Khi Đường Lam và các học sinh được cứu ra, thân thể bọn họ đã bị những vết thương, máu cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn bọn họ thật vô cùng chật vật.
Trong số những người này, có mấy đứa trẻ tuổi tác và lòng can đảm quá non trẻ, vừa được cứu ra, liền há miệng oa oa khóc rống lên, làm các thôn dân đều phát mộng thất kinh, không biết nên làm gì mới tốt.
Mấy nghiên cứu sinh do Trương Văn Trọng mang đến, vội vã bước nhanh đi tới bên người mấy đứa trẻ, dùng thanh âm nhu hòa an ủi bọn nhỏ, thư hoãn sự khẩn trương trong lòng mấy đứa trẻ, tiêu trừ sự kinh khủng để bọn trẻ không còn gào khóc. Trong lúc đó, mấy nghiên cứu sinh còn cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra thương thế của mấy hài tử, sau đó làm ra xử lý thích đáng.
Đường Lam là người được cứu ra cuối cùng, bởi vì nàng kiên trì cho toàn bộ học sinh được mình bảo hộ cứu ra hết, sau khi bọn trẻ thành công thoát hiểm, mới bằng lòng nhờ sự trợ giúp của Trương Văn Trọng bò ra khỏi khu phế tích. Nhưng nàng vừa bò ra ngoài, lập tức nhếch miệng, hít sâu một hơi, kêu rên lên một tiếng.
Những đứa trẻ được cứu ra còn chưa rời đi, đều đang lưu lại, lo lắng chờ đợi Đường Lam được cứu ra. Mà lúc này, khi họ nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt Đường Lam, đều thân thiết hỏi:
"Lão sư, cô sao vậy?"
"Cô có phải bị thương ở đâu không?"
"Lão sư, cô không có việc gì đúng không? Em không muốn cô có việc nha."
Trước đó khi tuyết lở đất lở tràn xuống tới, Đường Lam không để ý tới chính sinh mạng của mình, buông tha cơ hội một mình bỏ chạy, chạy ngược trở vào ký túc xá học sinh, đem mấy học sinh hộ vệ trong thân mình, đã làm các học sinh cảm động không ngớt. Tuy rằng họ không nói những lời gì bày tỏ, thế nhưng nước mắt cảm kích chảy ra không ngừng, đồng thời trong lòng họ, Đường Lam đã trở thành người mẹ thứ hai, là cô giáo mẹ hiền!
Cho nên khi nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt Đường Lam, họ đều vô cùng khẩn trương.
Đường Lam không muốn làm học sinh lo lắng, miễn cưỡng lộ ra dáng tươi cười, nói: "Không có việc gì, đại khái lúc bò ra đụng phải đầu thôi." Thấy mọi người đều tin lời mình nói, nàng còn nói thêm: "Được rồi, những bạn học không bị thương, đi theo các chú bác đến nơi an toàn. Ai bị thương thì để anh chị trong thành kiểm tra, sao khi chữa trị xong, cũng mau nhanh rời khỏi nơi này, đi đến nơi đó. Lúc này các em phải thật sự nghe lời, không được nghịch ngợm chạy loạn, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu." Các học sinh cùng đáp, luôn cả học sinh thường ngày nghịch ngợm không nghe lời nhất, lúc này cũng biến thành nhu thuận không gì sánh được.
Đợi mọi người vây quanh dần tán đi, lúc này Đường Lam mới thu hồi dáng tươi cười miễn cưỡng trên mặt, cùng lúc đó Trương Văn Trọng cũng đi tới bên cạnh người nàng.
Mặc dù trên người nàng đang khoác một chiếc áo bông thật dày, nhưng Trương Văn Trọng chỉ liếc mắt liền nhìn ra bệnh nàng tái phát, nói: "Cô không phải bị đụng phải đầu, mà xương bên vai trái bị trật khớp. Cô đừng lộn xộn, để tôi giúp cô sửa lại vị trí cố định, bảo đảm sau này cô sẽ không bị lưu lại di chứng."
Nguyên lai, tuy rằng Đường Lam đã dùng chăn đệm làm vật giảm xóc, thế nhưng băng tuyết cùng đất đá tràn xuống, vẫn rất mạnh mẽ, cỗ lực lượng mạnh mẽ này đã trực tiếp đem đốt xương bên vai trái của nàng làm trật khớp. Không chỉ như vậy, băng tuyết đất đá rơi xuống, còn để lại trên lưng nàng nhiều nơi tụ máu bầm sưng tấy, cũng khó trách sẽ làm nàng đau đến nhăn mặt, không ngừng thở dốc.
Tuy rằng Đường Lam rất đau đớn, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng cười, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi chỉ biết vai trái đau nhức, lại không biết đã bị trật khớp, ai, Trương giáo thụ, lần này anh làm sao mà biết được? Chẳng lẽ anh có thể nhìn thấy được từ mặt của tôi sao?"
Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: "Lần này cô đã đoán sai, tôi cũng không phải nhìn ra từ gương mặt của cô, mà là từ vai trái của cô. Lẽ nào cô không có chú ý tới sao? Vai trái của cô đã biến hình." Vừa nói chuyện, hắn vừa đưa tay cách một lớp quần áo mò lấy khớp xương bị trật khớp bên vai trái của Đường Lam. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sau một thoáng xoa bóp, xác định được vị trí bị trật khớp vai, Trương Văn Trọng nói: "Lúc sửa lại vị trí cũ, khả năng sẽ có chút đau đớn, nếu cô có thể chịu được thì ráng chịu đựng, nhịn không được thì cứ kêu lên. Nhưng vô luận thế nào, lúc tôi sửa lại cô cũng không được lộn xộn, hiểu chưa?"
Đường Lam gật đầu, trên mặt hiện nét cười, nói: "Ân, tôi hiểu được, đến đây đi, tôi không sợ đau đâu."
"Tốt, vậy bắt đầu rồi." Trương Văn Trọng hộc ra một câu, sau đó dùng sức kéo mạnh, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang giòn, khớp xương bị trật ở vai trái đã trở lại vị trí cũ.
"Đã xong rồi." Trương Văn Trọng buông lỏng tay ra, mỉm cười nói: "Nào, Đường lão sư, cô thử hoạt động một chút, nhìn xem tay trái của cô có khôi phục như thường chưa?"
"A? Như vậy được rồi sao?" Trên mặt Đường Lam lộ biểu tình kinh nghi, nàng vừa hoạt động cánh tay trái, vừa buồn bực nói: "Không phải anh vừa mới nói, sẽ có đau đớn sao? Sao tôi không cảm giác đau đớn, trái lại còn có cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có vậy?" Sau khi hoạt động vài lần, vẻ mặt nàng vui mừng nói: "Ai nha, vai trái của tôi thật sự khôi phục rồi. Trương giáo thụ, anh cũng thật quá lợi hại. Không ngờ chỉ thoáng chốc đã giúp tôi hoạt động lại như thường."
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, cũng không hề giải thích.
Kỳ thực sở dĩ Đường Lam không cảm giác được đau đớn, không chỉ vì thuật sửa xương cốt của Trương Văn Trọng nhất lưu, đồng thời bởi vì hắn lặng lẽ phóng xuất ra một tia linh lực truyền vào trong cơ thể Đường Lam, nên mới giảm bớt được sự đau đớn khi sửa xương bị trật khớp, làm Đường Lam không những không cảm giác đau đớn, thậm chí còn có cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời.
Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn lên sườn núi gần bên, nhìn Đường Lam nói: "Đường lão sư, mau dẫn học trò rời đi, chuyển qua giải đất an toàn. Hiện tại nơi này phi thường nguy hiểm. Tùy thời đều có khả năng sẽ có tuyết núi lở phát sinh."
Đường Lam cũng biết ở nơi đây không an toàn, vì vậy gật đầu đáp: "Được, tôi dẫn bọn nhỏ đi."
Ngay lúc này, vẻ mặt Lý Minh Hiên lo lắng chạy tới trước người Trương Văn Trọng, vội vàng nói: "Lão sư, có một học sinh bị ngoại thương lúc này máu chảy không ngừng, nhưng chúng em không có thuốc cầm máu và dụng cụ, nên làm gì bây giờ mới tốt?"
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, nói: "Ác? Học sinh đó ở đâu? Đưa tôi qua xem."
"Dạ, mời lão sư đi theo em." Lý Minh Hiên nói, dẫn Trương Văn Trọng đi về hướng một học sinh đang tiếp nhận trị liệu nằm trên mặt đất.
Đường Lam thoáng do dự, kéo một lão sư bên cạnh, chỉ vào mấy học sinh đã xử lý xong vết thương, nói: "Mấy học sinh này giao cho anh, mau nhanh đưa bọn trẻ đến nơi an toàn, đừng làm bọn nhỏ bị lạc."
"Được." Vị lão sư kia gật đầu đáp, nhanh chóng dẫn học sinh rời đi. Cùng lúc đó, Đường Lam đi theo sát phía sau Trương Văn Trọng và Lý Minh Hiên, đến nhìn học sinh đang bị máu chảy không ngừng.
Học sinh kia lúc này sắc mặt xám trắng nằm rạp trên mặt đất, máu tươi không ngừng tuôn ra từ dưới chân, nhuộm thành một mảnh đỏ tươi. Giờ khắc này, một nghiên cứu sinh đang dùng dây lưng mới cởi xuống quấn lên trên đùi học sinh kia, muốn chọn dùng phương pháp buộc chặt này để cầm máu, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
Nhìn thấy tình huống của học sinh này, Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: "Đứa bé bị thương ở động mạch, thảo nào máu chảy không ngừng."
Đường Lam không thể biểu hiện bình tĩnh được như Trương Văn Trọng, nàng vạn phần lo lắng nói: "Trời ạ, nó chảy máu nhiều quá, làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Trương giáo thụ, van anh nhất định phải chữa trị cho đứa bé này a!"
"Đừng có gấp, tôi nhất định chữa được cho nó, tin tưởng tôi." Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại nói, lập tức ngồi xổm bên cạnh học sinh kia, kiểm tra vị trí cùng tình huống cụ thể của vết thương.
Sau một lát, hắn quay đầu phân phó Lý Minh Hiên đang đứng bên cạnh: "Đi đến địa phương đốt lửa, lấy cho tôi một ít tro đến đây."
"Dạ."
Lý Minh Hiên gật đầu đáp, nhanh chóng dựa theo lời dặn của hắn đi làm.
Khi Lý Minh Hiên đi tìm tro, Trương Văn Trọng cũng không nhàn rỗi, hắn nắm một nắm tuyết dưới mặt đất, đắp lên miệng vết thương trên chân em học sinh, cảm giác băng lãnh làm cho đứa trẻ nhất thời rùng mình, đồng thời há mồm phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, Đường Lam lại càng hoảng sợ, nhanh hỏi: "Nó...nó không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Trương Văn Trọng giải thích: "Tôi dùng tuyết đắp lên miệng vết thương của nó, dùng sự giá lạnh làm cho động mạch co rút lại, sẽ có hiệu quả giúp đỡ cầm máu."
"Thì ra là thế." Đường Lam hiểu ra nói.
Ngay lúc này, Lý Minh Hiên cầm tro chạy trở về, Trương Văn Trọng bốc một nắm đắp lên miệng vết thương đứa trẻ, đồng thời xé rách áo của mình băng bó lại, quấn kỹ trên chân đứa trẻ, cuối cùng dùng dây lưng của người nghiên cứu sinh buộc chặt bên ngoài.
Trương Văn Trọng đứng dậy, nhìn Lý Minh Hiên và một nghiên cứu sinh dặn dò: "Được rồi, đưa nó đến chỗ an toàn. Đợi khi tình huống chảy máu của nó ngừng một chút, cởi dây lưng ra, nếu buộc quá lâu, sẽ tạo thành thương tổn đối với thân thể của nó."
Đường Lam vội vàng nói: "Tôi đưa nó đi là được. Lúc này còn có người cần giúp đỡ." Nói xong nàng đưa tay bế đứa trẻ lên, bước nhanh về chỗ an toàn.
Trương Văn Trọng liền xoay người đi tới chỗ người bị thương khác.
Nhưng ngay khi hắn vừa đi tới bên chỗ một lão sư bị thương ở đầu, chuẩn bị kiểm tra thương thế của hắn, đột nhiên chợt nghe được tiếng hòn đá lăn cuồn cuộn, cùng lúc đó thêm tiếng kinh hô của mọi người vang vọng bên tai hắn:
"Úc, trời ạ!"
"Cẩn thận, mau tránh ra!"
"Chạy a, chạy mau a!"
Trương Văn Trọng vội vàng xoay người lại, nhìn thấy một tảng đá nặng chừng mấy trăm cân, theo sườn núi với tốc độ cực nhanh đang gào thét lăn xuống, mà con đường tảng đá lăn xuống, chính là Đường Lam đang ôm đứa học sinh đứng thẳng!
Giờ khắc này, trên mặt Đường Lam tràn đầy vẻ kinh khủng và tuyệt vọng!