Trương Văn Trọng cũng không dự định đem bán hết toàn bộ đan dược, tuy rằng hắn chưa từng kinh doanh, nhưng đạo lý vật hiếm quý đắt tiền hắn cũng hiểu được. Hắn dự định trải qua việc khống chế số lượng của đan dược để thu được lợi nhuận lớn nhất.
Đồng thời hắn cũng không dự định phóng xuất toàn bộ ba loại đan dược. Theo hắn xem ra, khi một loại đan dược đã có danh ngoài thị trường, sau đó lại phóng xuất thêm một loại, là có thể tạo nên ấn tượng cho sản phẩm, cũng có thể đề thăng lợi nhuận thu hoạch thêm một bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Trải qua một phen suy nghĩ kỹ càng, Trương Văn Trọng nghĩ muốn thu được hiệu quả tốt đẹp ban đầu, cuối cùng hắn quyết định phóng xuất Dưỡng Nhan Đan đầu tiên. Bởi vì so sánh mà nói, tâm lý mua sắm của nữ tính càng thêm cuồng nhiệt. Nói thông tục một chút, tiền của nữ nhân là dễ kiếm nhất.
Trương Văn Trọng tuyển chọn bốn bình sứ nhỏ có phong cách cổ xưa trang nhã nhất, đều đựng vào ba viên Dưỡng Nhan Đan. Bốn bình Dưỡng Nhan Đan, Trương Văn Trọng cũng không dự định dùng để bán.
Trong đó một bình đưa cho Vưu Giai, dù sao nhờ người giúp đỡ làm việc, tốt xấu cũng phải cho người ta một chút ngon ngọt đi? Tuy rằng hai người là bạn bè, thế nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ qua.
Ba bình khác, Trương Văn Trọng muốn nhờ Vưu Giai đưa cho những người phụ nữ tuổi tác hơi lớn có quan hệ nhân mạch rộng rãi bên trong Ung Thành, thậm chí là tỉnh Thiên Nam. Theo Trương Văn Trọng xem ra, chỉ cần những người này dùng xong Dưỡng Nhan Đan, thu được công hiệu dưỡng nhan khiến cho kẻ khác phải trợn mắt líu lưỡi, vậy chẳng khác gì những bảng quảng cáo sống. Danh hiệu của Dưỡng Nhan Đan, cũng sẽ ở trong một đêm truyền khắp giới phụ nữ thượng lưu. Tới thời gian đó, hắn sẽ ủy thác cho Vưu Giai giúp đỡ mở hội đấu giá, không lo Dưỡng Nhan Đan không bán được giá tiền thật cao.
Phải biết rằng những vị phu nhân này hàng năm dùng tiền đi thẩm mỹ, đều là những con số không nhỏ. Mà Dưỡng Nhan Đan của Trương Văn Trọng, hiệu quả không chỉ ở trên da mặt, mà còn là toàn thân. Không chỉ giúp da thịt toàn thân trở về thời gian còn trẻ tuổi, trơn trượt mềm mại, đồng thời còn có thể giúp cơ năng sinh lý của bọn họ khôi phục lại tiêu chuẩn thời tuổi trẻ!
Có thể dự liệu, hiệu quả của Dưỡng Nhan Đan, tuyệt đối sẽ làm cho những vị phu nhân này điên cuồng.
Tùy tiện tìm một chiếc túi plastic, đựng mấy bình Dưỡng Nhan Đan, Trương Văn Trọng cầm túi đi ra khỏi nhà, đến phòng y tế đại học Ung Thành.
Bên trong phòng y tế trống trơn vắng vẻ, lạnh lùng thanh thanh, không có ai.
Tình cảnh như vậy, kể từ khi Tô Hiểu Hồng đến, cũng chưa từng xuất hiện qua. Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Văn Trọng có điểm không quá thích ứng.
"Kỳ quái, tiểu muội mỗi ngày đều đến sớm hơn ta, ngày hôm nay vì sao lại tới trễ? Lẽ nào cô ấy sinh bệnh sao?" Mở cửa phòng làm việc của mình, bỏ túi đựng Dưỡng Nhan Đan vào trong ngăn tủ, Trương Văn Trọng lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện hỏi thăm tình huống của Tô Hiểu Hồng.
Ngay lúc này, Tô Hiểu Hồng uể oải lừ đừ đi vào phòng y tế. Trên mặt của nàng còn hiện rõ hai vành mắt màu đen.
Trương Văn Trọng thân thiết dò hỏi: "Tiểu muội, cô làm sao vậy? Đêm qua thức đêm chơi game sao?"
"Còn không phải vì thầy!" Tô Hiểu Hồng chợt đỏ ửng mặt, nàng hung hăng trừng mắt liếc Trương Văn Trọng, chỉ tiếc hiện tại tinh thần nàng uể oải, lực sát thương cũng yếu bớt không ít.
"Bởi vì tôi?" Trương Văn Trọng nghe vậy sửng sốt, không giải thích được hỏi: "Điều này có quan hệ gì tới tôi?"
Chuyện xảy ra trên người mình đêm qua, tới bên mép thật sự nói không nên lời, cuối cùng Tô Hiểu Hồng chỉ đành giậm chân, sẵng giọng: "Dù sao là có quan hệ tới thầy!" Dứt lời, nàng bậm đôi môi nhỏ nhắn không để ý tới Trương Văn Trọng, bắt đầu quét dọn phòng làm việc.
Nhìn dáng dấp uể oải không chút phấn chấn của Tô Hiểu Hồng, ngay cả lúc quét rác cũng muốn ngã trái ngã phải, Trương Văn Trọng vội vã đoạt cây chổi khỏi tay nàng, cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, vệ sinh phòng hôm nay để cho tôi làm. Nhìn bộ dáng của cô, tôi thật sợ cô sẽ gục mất, té ngã luôn vào trong đống rác. Thừa dịp hiện tại không có bệnh nhân, cô lên giường khám nằm ngủ một chút đi."
"Tốt." Tô Hiểu Hồng cũng biết trạng thái tinh thần của mình hiện tại rất kém cỏi, cho nên nàng cũng không cự tuyệt lời đề nghị của Trương Văn Trọng, bỏ cây chổi và đồ hốt rác xuống, lại đi tới bên giường khám bệnh bên trong, nằm xuống say sưa đi vào giấc ngủ.
"Nha đầu này, thật không biết đêm qua đã làm việc gì đây." Trương Văn Trọng lắc đầu, cầm cây chổi và đồ hốt rác, quét dọn vệ sinh phòng.
Sau khi quét dọn sạch sẽ, đồng thời pha một chén trà Bích Loa Xuân, Trương Văn Trọng cũng vừa nhìn thấy Lâm Tử Mạn mang theo gương mặt ủ rũ đi vào trong phòng y tế, không khỏi hiếu kỳ: "Di, Tử Mạn. Sao cô cũng giống tiểu muội, đều có biểu tình vẻ mặt lười nhác uể oải như vậy? Đêm qua cô cũng thức đêm sao?"
Lâm Tử Mạn nghe vậy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Tao ngộ của tiểu muội quả nhiên cũng giống như mình, xem ra đúng thật bị món dược thiện Long Mã Tinh Thần làm hại." Nhìn Trương Văn Trọng thân là đầu sỏ gây nên sự việc, không ngờ lại làm biểu tình nghi hoặc không giải thích được, nàng không biết nói gì với vẻ trì độn của hắn, trừng mắt liếc hắn, nói: "Anh còn hỏi nữa, còn không phải vì anh làm hại?" Dứt lời, nàng mở cửa phòng, cũng không quan tâm tới việc làm vệ sinh phòng, ghé vào bàn ngủ gật.
"Thế nào lại tại tôi nữa?" Vẻ mặt Trương Văn Trọng mờ mịt. Hắn nhìn Lâm Tử Mạn, lại nhìn Tô Hiểu Hồng, trong đầu chợt hiện lên một đạo linh quang, vỗ trán, bừng tỉnh hiểu ra: "Sao ta lại quên, hai nàng tối qua ăn món dược thiện, cáp, thảo nào đêm qua hai người ngủ không ngon."
Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn ngủ tròn một buổi sáng đến tận trưa. May là buổi sáng phòng y tế cũng không có nhiều học sinh đến khám bệnh, một mình Trương Văn Trọng cũng giải quyết xong. Trong lúc này, Hồ Cường từng đến tuần tra, nhìn thấy hai người nằm trên giường khám bệnh mà ngủ, hắn tức giận phát hỏa, nhưng bởi vì Trương Văn Trọng đứng ra thay hai nàng cầu tình, Hồ Cường cuối cùng bỏ qua cho hai nàng. Chỉ là khi hắn xoay người định đi, lại âm thầm giơ ngón tay cái với Trương Văn Trọng, có chút ước ao nhủ thầm trong lòng: "Trương giáo thụ không hổ là Trương giáo thụ, thật lợi hại, không ngờ chơi trò song phi, còn là hai cô gái đẹp như thế. Then chốt nhất chính là có thể đem hai cô gái lăn qua lăn lại đến hôm sao chỉ còn biết ngủ gật. Ta kháo, sức chiến đấu của hắn đúng thật là mạnh! Không được, ta cũng phải nghĩ biện pháp đề thăng sức chiến đấu của mình, không cho mấy thanh niên này đè ép xuống dưới. Nghe nói gần đây mới xuất bản mấy đĩa giáo dục rất không tệ, phải đi mua hai bộ về xem."
Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Hồ Cường, nếu như để hắn biết, trong lòng Hồ Cường nghĩ đến chuyện này, nói không chừng hắn sẽ đập Hồ Cường một trận tơi bời.
Tới thời gian tan tầm, Trương Văn Trọng đánh thức Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn. Trải qua một giấc ngủ, tinh thần trạng thái của hai nàng đã khôi phục không ít, chỉ là vành mắt đen vẫn còn.
Nhìn hai người không ngừng ngáp dài, Trương Văn Trọng cười khổ nói: "Trưa nay tôi có việc làm, cần tan tầm sớm, hai người chú ý một chút, đừng ngủ gật nữa. Ai, theo tôi thấy hai người mau nhanh đi rửa mặt bằng nước lạnh để thanh tỉnh, tôi cũng không mong đến giờ làm buổi chiều, nhìn hai người còn đang ngủ gật trên bàn khám."
"Được rồi, chúng tôi đã biết, anh thật dài dòng." Lâm Tử Mạn trừng mắt nói, nhưng vẫn nghe lời đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt. Tô Hiểu Hồng cũng vẫn không thay đổi tính nết bát quái, hiếu kỳ dò hỏi: "Trương lão sư, thầy rất ít tan tầm sớm, hôm nay có chuyện trọng yếu gì sao?"
Trương Văn Trọng đưa tay gõ lên đầu nàng, vừa cười vừa nói: "Mặc kệ chuyện của tôi, cô nha, nên suy nghĩ một chút làm sao diệt trừ vành mắt đen của cô đi. Nhìn bộ dáng của cô, đều có thể so được với gấu trúc quốc bảo rồi đó."
"A? Vành mắt tôi đen tới như thế sao?" Tô Hiểu Hồng thất kinh, vội vã lấy gương trong túi xách ra xem.
Khi Trương Văn Trọng đi ra cửa đại học Ung Thành, Vưu Giai đã lái chiếc BMWs ngồi chờ bên ngoài.
Đợi Trương Văn Trọng ngồi vào vị trí phó lái xe, Vưu Giai nghiêng người nhìn hắn vừa cười vừa nói: "Trọng ca, tôi hiếu kỳ một việc."
"Chuyện gì?" Trương Văn Trọng không giải thích được hỏi.
Vưu Giai hỏi: "Nếu như anh không có chuyện cần nhờ tôi hỗ trợ, anh sẽ đợi tới lúc nào mới gọi điện thoại cho tôi đây?"
"Việc này..." Câu hỏi của Vưu Giai làm Trương Văn Trọng xấu hổ không ngớt.
Nhìn dáng dấp xấu hổ của Trương Văn Trọng, Vưu Giai nhất thời nở nụ cười, nói: "Được rồi, tôi cũng không có ý tứ khởi binh hỏi tội, xem anh kìa, gấp đến mức tuôn đầy mồ hôi. Được rồi, Trọng ca, đến tột cùng có chuyện gì anh cần nhờ tôi giúp đỡ?"
Trương Văn Trọng nhìn thời gian, kiến nghị nói: "Hiện tại thời gian cũng không sớm, chúng ta tìm một địa phương ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Vưu Giai gật đầu đồng ý: "Tốt, anh muốn ăn gì? Tôi mời."
Trương Văn Trọng nói: "Lần này là tôi nhờ cô giúp đỡ, mời khách phải để cho tôi mời a?"
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Cũng tốt, hôm nay tôi sẽ ăn cho anh biết, nhưng nói rõ trước, tôi rất kén chọn đó."
"Bảo chứng sẽ làm cho cô thỏa mãn." Trương Văn Trọng nói: "Lái xe đi, đến tiểu khu Hoa Hàng tôi ở trọ."
"Không có nghe nói qua, địa phương này có nhà hàng gì tốt nha?" Vưu Giai tuy rằng nghi vấn, nhưng vẫn lái xe về phương hướng hắn nói. Sau một lát, dưới sự chỉ dẫn của Trương Văn Trọng, nàng cho xe dừng trước cửa tiệm cơm của Uông bá, nàng kinh ngạc há to miệng, nói: "Trọng ca, anh nói không phải là tiệm cơm này đi?"
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Không sai, là ở đây. Cô đừng xem thường tiệm ăn này, tuy không sang trọng, nhưng mùi vị rất ngon."
"Nếu như Trọng ca đã nói tốt, như vậy khẳng định là tốt rồi." Vưu Giai nói, xuống xe cùng Trương Văn Trọng đi vào trong.