Đón lấy luồng gió lạnh sáng sớm, Trương Văn Trọng kéo theo thân thể uê oải, đi vào bên trong phòng y tế của đại học Ung Thành.
Đêm qua, sau khi trừ xong độc tố Cửu Anh Độc Diễm cho hai mươi mốt bệnh nhân, đã tiêu hao linh lực và tinh lực của Trương Văn Trọng rất lớn. Tuy rằng sau đó nhờ có Linh Khí Nhãn và Linh Khí Hoàn, khôi phục lại linh lực bị hao tổn, thế nhưng linh lực bị hao tổn cũng không thể trong một đêm lại hoàn toàn có thể khôi phục, lúc này huyệt Thái Dương của hắn mơ hồ có chút đau đớn.
Đi vào phòng, Tô Hiểu Hồng cũng đang bận rộn, nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào, nàng vội vàng pha một chén trà thơm nóng hỏi đưa vào tay Trương Văn Trọng, thân thiết nói: "Ngày hôm nay bên ngoài rất lạnh phải không? Thầy uống chén trà nóng cho ấm áp thân thể."
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: "Cảm ơn." Với hắn mà nói, gió lạnh cuối mùa thu cũng không làm cho hắn cảm thấy lạnh, nhưng ý tốt của Tô Hiểu Hồng, hắn cũng không thể cự tuyệt.
"Cảm ơn cái gì chứ? Đây là chuyện mà em phải làm." Tô Hiểu Hồng mỉm cười, sau đó chỉ vào bình thủy trên bàn, nói: "Lão sư, đêm qua thầy thật là khổ cực, em riêng nấu một tô canh cho thầy bồi bổ tinh lực. Thầy sẵn nóng uống ngay đi, để lạnh uống sẽ không ngon."
Nhìn bình thủy đặt lên bàn khám bệnh, Trương Văn Trọng có thể tưởng tượng ra, hôm nay Tô Hiểu Hồng đã dậy rất sớm để nấu canh. Với tu vi Luyện Khí trung kỳ hiện tại, đối với khí trời nóng lạnh hiện tại cũng cảm giác không khác gì người thường. Cho nên vừa nghĩ trong khí trời hàn lãnh như vậy, trời còn chưa sáng nàng đã từ trong chăn ấm đệm êm bò dậy đi nấu canh cho mình, Trương Văn Trọng chợt cảm thấy trong lòng có chút cảm động.
"Cảm ơn cô, tiểu muội." Trương Văn Trọng lại cảm ơn lần nữa, so sánh với lần trước, giọng nói khi cảm ơn của hắn đã thành khẩn hơn rất nhiều.
Tô Hiểu Hồng hì hì cười, nói: "Lão sư, thầy hãy khoan cảm ơn, em nấu canh cho thầy, kỳ thực là có ý đồ đó."
Trương Văn Trọng vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Ý đồ? Ý đồ gì?"
Tô Hiểu Hồng chỉ tay vào một valy, cười hì hì nói: "Từ hôm nay trở đi, em chuẩn bị dời đến biệt thự của thầy ở, tuy rằng em không có nhiều tiền, không trả nổi tiền thuê nhà, thế nhưng tài nấu bếp xem như không tệ. Sau này một ngày ba bữa cơm của thầy, sẽ do em phụ trách, xem như trả tiền thuê nhà đi."
Nhìn valy đựng đầy ắp đồ đạc, Trương Văn Trọng có chút trợn tròn mắt: "Tiểu muội, cô thật là chưa nổi gió đã muốn đổ mưa...chờ một chút, chuyện này cô đã nói với người nhà cùng cha mẹ cô chưa?"
Tô Hiểu Hồng vội vàng nói: "Nói, đều nói rồi, bọn họ nghe nói em ở lại nhà của lão sư, nhất trí giơ hai tay lên đồng ý, còn căn dặn em ngàn vạn lần không được gây phiền phức cho thầy, phải theo thầy học tập tri thức y học..."
Trương Văn Trọng cũng không tin tưởng, vẻ mặt hồ nghi nói: "Thật vậy chăng?"
Tô Hiểu Hồng liên tiếp gật đầu, hồi đáp: "Tự nhiên là thật."
Tuy rằng Tô Hiểu Hồng trả lời như đinh đóng cột, nhưng Trương Văn Trọng từ bên trong ánh mắt của nàng đã nhìn ra một tia hoảng loạn, trong lòng biết nàng hơn phân nửa là nói dối, lúc này lấy ra điện thoại, nói: "Phải không? Tốt lắm, tôi gọi cho Nhạc lão hỏi thăm một chút."
"Đừng gọi điện thoại!" Tô Hiểu Hồng vừa thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, vội vã khẩn trương mượn cớ: "Cái kia...cái kia...ông ngoại em sáng nay có một buổi hội nghị rất trọng yếu phải tham gia, lão sư hiện tại gọi điện cho ông, sẽ gây trở ngại cho ông đó..."
Trương Văn Trọng cắt đứt lời nàng, nói: "Được rồi, tiểu muội, cô không cần mượn cớ nữa. Nói vậy cô còn chưa nói với người nhà việc này, hoặc là đã bị bọn họ cự tuyệt. Trước đó tôi đã nói qua, muốn đến nhà tôi ở, phải được người nhà cô đồng ý mới được. Hiện tại tôi tăng thêm một yêu cầu, phải do Nhạc lão tự gọi điện thoại nói lời đồng ý với tôi, tôi mới có thể cho cô dời qua ở. Bằng không thì không bàn nữa, nhưng cô cũng không cần uể oải thất vọng, tuy rằng cô không thể dời đến nhà tôi ở, nhưng có thể thường xuyên qua đó, mượn Linh Khí Nhãn giúp đỡ tu luyện."
Tô Hiểu Hồng mất hứng bậm đôi môi nhỏ nhắn, nàng muốn dời qua biệt thự của Trương Văn Trọng ở, cũng là vì Linh Khí Nhãn, có thể giúp nàng đạt được hiệu quả lớn lao khi tu luyện. Mặt khác, nàng cũng muốn sớm chiều được ở chung với Trương Văn Trọng, để tăng tiến cảm tình...có câu nói thật không sai: Lâu ngày sinh tình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Thế nhưng ngay đêm qua, khi nàng nói ý kiến muốn dời qua biệt thự của Trương Văn Trọng ở cho cha mẹ nàng nghe xong, cũng bị phản đối cường liệt.
Cha mẹ Tô Hiểu Hồng tuy rằng cởi mở, thế nhưng còn chưa tới mức có thể cho phép con gái mình dời qua nhà ở chung với một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông kia còn là thầy giáo của nàng. Theo cha mẹ Tô Hiểu Hồng xem ra, Trương Văn Trọng là một người thanh niên còn độc thân, Tô Hiểu Hồng lại là một cô thiếu nữ thanh xuân, hai người đang vào tuổi trẻ như lửa gần rơm, hơi chút lửa sẽ bùng cháy. Vạn nhất trai đơn gái chiếc, thật ở chung nhà, ai có thể bảo chứng sẽ không sinh ra sự cố? Nói lại một bước, dù không có chuyện gì phát sinh, thế nhưng chuyện như vậy một ngày bị lan truyền ra ngoài, vô luận đối với danh dự của Trương Văn Trọng hay Tô Hiểu Hồng, đều là một sự tổn hại.
Vốn sau khi bị cha mẹ phản đối cường liệt, Tô Hiểu Hồng đã nghĩ ra biện pháp chém trước tâu sau. Đáng tiếc chính là, nàng cũng không ngờ Trương Văn Trọng vừa liếc mắt liền nhìn thấu quyết định của nàng.
Tô Hiểu Hồng bậm môi, ngồi trên ghế rầu rĩ không vui, Trương Văn Trọng mỉm cười, cầm bình thủy mở nắp uống canh cá nóng hổi, cũng không khuyên nàng, chờ nàng ngồi yên ngẫm lại.
Ngay khi Tô Hiểu Hồng còn đang sinh lòng hờn dỗi, mấy nghiên cứu sinh đi vào phòng, đầu tiên chào hỏi Trương Văn Trọng, sau đó nói với Tô Hiểu Hồng: "Đại sư tỷ, xe đang chờ, chúng ta đi thôi?"
Tuy rằng tuổi tác của Tô Hiểu Hồng nhỏ hơn bọn họ nhiều, nhưng dù sao nàng cũng là đệ tử chính thức của Trương Văn Trọng, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất hiện nay. Cho nên những nghiên cứu sinh đều xưng hô nàng là "đại sư tỷ".
"Đi!" Tô Hiểu Hồng bật lên, vừa đi nhanh ra ngoài phòng, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày hôm nay phải cho đám người kia biết lợi hại của chúng ta!" Dứt lời, đột nhiên vung tay hô lên: "Chỉ thắng không bại!"
Mấy nghiên cứu sinh đi sau lưng nàng giật mình hoảng sợ, không rõ vị đại sư tỷ trẻ tuổi này làm sao lại biến thành ý chí chiến đấu lăng nhiên, đằng đằng sát khí. Nhìn dáng dấp hiện tại của nàng, căn bản không phải muốn cùng đi tham gia thảo luận y thuật, mà là giống như muốn đi đánh nhau với người khác.
Mấy nghiên cứu sinh không khỏi nhìn nhau, càng nhịn không được nhỏ giọng nói thầm:
"Đại sư tỷ làm sao vậy? Ai chọc cô ấy mất hứng sao?"
"Hay là thời mãn kinh tới rồi?"
"Thời mãn kinh của anh là mười tám tuổi hả? Theo tôi thấy, đại sư tỷ rất có thể đêm qua chơi trò chơi bị người đánh bại, trước đây tôi cũng từng gặp qua người bị vậy, phản ứng cũng không khác gì đại sư tỷ..."
"Cái gì mà chơi trò chơi? Theo tôi thấy, đại sư tỷ tám chín phần mười xảy ra vấn đề về cảm tình. Uy, mọi người nói, có phải nàng bị bạn trai quăng? Ai, trước đây hình như không có nghe nói nàng có bạn trai nha."
Mấy nghiên cứu sinh đều mười phần bát quái, ghé vào cùng nhau, thảo luận không ngừng.
Đột nhiên, mấy nghiên cứu sinh không hẹn cùng rụt cổ, cau mày có chút chần chờ nói: "Ai, sao tôi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh? Tóc gáy thế nào muốn dựng thẳng lên..."
Ngẩng đầu, bọn họ vừa lúc nhìn thấy Tô Hiểu Hồng vốn đang đi phía trước, không biết lúc nào đã ngừng chân lại, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bọn hắn chằm chằm. Thoáng chốc, bọn họ cảm thấy lạnh lẽ từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân, vội vàng vẻ mặt tươi cười nói: "Ách...đại...đại sư tỷ, sao chị lại dừng lại? Đi thôi, chúng ta nhanh đi, đừng để xe đợi lâu..."
Tô Hiểu Hồng cười lạnh nói: "Nếu như không dừng lại, làm sao khả năng nghe được thảo luận đặc sắc như vậy? Ai, đừng ngừng nha, tôi còn muốn biết, tôi là do tới thời gian mãn kinh, hay oán phụ bị nam nhân vứt bỏ..."
Sắc mặt mấy nghiên cứu sinh nhất thời biến trắng, bọn họ ấp úng nói: "A? Ách? Ha ha...khí trời hôm nay thật đúng là không sai. Yêu, mau nhìn, chiếc xe khởi động rồi kìa? Chúng ta mau nhanh đi a..." Dứt lời, vài người cất bước chạy vụt đến chiếc xe bên ngoài phòng y tế.
Tô Hiểu Hồng giương nanh múa vuốt truy đuổi phía sau bọn họ, hét lên: "Đừng chạy! Đều đứng lại cho tôi! Tôi nhất định phải hảo hảo thu thập các người!"
Xuyên thấu qua cửa sổ trông thấy một màn này, Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, than thở: "Thật không hổ là thanh niên, sáng sớm đã có sức sống như thế." Sau đó hắn uống cạn canh cá, xoay người đi ra phòng, lên tới phòng bệnh trên lầu ba, kiểm tra bốn bệnh nhân bị mất Lực Phách hôm qua. Thương thế bọn họ tuy đã được khống chế, thế nhưng bởi vì bảy phách thiếu Lực Phách, cho nên mỗi người đều có vẻ có khí mà vô lực.
Sau khi kiểm tra một phen cho bốn bệnh nhân, tuy rằng Trương Văn Trọng không nói gì thêm, trong lòng lại âm thầm lo lắng. Mắt thấy thời gian đã qua một ngày đêm, ba hồn sáu phách của bốn người đã bắt đầu có dấu hiệu suy nhược, thế nhưng bên chỗ béo hòa thượng cũng chưa có tin tức, cứ tiếp tục như vậy, thời gian ba ngày trôi qua, dù có tìm được Lực Phách của bốn người trở về, thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Nhất là Trần Hi, đời này cũng đừng mơ tưởng đột phá đến thiên cấp, có thể bảo trụ được tu vi địa cấp đỉnh kỳ cũng đã là tổ tiên tích đức vô cùng.
Từ phòng bệnh lầu ba đi ra, Trương Văn Trọng nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: "Tên Bộ Bằng kia...đến tột cùng đang núp chỗ nào?"
Ngay lúc này, hắn đột nhiên nghe được có một thanh âm quen thuộc gọi hắn: "Trương ca, đã lâu không gặp, anh đã làm phó viện trưởng, sao còn đi làm sớm như vậy? Lại còn tự mình đến kiểm tra phòng."
Trương Văn Trọng quay đầu vừa nhìn, người này hắn nhận thức, chính là Vương Hiểu học bên hệ thể dục, thuộc đội bóng rổ.
"Vương Hiểu? Sao cậu lại tới đây?"
Vương Hiểu cười đáp: "Tôi đến thăm Trần Hi bọn họ, ngoại trừ là thành viên của đội bóng rổ, tôi còn là xã viên của võ thuật xã. Đương nhiên, tạo nghệ trong võ thuật của tôi, kém xa bốn người bọn họ."
"Nguyên lai là như vậy, vậy cậu mau đi đi." Trương Văn Trọng nói, lúc này hắn cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm với Vương Hiểu.
Nhưng Vương Hiểu lại ngăn cản hắn, vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói: "Ai, Trương ca, anh có biết không, đêm qua, bên học viện thể dục Thiên Nam xảy ra chuyện ma quái!"