Tuy rằng đã cùng nhóm người của Lục Hòe kết thành minh hữu, nhưng Trương Văn Trọng cũng sẽ không đem thân phận thực sự của Họa yêu tiết lộ cho bọn họ. Dù sao có được một sự tồn tại như Họa yêu có tác dụng giống như "mìn nổ chậm" để uy hiếp, đủ để làm hoảng lui một ít tên có ý đồ bất quỷ. Nếu đem thân phận đích thực của Họa yêu nói ra, như vậy sẽ bị biến thành trò cười.
Nhìn biểu tình vẻ mặt hiếu kỳ của những người kia, Trương Văn Trọng hàm hồ nói: "Vị tiên nhân kia, có sâu xa lớn lao đối với Phong Sơn phái chúng tôi. Nhưng nàng cũng không phải sư trưởng tiền bối của Phong Sơn phái, chỉ là một vị bằng hữu của ân sư tôi mà thôi."
Lục Hòe nghe vậy cả kinh, cẩn thận thăm dò hỏi: "Nói như vậy, sư phụ của Trương tiên sinh, cũng là một vị tiên nhân rồi?"
Đối với sư môn của Trương Văn Trọng, nhóm người Lục Hòe vẫn luôn hiếu kỳ.
Dù sao, Trương Văn Trọng không chỉ nắm giữ phương pháp luyện chế đan dược cùng pháp bảo cao phẩm, đồng thời tu vi bản thân cũng cực cao. Có thể bồi dưỡng ra một đệ tử kiệt xuất như vậy, lão sư của hắn khẳng định cũng là một nhân vật rất giỏi.
Đáng tiếc chính là, nhóm người Lục Hòe tuy đã hỏi thăm nhiều nơi, nhưng vẫn không chút thu hoạch. Ở bên người Trương Văn Trọng, giống như bao phủ một đoàn sương mù dày đặc nồng nặc, làm cho người ta khó có thể xem thấu.
Lúc này nghe được Trương Văn Trọng nhắc tới sư phụ hắn, sự hiếu kỳ cùng bát quái trong lòng nhóm người Lục Hòe cũng nhất thời hừng hực thiêu đốt lên. Mọi người đều đưa đôi mắt trông mong nhìn Trương Văn Trọng, chờ mong hắn trả lời.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi từng đáp ứng với ân sư, không được nhắc tới tục danh của ông ấy trước mặt người khác."
Câu trả lời này làm mọi người rất thất vọng. Nhưng câu trả lời có chút hàm hồ này, lại làm mọi người càng thêm tin tưởng vững chắc lão sư của Trương Văn Trọng là một tiên nhân. Tuy rằng bọn họ không nói gì, nhưng ánh mắt lại thầm giao lưu lẫn nhau:
"Không hề nghi ngờ, lão sư của Trương tiên sinh khẳng định là mộ vị tiên nhân, nếu không làm sao có được một bằng hữu là tiên nhân? Hơn nữa phẩm giai và địa vị của hắn ở trên tiên giới khẳng định rất cao, bằng không vị tiên nhân vừa rồi cũng không khả năng cung kính như vậy đối với Trương tiên sinh."
"Nguyên lai Trương tiên sinh là do tiên nhân giáo dục, khó trách hắn còn trẻ tuổi đã có tu vi cao như thế, đồng thời còn nắm giữ nhiều phương pháp luyện chế pháp bảo cùng đan dược cao phẩm...Gặp gỡ như vậy, quả nhiên làm ước ao chết người đi được."
Trương Văn Trọng cũng nhìn ra ý tứ trong ánh mắt bọn họ, lắc đầu cười, cũng không hề giải thích. Bởi vì hắn biết, những người này đã có quan niệm trước đó, mặc kệ mình có giải thích thế nào, sợ rằng họ đều chỉ cho rằng hắn đang che giấu mà thôi.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Trương Văn Trọng hướng những người này chắp tay, nói: "Hôm nay chư vị đều khổ cực, xin mời về trước nghỉ ngơi đi. Chờ khi Hà Phi Quan và Phong Sơn phái thương nghị xong địa chỉ tổ chức tiếp hội đấu giá tu chân ở đâu, sẽ liên hệ thông tri cho chư vị. Còn mong muốn chư vị tiếp tục tham gia, đừng làm cho Phong Sơn phái mới tổ chức hội đấu giá tu chân lần đầu lại bị chuyện vừa xảy ra biến thành lạnh lùng trống vắng."
Mọi người vội vã đáp lễ, đều tỏ thái độ: "Yên tâm đi, Trương tiên sinh, chúng tôi không những tiếp tục tham gia, còn có thể giúp đỡ các vị mạnh mẽ tuyên truyền." Sau đó bọn họ liền hướng Trương Văn Trọng cáo từ, rời khỏi làng du lịch suối nước nóng. Bọn họ khẩn cấp muốn chạy trở về khách sạn, đem việc mới phát sinh trong ngày hôm nay, nhất là chuyện Phong Sơn phái và Trương Văn Trọng có bối cảnh cường đại hồi báo về cho tông phái.
Không hề nghi ngờ, tin tức có tính bạo tạc này, đủ làm tu chân giới lần thứ hai sôi trào lên.
Sau khi bọn họ rời đi, Trương Văn Trọng đi tới bên người Vưu Giai, thấy sắc mặt nàng tái nhợt thân thiết hỏi: "Cảm giác thế nào? Có đỡ hơn chút không?"
Vưu Giai dù sao cũng là người thường, khi Âm Kiệt Thập Nhị Sát hiện thân, lệ khí phát ra từ trên người bọn họ làm nàng rất khó chịu. May là Trương Văn Trọng đúng lúc truyền một tia linh lực tiến vào trong cơ thể của nàng, lúc đó mới giúp nàng cảm giác đỡ hơn một chút. Nhưng tràng chém giết kịch liệt sau đó, cùng với mùi máu tươi bao phủ khắp làng du lịch suối nước nóng, làm nàng vốn chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, có chút khó có thể thừa nhận nổi.
Vưu Giai định mở miệng trả lời, thế nhưng vừa hé miệng, bên trong dạ dày bắt đầu sôi trào lên. Nàng không nhịn được nữa, lúc này phun ra toàn bộ những gì đã ăn vào buổi sáng.
Trương Văn Trọng vội vã tiến lên một bước, vỗ nhẹ sau lưng nàng. Mỗi khi vỗ, lại có một đạo linh lực tiến nhập cơ thể nàng, giúp nàng xua đuổi khu trục cảm giác khó chịu kia.
Vưu Giai rất nhanh ngừng việc nôn mửa, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, thân thể cũng có vẻ có chút suy yếu.
Thấy tình huống này của nàng, Trương Văn Trọng nói: "Lệ khí và mùi máu tươi ở đây quá nặng, em chỉ là người thường, không chịu nổi cũng là bình thường. Như vậy đi, anh cho người đưa em và tiểu muội quay về huyện Ẩn Ngạc trước. Sau khi anh xử lý xong chuyện ở đây, sẽ nhanh về, cùng mọi người đi chung quanh du ngoạn một phen."
Vưu Giai cũng hiểu rõ tình huống của mình, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ biết cản trở lại thêm phiền phức cho Trương Văn Trọng, cho nên nàng gật đầu đồng ý lời đề nghị của hắn.
Trương Văn Trọng lập tức cho gọi Tô Hiểu Hồng tới, để nàng dìu Vưu Giai. Sau đó lại gọi một đệ tử Phong Sơn phái có kỹ thuật lái xe khá tốt, ra lệnh cho hắn đưa Vưu Giai và Tô Hiểu Hồng quay về huyện Ẩn Ngạc.
Sau khi xử lý thỏa đáng việc này, Trương Văn Trọng mới đi về chỗ giam giữ Tần Thiên Long.
Tần Thiên Long bị Trần Hi giam giữ trong một nhà kho bên trong làng du lịch suối nước nóng, hắn cùng sáu đệ tử Phong Sơn phái bày ra một trận pháp thất tinh, vây quanh Tần Thiên Long bị trói gô ở giữa, đề phòng hắn có hành động gì dị thường.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào nhà kho, bảy người Trần Hi vội vã khom mình hành lễ, mà Tần Thiên Long bị trói gô, mở to đôi mắt bao hàm oán giận nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, trong mồm bị nhét khăn bẩn còn đang ô ô kêu lên. Tuy rằng không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải lời hữu ích.
Trương Văn Trọng xua tay ý bảo bảy người Trần Hi không cần nhiều lễ, đồng thời phân phó: "Lấy chiếc khăn khỏi miệng hắn."
Trần Hi vội vàng tiến lên lấy khăn bịt miệng lôi ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không bị khăn bẩn nhét trong miệng, Tần Thiên Long lập tức mắng to. Hắn tự biết lần này tuyệt không đường sống, đem đủ loại lời nói ác độc mắng ra, chỉ mưu đồ được chửi mắng thống khoái trước khi chết.
Lời chửi bới của Tần Thiên Long, còn chưa làm Trương Văn Trọng tức giận, nhưng lại chọc giận Trần Hi.
"Thân là tù nhân, không ngờ còn dám nhục mạ tông chủ chúng ta, thực sự là to gan, xem ra không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi sẽ không hiểu rõ tình cảnh hiện tại của chính mình." Dưới cơn giận dữ, Trần Hi vung tay tát mạnh lên mặt Tần Thiên Long, không chỉ hiện rõ dấu năm ngón tay trên mặt hắn, đồng thời làm gãy luôn vài cái răng của hắn.
Tần Thiên Long thân là chưởng môn Âm Kiệt phái, cho tới bây giờ chỉ có hắn thu thập người khác, làm sao gặp qua loại đối đãi như vậy bao giờ? Loại cảm giác hổ xuống đồng bằng, rồng bị mắc cạn, làm hắn vừa thẹn vừa giận. Bất đắc dĩ một thân tu vi đã bị phế, đừng nói là thu thập tên tiểu tử vừa tát hắn, dù muốn giãy thoát khỏi sợi dây trói chặt trên người cũng đã không có khả năng.
Trần Hi còn định tiếp tục đánh Tần Thiên Long, lại bị Trương Văn Trọng ngăn cản lại. Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng mở miệng nói: "Tần chưởng môn, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi..."
Tần Thiên Long cắt đứt lời hắn nói, nhe răng cười lạnh: "Đừng cho là ta không biết ngươi đang muốn hỏi ta điều gì, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi được như nguyện." Hắn cố lấy chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể, định cắn lưỡi tự sát.
Với cử động này của hắn, Trương Văn Trọng đã sớm có dự liệu. Ngay khi hắn vừa há mồm, hàm răng còn chưa chạm tới đầu lưỡi, Trương Văn Trọng đã lập tức thi triển Chúc Do Thuật.
Với tu vi hiện tại của Trương Văn Trọng, đối với người đã trở thành người thường như Tần Thiên Long thi triển Chúc Do Thuật, có thể nói thật dễ dàng. Trong chớp mắt, Tần Thiên Long đã hoàn toàn bị thôi miên. Miệng cứ há ra, không tiếp tục cắn lưỡi.
Lúc này Trương Văn Trọng cũng không lãng phí thời gian, lại hỏi: "Tuy nói chúng ta đã làm Âm Kiệt phái đánh mất mặt mũi, nhưng cũng không tới mức không chết không ngớt, là vì nguyên nhân gì, làm ngươi điên cuồng cùng chúng ta đối nghịch, thậm chí không tiếc ôm nhau cùng chết?"
Tần Thiên Long bị Chúc Do Thuật hoàn toàn thôi miên, thành thật hồi đáp: "Bởi vì hai vi đại nhân Ngạo, Sơn đã đồng ý, chỉ cần ta có thể giết chết ngươi, san bằng Phong Sơn phái, cho ta gia nhập vào bọn họ."
Câu nói của Tần Thiên Long làm Trương Văn Trọng rất kinh ngạc, hắn vội vàng truy hỏi: "Hai vị đại nhân Ngạo, Sơn? Bọn họ là ai?"
Đáng tiếc chính là Tần Thiên Long cũng không biết thân phận lai lịch của Ngạo, Sơn hai người, chỉ biết bọn hắn không hề tầm thường. Như vậy Trương Văn Trọng cũng chỉ đành thối lui hỏi chuyện khác, để Tần Thiên Long diễn tả lại gương mặt tướng mạo của hai người Ngạo, Sơn.
Đợi cho Tần Thiên Long miêu tả xong, Trương Văn Trọng khẽ cau mày, lại hỏi: "Ngươi dù sao cũng là chưởng môn Âm Kiệt phái, vì sao lại muốn gia nhập với bọn hắn? Làm như vậy đối với ngươi và Âm Kiệt phái lại có chỗ tốt gì?"
Tần Thiên Long hồi đáp: "Chỉ có gia nhập bọn họ, mới có thể bảo trụ tính mạng vào năm 2012."
Trương Văn Trọng nghe không hiểu gì, vội hỏi: "Năm 2012? Bảo trụ tính mạng? Ngươi nói lời này có ý tứ gì?"
"2012...tận thế...động đất biển gầm...núi lửa bạo phát, hai cực băng dung hợp...Vạn yêu..." Thanh âm Tần Thiên Long chợt ngừng bặt.
Lúc này Trần Hi đang nghe đến nhập thần, thấy hắn đột nhiên câm miệng không nói, vội vàng hỏi: "Vạn yêu? Vạn yêu làm sao vậy? Sao ngươi không nói câu kế tiếp?"
"Cẩn thận." Trương Văn Trọng bỗng nhiên đã nhận ra dị dạng trên người Tần Thiên Long, đưa tay túm lấy Trần Hi đứng bên người, lui nhanh về phía sau.
"Oanh."
Thân thể Tần Thiên Long không có chút dấu hiệu đột nhiên nổ tung.
Một cỗ yêu lực thô bạo cường đại khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy từ trong thân thể nổ tung của Tần Thiên Long tuôn ra, hướng tám người trong nhà kho ập tới, hiện ra một cái miệng khổng lồ đầy máu, như muốn nuốt chửng cả tám người.