Chẳng bao lâu sau, tay bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm, liền cầm theo bản báo cáo, vội vàng chạy đến phòng khám.
Khi hắn đi vào trong phòng khám, thời gian nhìn thấy Trương Văn Trọng, thì trong đôi mắt kia đã tràn ngập nét khâm phục và ngưỡng mộ.
Vương Mai Khang vươn tay nhìn hắn, nói: "Đã có báo cáo kiểm tra rồi sao? Đưa cho tôi xem nào."
Tên bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm, vội vàng tiến lên hai bước, đem bản báo cáo trong tay giao cho Vương Mai Khang.
Sau khi xem qua nội dung bản báo cáo một lần, trên mặt của Vương Mai Khang cũng lộ ra thần tình kinh ngạc, nói: "Kết quả kiểm tra lần này, cùng với kết quả kiểm tra lần trước, có thu hoạch hoàn toàn bất đồng."
"Sao cơ? Kết quả kiểm tra hoàn toàn bất đồng ư?" Vừa nghe thấy tin tức này, chủ nhiệm khoa thần kinh cũng không khỏi sửng sốt nói.
"Chính ngài tự mình xem đi." Vương Mai Khang nói xong, chuyển bản báo cáo trong tay đưa cho hắn.
Chủ nhiệm khoa thần kinh tiếp nhận bản báo cáo, vừa nhìn nhìn xong, đã kinh ngạc nói: "Quả nhiên là bất đồng. Theo triệu chứng lâm sàng của Tiểu Lữ Lâm, thì càng giống viêm tủy sống hơn là u nội tủy. Nhưng lần kiểm tra này, hoàn toàn có thể khẳng định là căn bệnh u nội tủy rồi! Kì quái, từ ngày Tiểu Lữ Lâm nhập viện cho đến bây giờ, thời gian cũng không tính là quá ngắn, nhưng tại sao trước sau hai lần kiểm tra, kết quả lại khác biệt lớn như thế này đây? Chẳng lẽ kết quả kiểm tra lần trước đã sai rồi ư?"
Mặc dù không có đọc qua nội dung bản báo cáo, nhưng lại nghe thấy lời nói kinh nghi của chủ nhiệm khoa thần kinh, hắn liền cười nhạt một tiếng, giải thích: "Kết quả kiểm tra lần trước cũng không nhầm đâu. Bởi vì căn bệnh u nội tủy này có đặc thù riêng, dễ dàng làm cho chúng ta chuẩn đoán nhầm thành viêm tủy sống hoặc những căn bệnh khác. Sở dĩ, kết quả lần này cùng lần trước khác biệt nhau, chính là bởi vì bệnh tình của Tiểu Lữ Lâm đã trầm trọng thêm, cho nên u nội tủy mới hiển lộ rõ ràng."
"Hóa ra là như vậy, khó trách...khó trách." Vương Mai Khang và chủ nhiệm khoa thần kinh nhất tề gật đầu. Nhận ra rằng thuyết pháp của Trương Văn Trọng rất đúng với thực tế.
Ngay khi hai người đang gật gù, thì Triệu Khánh Thuận, viện trưởng bệnh viện nhân dân cũng bước vào phòng khám. Đi tới bên người Vương Mai Khang cùng chủ nhiệm khoa thần kinh, nhỏ giọng hỏi: "Lần này chuẩn đoán nhầm bệnh thật sao?"
Vương Mai Khang hồi đáp: "Theo tình huống trước mắt xem ra, đã hoàn toàn có thể xác định, lần chuẩn đoán này là do chúng ta sơ suất."
Chủ nhiệm khoa thần kinh, cũng nói: "Đúng vậy, lần nay may mắn có Trương giáo thụ phát hiện kịp thời, cho nên cũng không tạo thành khúc mắc quả tồi tệ. Nếu như để thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nghe Vương Mai Khang và chủ nhiệm khoa thần kinh đều nói như vậy. Triệu Khánh Thuận sắc mặt trở nên phi thường khó coi.
Vẫn là Triệu Khánh Thuận phản ứng mau lẹ, hắn nhanh chân bước đến trước người vợ chồng Lữ Lương, khom lưng vài chào, nói: "Chuyện chuẩn đoán sai lầm, là do bệnh viện chúng tôi gây ra. Giờ khắc này tôi hướng gia đình hai người xin lỗi. Tất cả tiền phí điều trị, chúng tôi sẽ hoàn trả lại cho gia đình. Từ nay về sau, Tiểu Lữ Lâm sẽ điều trị miễn phí ở trong bệnh viện chúng tôi! Mong rằng, gia đình có thể lượng thứ."
Hai vợ chồng Lữ Lương đều là người thành thật, sau khi đưa mắt nhìn nhau, liền đồng thanh nói: "Tiền viện phí điều trị, đều không sao cả, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho con trai của chúng tôi là tốt rồi."
Triệu Khánh Thuận quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm khoa thần kinh. Trên phương diện tủy sống, thì vị chủ nhiệm khoa thần kinh này có năng lực giỏi nhất trong bệnh viện. Thế nhưng lúc này, chủ nhiệm khoa thần kinh lại đang nhíu mày trầm ngâm.
Trông thấy Triệu Khánh Thuận quẳng ném ánh mắt về phía mình, hắn lắc đầu nói: "Bệnh của Tiểu Lữ Lâm chính là u nội tủy. Loại bệnh này phải làm phẫu thuật cắt bỏ khối u đi mới được. Nhưng theo kết quả kiểm tra, vị trí khối u của Tiểu Lữ Lâm, đang nằm tại nơi rất nguy hiểm, chỉ cần sơ ý trong quá trình phẫu thuật liền sẽ gây tổn thương cho hệ thần kinh. Nói một câu thẳng thắn, ca phẫu thuật này hệ số khó khăn cực lớn, lấy năng lực trước mắt của bệnh viện chúng ta là không có khả năng thực hiện. Chỉ đành chuyển lên trên Bắc Kinh, may ra sẽ gặp chuyên gia ở phương diện u nội tủy. Bất quá phí tổn phẫu thuật sợ rằng cũng rất cao, hơn nữa lại không có bao nhiêu xác xuất thành công."
Lữ Lương không chút do dự nói: "Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho con của chúng tôi. Dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền, dù phải đập nồi bán sắt, chúng tôi cũng đều nguyện ý."
Vợ của Lữ Lương cũng nói: "Đúng vậy, chư vị bác sĩ, xin mọi người hãy thay chúng tôi liên lạc với các chuyên gia ở Bắc Kinh đi. Chúng tôi muốn con trai được làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ thời gian thêm nữa ah!"
Trong thanh âm của nàng, sớm đã lộ ra một tia bi thương nức nở. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe hai vợ chồng Lữ Lương cầu khẩn, trên mặt Vương Mai Khang cùng chủ nhiệm khoa thần kinh đều thoáng xuất hiện một tia hổ thẹn.
Lúc này, Trương Văn Trọng luôn luôn ở phía sau, không có mở miệng, cũng đã chịu lên tiếng: "Kì thật, mọi người không cần phải đưa Tiểu Lữ Lâm đi đâu. Dù sao lộ trình xa xôi Tiểu Lữ Lâm sẽ không chịu nổi sức ép. Nếu mọi người tin tưởng vào tôi, không ngại để cho tôi thực hiện ca phẫu thuật này đi."
Trương Văn Trọng vừa nói ra khỏi miệng, nhất thời liền thu hút toàn bộ lực chú ý của mọi người.
Chủ nhiệm khoa thần kinh nhìn Trương Văn Trọng, kinh ngạc dò hỏi: "Trương giáo thụ, không phải anh giảng dạy Đông y sao? Như thế nào cũng biết làm phẫu thuật? Nội u tủy là một ca phẫu thuật có hệ số khó khăn rất lớn, anh...liệu anh có làm nổi thật không?"
Trương Văn Trọng dở khóc dở cười: "Ai nói Đông y không thể làm phẫu thuật?"
Vợ Lữ Lương thấy bộ dạng tự tin của Trương Văn Trọng, cũng là phi thường chờ mong nói: "Bác sĩ Trương...anh...anh thật sự có thể làm tốt ca phẫu thuật u nội tủy sao?"
Còn Lữ Lương thì lại mười phần tin tưởng vào Trương Văn Trọng, nói: "Nhất định là có thể, bác sĩ Trương chính là danh y, thần y. Nhất định sẽ hoàn thành tốt ca phẫu thuật này, trị dứt bệnh cho con trai của chúng ta."
Sau khi được hai vợ chồng Lữ Lương ưng thuận, Trương Văn Trọng liền xoay người nhìn Triệu Khánh Thuận, nói: "Triệu viện trưởng, có thể cho tôi mượn phòng giải phẫu của bệnh viện một chút được không?"
Triệu Khánh Thuận đang định mở miệng đáp ứng, thì gã phó viện trưởng đứng bên cạnh, lặng lẽ ghé sát miệng đến bên tai của Triệu Khánh Thuận, nhỏ giọng nói: "Viện trưởng, không nên đáp ứng nha. Mặc dù Trương giáo thụ này được tung hô là danh y, nhưng dù sao chúng ta cũng chưa tận mắt trông thấy y thuật của hắn. Nếu trong lúc phẫu thuật, vạn nhất xảy ra chuyện gì rủi ro, thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Nói không chừng, bệnh viện chúng ta sẽ phải gánh lấy hậu quả này. Theo tôi, hãy viện cớ khác, chuyển dời bệnh nhân đi mới là cách tốt nhất."