Siêu Cấp Tiên Y

Chương 408: Mười Triệu? Ngươi Cho Ta là Kẻ Ngu Ngốc Sao?

Trong lòng Trương Văn Trọng cũng có suy nghĩ, nếu như chỉ dùng hai mươi vạn có thể mua được một pháp bảo từ tay người trung niên này, thật sự đã quá chiếm tiện nghi của hắn, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có băn khoăn. Cho nên hắn cũng không cự tuyệt lời thỉnh cầu của người trung niên, gương mặt mỉm cười nói: "Như vậy đi, chúng ta đến ngân hàng chuyển khoản cho ông trước, sau đó đi xem con trai của ông. Ông yên tâm, vô luận như thế nào, tôi sẽ cạn kiệt khả năng chữa tốt cho con ông."

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh." Người trung niên liên tục nói tiếng tạ ơn xong, lại vừa vội vừa gấp nói: "Còn đến ngân hàng chuyển khoản gì chứ, mời trực tiếp theo tôi đi chữa bệnh cho con tôi đi. Sở dĩ tôi quyết định bán đi bảo bối truyền gia này, cũng bởi vì kiếm tiền cho con trai chữa bệnh. Hiện tại có bác sĩ Trương, bệnh của con trai tôi lại có hi vọng trị hết, hai mươi vạn này tôi không cần lấy đâu."

"Vậy thì không được." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Hai trăm ngàn tôi mua gương đồng này. Mà xem bệnh cho con ông lại là chức trách và nghĩa vụ của một bác sĩ. Hai chuyện này, chuyện nào ra chuyện đó, cũng không thể lẫn lộn nói chung vào nhau." Nói đến đây, hắn nhìn thấy biểu tình vội vàng lo lắng trên mặt người trung niên, liền nói thêm: "Xem ra ông đang rất lo lắng cho bệnh tình của con trai, như vậy đi, chúng ta đi xem tình huống của con trai ông trước, sau đó đến ngân hàng chuyển khoản cho ông."

Người trung niên vốn không muốn thu số tiền này, thế nhưng bởi vì thái độ của Trương Văn Trọng quá kiên quyết, cho nên hắn chỉ đầy cõi lòng cảm kích gật đầu nói: "Vậy được rồi, làm theo lời bác sĩ Trương vậy. Lần này Lữ Lương tôi thiếu anh một nhân tình, ngày sau chúng tôi sẽ chắc chắn báo đáp anh!"

Trương Văn Trọng bật cười, cũng không nói thêm điều gì, chỉ gần đầu: "Chúng ta đi thôi."

"Được, được, đi, chúng ta đi." Người trung niên gật đầu đáp, nhanh đẩy chiếc xe đạp kiểu cũ, theo Trương Văn Trọng rời đi khỏi đường Tây Ung Thành.

Những người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, vẫn chưa từng dừng lại. Lúc này thấy hai người phải đi, thanh âm của bọn họ càng lớn hơn:

"Không nghĩ tới, thực sự là không nghĩ tới. Một kiện hàng giả thấp kém như vậy cũng có người chịu mua, còn mua tới hai mươi vạn, sớm biết như vậy, ta cũng đến chỗ làm đồ giả kiếm một chút hàng giả đem về bán lấy lời."

"Loại người nhiều tiền nhưng ngu ngốc này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu như ngươi đi làm hàng giả, chỉ sợ bồi vốn mà không hồi tiền đâu."

"Ai, các ngươi nói, hai người này có phải cùng một bọn hay không? Đang diễn xuất gạt chúng ta, muốn cho chúng ta bị lừa, tin tưởng thứ hàng giả đó thật là đồ cổ?"

"Nói không chừng, dù sao người có đầu óc bình thường một chút cũng sẽ không bỏ ra hai mươi vạn đồng mua loại hàng giả thô ráp như vậy! Bất quá bọn hắn thật đúng là ngây thơ, cho rằng diễn xuất như vậy có thể làm chúng ta tin tưởng, thật khi dễ chúng ta là kẻ ngu si sao?"

Trương Văn Trọng và Lữ Lương cũng không để ý lời nghị luận của những người chung quanh, chỉ đi ra khỏi đường Tây Ung Thành. Vào lúc này, có một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, từ trong một tiệm đồ cổ bên đường bước nhanh ra, vội vã hô: "Chờ một chút, vị tiểu huynh đệ kia, xin chờ chốc lát."

Trương Văn Trọng dừng chân lại, xoay người vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Ông đang gọi tôi sao? Có chuyện gì không?"

Người từ trong tiệm đồ cổ chạy ra, chỉ vào gương đồng trong tay Trương Văn Trọng, thở hổn hển nói: "Có thể nhường lại gương đồng trong tay anh cho tôi không? Tôi ra một triệu!"

Một triệu?

Người này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người xem náo nhiệt chung quanh liền ồ lên một mảnh.

Ngay vừa rồi, bọn họ còn nói Trương Văn Trọng là kẻ ngu si, tìm hai mươi vạn mua một món hàng giả thô ráp. Nhưng không có nghĩ đến, lúc này lại có người nhảy ra, chịu bỏ một triệu để mua hàng giả này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Một triệu? Ta không có nghe lầm nha? Không ngờ còn có người chịu vì hàng giả này ra tiền? Lại là một triệu? Ta nói, người này không phải là một kẻ ngu si đi?"

"Trời ạ, đây đến tột cùng là bọn hắn choáng váng, hay ta điên rồi?"

"Không phải do ta không rõ, mà thế giới này thực sự biến quá nhanh."

"Hay người này cũng chung một bọn, đang diễn kịch gạt chúng ta?"

Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ suy đoán, nhưng cũng có người nhận ra thân phận của "kẻ ngu si" ra giá một triệu kia, nhất thời nói: "Ôi, người này là Viên tiên sinh, là danh nhân giới đồ cổ của Ung Thành chúng ta! Uy vọng và danh tiếng của hắn, thậm chí còn cao hơn "tuệ nhãn" Trư đại sư của đường Tây Ung Thành chúng ta! Sao hắn lại dám ra một triệu để mua hàng giả này? Lẽ nào hắn cũng trông nhầm hay sao?"

"Viên tiên sinh lành nghề nhất chính là cổ đồng, làm sao hắn lại trông nhầm được? Theo tôi thấy, gương đồng bị "tuệ nhãn" Trư đại sư xem kia, không chừng thật đúng là kiện bảo bối! Nhìn xem, chỉ mới vài phút, giá trị của nó từ hai trăm ngàn lên tới một triệu, đã vượt lên gấp năm lần! Ai, sao ta lại không chịu bỏ tiền mua gương đồng này trước chứ? Thực sự là hối hận chết ta rồi!"

Trong khoảng thời gian ngắn, những người xem náo nhiệt chung quanh bật người liền chuyển biến một trăm tám mươi độ, từ ban đầu trào phúng, hoài nghi, biến thành ước ao hối hận như hiện tại. Mà ngay khi bọn họ đang nghị luận, Trư đại sư trước đó nhận định gương đồng là hàng giả, cũng từ trong cửa hàng đi ra, tới bên cạnh Viên tiên sinh, vẻ mặt kinh nghi hỏi: "Viên ca, với tầm mắt của anh, hẳn là nhìn ra được gương đồng này là đồ giả. Hơn nữa còn là loại hàng giả thô ráp, sao anh lại ra một triệu để mua nó?"

"Hàng giả?" Viên tiên sinh lắc đầu, đè thấp thanh âm nói: "Lão Trư, lần này anh đã xem lầm rồi. Khi người này lấy ra gương đồng, tôi cũng đã chú ý. Chỉ tiếc bị người thanh niên này nhanh chân đến trước. Gương đồng này tuy nhìn qua giống như hàng giả, nhưng anh tỉ mỉ quan sát một phen, sẽ phát hiện nó là hàng chính phẩm, còn là chân phẩm lưu truyền từ thời triều Hán tới nay."

Trư đại sư liếc mắt nhìn gương đồng trong tay Trương Văn Trọng lần nữa, nhưng vô luận thấy thế nào, cũng nhìn không ra gương đồng giống hàng chính phẩm. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tràn ngập nghi hoặc nói: "Dù là chân phẩm lưu truyền từ thời triều Hán, nhưng cũng không giá trị tới một triệu chứ? Anh khai giá này, có phải quá cao hay không?"

Viên tiên sinh nói: "Cao? Nếu như một triệu thật có thể mua được gương đồng này, dù tôi đang ngủ cũng sẽ cười đó."

"A?" Trư đại sư không khỏi trợn tròn mắt, hắn thế nào cũng không nghĩ đến, trong lòng Viên tiên sinh, gương đồng này không ngờ lại trân quý như vậy.

Lúc này Viên tiên sinh cũng không có tâm tình để ý tới Trư đại sư, hắn nhìn chăm chú vào gương đồng trong tay Trương Văn Trọng, khẩn cấp hỏi: "Sao vậy tiểu huynh đệ, cậu có bằng lòng nhường lại gương đồng này cho tôi không?"

Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Rất xin lỗi, tôi không bán."

Viên tiên sinh không chút nào chần chờ, lúc này liền nói: "Tôi ra thêm một triệu! Thế nào, cậu có thể chuyển nhượng gương đồng cho tôi không?"

"Hai triệu? Trời ạ, tôi không có nghe lầm a?"

"Dù gương đồng này là hàng thật, cũng không đáng giá hai triệu chứ?"

"Lẽ nào gương đồng không chỉ là hàng thật, còn là chiếc gương được ghi chép lại trong sách cổ hay sao?"

Mọi người xem náo nhiệt chung quanh lại lần nữa sôi trào lên, tiếng kinh hô, tiếng cảm thán, tiếng ngờ vực không ngớt bên tai. Nếu không phải người khai ra giá hai triệu là Viên tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy trong giới đồ cổ Ung Thành, chỉ sợ tất cả mọi người đã xem hắn trở thành một người điên hay kẻ ngu si đi? Ánh mắt mọi người nhìn về hướng Trương Văn Trọng, lần này trong ánh mắt họ đều lộ vẻ ước ao. Theo bọn họ xem ra, trong thời gian mấy phút đồng hồ qua tay buôn bán lời hai triệu, chuyện tốt như vậy không đáp ứng mới là ngu ngốc.

Nhưng làm cho bọn họ thật sự không ngờ chính là, Trương Văn Trọng lại cự tuyệt: "Tôi đã nói rồi, gương đồng này không bán. Dù ông có ra thêm tiền, tôi cũng không bán." Dứt lời hắn cũng lười đứng nơi này nói thêm lời vô ích, xoay người cùng Lữ Lương rời đi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Viên tiên sinh có chút nóng nảy, mạnh mẽ cắn răng giậm chân, lần nữa khai ra một cái giá khiến mọi người chấn kinh: "Mười triệu! Tôi ra mười triệu! Chỉ cần cậu chịu nhường lại gương đồng cho tôi, tôi cho cậu mười triệu!"

Mười triệu?

Mọi người xem náo nhiệt chung quanh, vừa rồi còn rầm rĩ nghị luận, thế nhưng lúc này đều ngậm miệng khiếp sợ nói không ra lời. Trong tích tắc, con đường biến thành lặng ngắt như tờ. Trong ánh mắt mọi người, đều liên tục chuyển đổi qua lại từ Trương Văn Trọng, Viên tiên sinh và chiếc gương đồng.

Đây rốt cục là loại gương đồng gì? Không ngờ có thể bán được mười triệu?

Trong lòng mọi người đều đang hỏi cùng một loại vấn đề.

Mà cùng lúc đó, bọn họ đều đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục của Trương Văn Trọng.

Theo mọi người thấy, lần này Trương Văn Trọng xác định vững chắc sẽ phải đáp ứng. Dù sao mê hoặc của mười triệu, cũng không phải ai cũng chống đối được. Huống chi mười triệu chỉ dùng vốn hai mươi vạn kiếm được, không, từ ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, Trương Văn Trọng lần này phát lớn!

May mắn có thể kiếm được mười triệu, chuyện tốt như vậy chỉ sợ cả đời cũng chỉ có một lần này thôi? Nếu như không đáp ứng, vậy thực sự thành kẻ ngu ngốc rồi!

Nhưng câu trả lời của Trương Văn Trọng, một lần nữa lại ngoài dự đoán mọi người. Hai mắt hắn nhìn thẳng Viên tiên sinh, cười lạnh nói một câu: "Ông cho tôi là kẻ ngu si sao?" Sau đó liền xoay người, cùng Lữ Lương rời khỏi đường Tây Ung Thành. Chỉ để mọi người đứng lại tại chỗ, trợn tròn mắt há hốc, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Hồi lâu sau, nhìn phương hướng Trương Văn Trọng rời đi, vẻ mặt Viên tiên sinh tràn đầy kinh khủng, run rẩy hộc ra được vài câu: "Hay, người thật đáng sợ."

Nguyên lai, Viên tiên sinh này cũng là một người tu chân. Cũng giống như Trương Văn Trọng, hắn cũng phát hiện chiếc gương đồng không phải vật phàm, chính là một pháp bảo. Nhưng mới bắt đầu hắn cũng nhìn không ra sâu cạn của Trương Văn Trọng, cho nên nghĩ dùng tiền mua lại trong tay hắn. Sau khi liên tiếp bị cự tuyệt, trong lòng hắn đã bốc lên lửa giận và sát ý.

Trương Văn Trọng cũng nhìn ra điểm này, cuối cùng đưa mắt nhìn hắn như cảnh cáo hắn đừng vội xằng bậy. Mà uy thế cường đại trong mắt ép tới hắn mồ hôi lạnh nhễ nhại, suýt chút không thở nổi. Đồng thời cũng làm hắn hiểu rõ, tu vi Trương Văn Trọng vượt xa hắn, hắn không có khả năng đối phó!

Đến tận đây, Viên tiên sinh cũng chỉ đành hết hi vọng với chiếc gương đồng. Vừa hối hận mình không mua sớm hơn, vừa nhịn không được suy đoán thân phận cùng lai lịch của Trương Văn Trọng.