: "Ai, đích thật là một chuyện làm kẻ khác đau đầu. Anh biết, tôi ngoại trừ thân phận phụ trách Đặc Cần tổ tỉnh này, còn đảm nhiệm chức đội trưởng đội hình cảnh Vân Thai thị. Vào hừng đông hôm nay, hình cảnh đội liên tục nhận được điện thoại báo nguy có tám án mạng phát sinh. Chuyện xảy ra ở tám địa phương khác nhau, hơn nữa tuổi tác người thụ hại, giới tính, thân phận đều hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng có một chút giống nhau - đầu của bọn họ đều bị cắn rớt..."
Bởi vì chuyện này quá mức tàn nhẫn, nhưng lại không tra ra hung thủ là ai, cho nên còn tạm thời ở giai đoạn bảo mật, cũng không tiết lộ với giới truyền thông. Thế nhưng Lâm Phong cũng không giấu diếm Trương Văn Trọng điều gì, mà báo lại tình hình thực tế. Bởi vì hắn tin tưởng Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không đem chuyện này tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa hắn cũng hi vọng có thể thu được giúp đỡ từ chỗ Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng nhạy cảm bắt được một động từ trong câu nói, vội vàng hỏi: "Chờ một chút, anh nói đầu của tám người, đều bị cắn đứt?"
Lâm Phong hồi đáp: "Không sai, từ vết thương trên cổ đến xem, đầu của tám người đều bị mãnh thú nào đó cắn đứt. Hơn nữa ngoại trừ đầu, những bộ vị khác trên người bọn họ đều hoàn hảo không tổn hao gì. Cho nên tôi hoài nghi, chuyện này cũng không phải do người làm, cũng không phải là mãnh thú bình thường gây ra. Có khả năng cực lớn, là một con yêu quái hung tàn tạo ra. Cho nên tôi không chỉ xuất động người của đội hình cảnh triển khai công tác điều tra, còn điều động thành viên của Đặc Cần tổ, ở quanh những huyện thuộc Vân Thai thị triển khai sưu tầm. Chỉ tiếc từ hừng đông đến bây giờ vẫn không có nửa điểm đầu mối..."
Vừa nghe Lâm Phong nhắc tới hai chữ "yêu quái", Trương Văn Trọng bỗng nhiên nhớ tới từ miệng chưởng môn Tần Thiên Long của Âm Kiệt phái hỏi ra được tên của "Ngạo, Sơn đại nhân" hai tên yêu quái. Tám án mạng mất đầu, cùng hai người bọn chúng có liên quan gì không?
Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng vội vã đem việc này báo cho Lâm Phong biết.
Khi nghe Trương Văn Trọng nói, tinh thần Lâm Phong vốn đang có chút uể oải, đột nhiên biến thành phấn chấn: "Theo lời của Tần Thiên Long, có hai yêu quái tên "Ngạo, Sơn đại nhân" sao? Ân...Từ tình huống hiện nay đến xem, hai người bọn hắn thật đúng là người hiềm nghi lớn nhất trong tám vụ án mạng, ai, Trương tiên sinh, anh vừa nói, anh từ miệng Tần Thiên Long chiếm được hình ảnh của hai yêu quái? Có thể đưa cho tôi một phần hình ảnh không?"
Trương Văn Trọng nói: "Không thành vấn đề, anh lưu lại số fax, tôi sẽ truyền qua cho anh."
Lâm Phong vội vàng đưa số fax của đội hình cảnh cho hắn, đầy cõi lòng cảm kích nói: "Trương tiên sinh, lần này lại có anh hỗ trợ. Nếu không phải anh cung cấp đầu mối này cho tôi, hiện tại chúng tôi vẫn như những đầu ruồi bay loạn chàng chung quanh. Trương tiên sinh, tôi còn một yêu cầu quá đáng..."
Trương Văn Trọng mỉm cười, giành nói trước: "Muốn đệ tử Phong Sơn phái hiệp trợ các vị bắt hai tên yêu quái phải không?"
"Thực sự không có chuyện gì gạt được Trương tiên sinh." Lâm Phong vừa cười vừa nói: "Anh cũng biết gần đầy người của Đặc Cần tổ thật sự không đủ dùng. Cho nên mong muốn Phong Sơn phái các vị có thể hiệp trợ nhiều hơn."
"Không thành vấn đề, tôi sẽ cho đệ tử Phong Sơn phái toàn lực hiệp trợ các vị." Đối với lời thỉnh cầu của Lâm Phong, hắn cũng không cự tuyệt. Bởi vì hắn cũng muốn nhanh chóng bắt được "Ngạo, Sơn" hai yêu quái, lại từ trong miệng bọn chúng hỏi ra một ít tình báo hữu dụng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Phong nghe vậy vui mừng, liên tục nói: "Vậy đa tạ Trương tiên sinh và Phong Sơn phái."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng lập tức gọi cho Trần Nhàn còn lưu thủ tại Vân Thai thị, để nàng đem hình vẽ của hai tên yêu quái "Ngạo, Sơn" truyền qua cho Lâm Phong, lại bảo nàng cùng đệ tử Phong Sơn phái toàn lực hiệp trợ Lâm Phong đuổi bắt "Ngạo, Sơn" hai yêu quái. Cùng lúc đó hắn cũng căn dặn, một khi phát hiện hành tung hai yêu quái, ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên phải hồi báo hắn.
Đối với lời phân phó của Trương Văn Trọng, Trần Nhàn tự nhiên không dám vi phạm, cung kính lãnh mệnh lại tức khắc triển khai hành động.
Chuyện đột ngột này, làm tâm tình tốt đẹp của hắn cũng không còn sót lại chút gì. Hắn híp mắt lại, ngửa đầu nhìn lên nóc nhà hồ bơi đã bị phá hư, nhìn lên bầu trời đang từ từ trong xanh, trong lòng thầm nói: "Hai yêu quái thực lực bất phàm lại hung tàn khát máu đến tột cùng đang trốn chỗ nào? Bọn hắn trốn là có nỗi khổ hay có âm mưu gì?"
Ngay khi hắn đang suy đoán về Ngạo, Sơn hai yêu quái, hai tên yêu quái cũng đang bàn luận về hắn.
Sau khi liên tục ăn tám đầu người, hai yêu quái Ngạo, Sơn biết tạm thời không thể ở bên trong khu vực Vân Thai thị, liền lẻn vào trong khu núi rừng thuộc Vân Thai thị. Dị tượng mới phát sinh trên bầu trời huyện Ẩn Ngạc tự nhiên cũng bị bọn chúng thu vào trong đáy mắt.
"Thực sự là không ngờ, tên tiểu tử họ Trương này, không ngờ có can đảm lợi dụng kiếp số để tu luyện, chuyện thái quá như vậy, không ngờ bị hắn làm được...Khó có thể tin, quả nhiên là khó có thể tin." Tên yêu quái mặt mày đầy râu, tên hiệu Lão Sơn nhìn ra bầu trời huyện Ẩn Ngạc đang dần sáng sủa, tấm tắc kỳ lạ. Một lát sau hắn nghiêng đầu, nhìn đồng bạn đang ngồi khoanh chân trong bụi cỏ nói: "Lão Ngạo, gần đây trong tu chân giới truyền tụng một việc. Nói tên tiểu tử họ Trương, là thân truyền đệ tử của tiên nhân. Phía sau Phong Sơn phái có tiên nhân làm chỗ dựa cho bọn họ. Ngươi nghĩ chuyện này có thật không?"
"Lão Sơn, ngươi càng sống càng hồ đồ. Lời đồn không có tiêu chuẩn như vậy, ngươi cũng tin tưởng?" Nguyên Lão Ngạo đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt cười lạnh nói: "Ngươi hẳn là biết, toàn bộ tiên nhân ở lại nhân gian, đều bị trận Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp của nửa năm trước bao trùm toàn bộ địa cầu đánh cho hình thần câu diệt. Hơn nữa thông đạo đi thông tiên phàm hai giới cũng bị trận thiên kiếp chưa từng có này phong ấn. Chí ít trong vòng trăm năm, không có khả năng lại có tiên nhân xuất hiện tại nhân gian."
Lão Sơn bị hắn nói làm ngại ngùng, nhưng trên mặt hắn quá nhiều lông, dù ngại ngùng cũng nhìn không ra. Hắn khẽ cau mày, lầm bầm nói: "Thế nhưng...Có thể có cá lọt lưới, may mắn sống sót thì sao?"
Lão Ngạo hừ lạnh một tiếng: "Cá lọt lưới? Thế nào khả năng? Chúng ta đau khổ chuẩn bị Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp hơn vạn năm, lại không thể có tiên nhân trốn thoát được." Dứt lời hắn đứng dậy đi sâu vào trong núi: "Lão Sơn, xem bộ dáng của ngươi, sau khi ăn xong vài đầu người, thân thể sợ đã khôi phục bảy tám phần rồi chứ? Thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng đi vào núi bắt ngư yêu, hà yêu, để trận ôn dịch này có thể nhanh chóng phủ xuống còn hơn."
Lão Sơn do dự một chút, cuối cùng đem lời nói trong miệng nuốt xuống, lắc đầu, đi theo phía sau Lão Ngạo, vào trong khe núi sâu thẳm.