Trong một tiệm ăn nằm ngay bên cạnh đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng chọn vài món ăn cùng một món canh, cùng ăn với Tô Hiểu Hồng và Vương Hiểu.
Vừa ăn cơm, Vương Hiểu vừa khó hiểu dò hỏi: "Trương ca, người Mỹ kia là người săn tìm cầu thủ, hắn muốn mời anh chơi bóng, là cơ hội rất tốt, sao anh không chút do dự liền cự tuyệt vậy?"
Trương Văn Trọng đáp: "Đây gọi là mỗi người một chí, tôi đối với bóng rổ thật sự không có chút hứng thú gì. Lần này nếu không phải đối phương nhiều lần khiêu khích, tôi cũng sẽ không ra sân. Nói thật, so với việc chơi bóng rổ, tôi càng thích trị bệnh cứu người."
Vương Hiểu rung đùi đắc ý thở ra: "Tôi vẫn cứ cảm thấy đáng tiếc, nếu như tôi có tài chơi bóng như anh, khẳng định phải ra ngoài phát triển."
Trương Văn Trọng cười lắc đầu, không tiếp tục trả lời. Bởi vì ngay lúc này hắn cảm giác được có một cỗ niệm lực dâng trào, từ phương hướng đại học Ung Thành điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong thân thể hắn. Hắn chỉ có thể nhanh chóng vận chuyển Y Giám Tâm Kinh đem cỗ niệm lực đó chuyển hóa, hấp thu vào chân nguyên, để cường hóa chân nguyên của chính mình.
"Kỳ quái, cỗ niệm lực này cũng không phải cảm kích niệm lực. Độ tinh thuần của nó so với cảm kích niệm lực yếu hơn một chút, thế nhưng cường độ lại lớn hơn một chút. Đây tột cùng là loại niệm lực gì?" Đang khi hấp thu cỗ niệm lực, trong lòng Trương Văn Trọng cũng có chút kinh ngạc, hắn nhịn không được hơi nhíu mày, trầm ngâm suy tư. Sau một lát mới chợt thầm nghĩ: "Ta hiểu rồi, cỗ niệm lực này chính là sùng bái niệm lực."
Thần linh sở dĩ muốn phát triển tín đồ, chính bởi vì tín đồ sản sinh tín ngưỡng niệm lực, có thể cho bọn họ hấp thu, đồng thời giúp đỡ bọn họ tu luyện. Mà tín ngưỡng niệm lực, chính từ sùng bái niệm lực chuyển hóa mà đến. Chỉ có sùng bái trước, sau đó mới sinh ra lòng tín ngưỡng. Mà sáng hôm nay trong sân bóng rổ, trận đấu kia có thể nói là biểu diễn thần kỳ, thuyết phục không ít học sinh của đại học Ung Thành.
Trước đây, tuy rằng bọn họ cũng từng sùng bái Trương Văn Trọng, nhưng chỉ ôm tâm tính tiêu khiển và bắt chước mọi người. Mà hiện tại, rất nhiều người trong bọn họ, đã phát ra sự sùng bái từ tận trong nội tâm đối với Trương Văn Trọng. Cho nên mới sản sinh ra niệm lực sùng bái cường đại đến như vậy, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Trương Văn Trọng, trợ giúp hắn đề thăng cùng cường hóa chân nguyên.
"Thảo nào từ cổ đến nay, nhiều thần ma yêu quỷ đều muốn xây dựng miếu thờ, để thuận tiện cho tín đồ tế tự cầu nguyện. Nguyên lai bọn họ đều là vì tín ngưỡng niệm lực của tín đồ." Trương Văn Trọng không khỏi suy nghĩ: "Ân, hiện nay tại thế giới linh khí quá loãng này, thu nạp niệm lực để giúp đỡ tu luyện, cũng là một biện pháp rất tốt. Chỉ là muốn lấy được niệm lực, cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
Ngay lúc này lời nói của Tô Hiểu Hồng đưa hắn trở về hiện thực: "Trương lão sư, sao thầy không ăn thức ăn? Thầy không sao chứ? Chỉ ăn cơm trắng mãi không nói, trong miệng còn mãi thì thầm những lời kỳ lạ. A nha, thầy không phải bị bệnh đó chứ?"
Trương Văn Trọng tức giận trừng mắt nhìn nàng, nói: "Tiểu muội, cô đừng nói mò, tôi cũng không có sinh bệnh, chỉ nghĩ công việc nghĩ tới nhập thần mà thôi."
Tô Hiểu Hồng yên lòng, vỗ bộ ngực cực lớn của mình, nói: "Không sinh bệnh là tốt rồi. Thực sự làm em giật cả mình."
Tô Hiểu Hồng phát bài post trên online trường học quả nhiên khởi lên tác dụng, vào thời gian làm việc buổi chiều, tuy rằng cũng có không ít học sinh trong đại học Ung Thành chạy tới phòng y tế xem Trương Văn Trọng, thế nhưng số người giống như sóng triều buổi trưa cũng đã giảm bớt rất nhiều. Đồng thời những học sinh này cũng không quấy rối Trương Văn Trọng, chỉ lẳng lặng đứng ở phía xa quan sát một chút thì lần lượt rời đi.
Buổi chiều hôm nay bên trong phòng y tế cũng không có bệnh nhân, Trương Văn Trọng cũng cảm thấy thoải mái, âm thầm vận chuyển Y Giám Tâm Kinh luyện hóa sùng bái niệm lực đang dũng mãnh tràn vào trong cơ thể. Lần này lượng niệm lực sùng bái sản sinh rất lớn, hắn phải dùng thời gian cả một buổi chiều mới toàn bộ luyện hóa hấp thu. Trong lúc này vẫn còn một bộ phận niệm lực sùng bái bởi vì chưa kịp luyện hóa mà mất đi.
Dù là như vậy, Trương Văn Trọng thu hoạch cũng cực lớn. Vốn tu vi của hắn vừa mới bước vào Luyện Tủy cảnh, còn cần tiến thêm một bước củng cố, mới có thể tránh được việc tu vi hạ thấp. Thế nhưng sau chuyện này, tu vi của hắn đã được cường hóa cùng củng cố hoàn toàn tại Luyện Tủy cảnh.
Năm giờ rưỡi chiều, Lâm Tử Mạn thay thường phục, đi vào phòng Trương Văn Trọng, cười hỏi: "Văn Trọng, anh dự định tối nay mời tôi và tiểu muội ăn gì vậy?"
Tô Hiểu Hồng phụ họa: "Phải nha, Trương lão sư. Thầy cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh nói cho chúng tôi biết đi. Cả chiều hôm nay ngay cả tâm tình để đọc sách em cũng không có, vẫn đều đang đoán thầy định mời chúng tôi ăn thứ gì ngon đó."
"Dược thiện." Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục giấu diếm, cười đáp.
"Dược thiện?" Lâm Tử Mạn đầu tiên sửng sốt, sau đó nói: "Dược thiện nổi danh nhất Ung Thành chính là Nhất Phẩm Dược Thiên Phường. Nhưng tôi nghe nói giá tiền dược thiện ở đó rất đắt. Món gì cũng hơn một ngàn nguyên, hơn nữa còn rất khó đặt chỗ. Văn Trọng, anh không dự định xuất huyết, mời chúng tôi đến Nhất Phẩm Dược Thiện Phường đó chứ?"
Tô Hiểu Hồng chớp đôi mắt khả ái, vẻ mặt buồn bực nhìn Trương Văn Trọng, không giải thích được nói: "Nhất Phẩm Dược Thiện Phường? Em cũng có nghe nói qua tên của nhà hàng này, nhưng theo em được biết, bọn họ bán dược thiện, tuy rằng tài liệu rất quý giá, màu sắc cũng rất đẹp, thế nhưng mùi vị chỉ thuộc hạng trung, hiệu quả bổ dưỡng cũng bình thường, không liên hệ gì tới việc họ tính giá đắt. Dược thiện như vậy, gạt những người không biết về y học thì còn được, nhưng không lý do cũng gạt được Trương lão sư chứ?"
Trương Văn Trọng buồn bực nói: "Ai nói tôi muốn mời hai cô đến Nhất Phẩm Dược Thiên Phường?"
"Không phải anh mới nói muốn mời chúng tôi đi ăn dược thiện hay sao?" Lâm Hiểu Mạn và Tô Hiểu Hồng đồng thanh nói.
"Tôi có nói mời hai cô đi ăn dược thiện, thế nhưng tôi cũng không có nói sẽ đi Nhất Phẩm Dược Thiện Phường." Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Tôi mời hai cô đi ăn dược thiện, hiệu quả bổ dưỡng tuyệt đối không thành vấn đề. Về phần mùi vị sao, tôi nghĩ cũng tuyệt không có vấn đề."
"Thật hay giả?" Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng biểu lộ vẻ mặt không tin.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Thật hay giả, tôi nói cũng không chính xác, chỉ khi các cô ăn vào, tự nhiên sẽ làm ra phán đoán chính xác."
Lâm Tử Mạn vừa cười vừa nói: "Nghe anh nói như thế, tôi thật muốn nhanh chóng nếm thử dược thiện này. Ai, Văn Trọng, lúc nào chúng ta xuất phát?"
"Chờ một chút, tôi gọi điện thoại trước." Trương Văn Trọng nói, lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số của Uông bá. Sau khi hỏi tình huống, mới đứng lên cười nói với Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng: "Hiện tại chúng ta đi, người ta đã làm xong dược thiện, đang chờ chúng ta đến."
Trương Văn Trọng dẫn Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng đi ra đại học Ung Thành, ngăn một chiếc taxi, đi tới tiểu khu gia đình Uông bá ở. Xuống xe taxi đi vào tiểu khu, trên mặt Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng tràn ngập vẻ mờ mịt.
"Văn Trọng, anh muốn đưa chúng tôi đi đâu ăn vậy?" Lâm Tử Mạn nói.
"Phải nha, Trương lão sư, sao thầy lại đưa chúng tôi đến tiểu khu này? Lẽ nào thầy muốn đưa chúng tôi đến nhà riêng ăn cơm?" Tô Hiểu Hồng cũng hiếu kỳ dò hỏi.
Trương Văn Trọng cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của hai người, mà trực tiếp đi thẳng vào khu nhà, gõ cửa một nhà ở lầu hai.
Cửa nhà được mở ra rất nhanh, Uông bá xuất hiện ngay cửa, nhìn thấy Trương Văn Trọng, hắn nhất thời vừa cười vừa nói: "Tiểu Trương, cậu tới thật đúng giờ. Tôi nghĩ cậu phải một lát nữa mới đến, nên tính toán thời gian, trước khi cậu tới vài phút đã làm xong bốn món dược thiện, để cậu tới liền có thể ăn được ngay, không phải chờ đợi."
Trương Văn Trọng nói: "Vì muốn thử thức ăn hôm nay, còn phải để Uông bá đóng cửa tiệm nửa ngày, làm lỡ buôn bán, tôi thật sự cảm thấy áy náy."
"Tiểu Trương, cậu lại nói những lời này, không phải chỉ đóng cửa có nửa ngày sao, chỉ cần bốn món dược thiện được bán ra, còn sợ kiếm không được tiền à?" Uông bá vội vã nói, sau đó hắn đưa tay vỗ trán, áy náy vừa cười vừa nói: "Yêu, xem tôi này, sao lại cứ đứng ngay cửa nói chuyện với cậu chứ? Mời vào, mời vào."
"Uông bá, tối nay tôi không đến một mình thử món ăn, tôi dẫn theo hai người bạn cùng đến." Trương Văn Trọng theo Uông bá đi vào trong nhà, lại giới thiệu Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng với hắn.
Uông bá vừa cười vừa nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, như thế này lúc thử thức ăn, còn mời hai vị cho chút ý kiến." Mời ba người ngồi xuống bàn ăn, lúc này Uông bá mới xoay người đi vào phòng bếp. Lại cùng Uông thẩm vội vàng bưng ra bốn món dược thiện đã làm xong.
Thừa dịp Uông bá đi vào phòng bếp, Lâm Tử Mạn phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, oán trách nói: "Hay thật, tôi vốn đang nghĩ anh muốn mời chúng ta ăn thứ tốt gì, không ngờ mang hai chúng tôi đến thử món ăn, thế nào, anh xem hai chúng tôi là chuột trắng sao?"
Trương Văn Trọng cười giải thích: "Tuy rằng là thử món ăn, thế nhưng tôi có thể bảo chứng với hai cô, bốn món dược thiện này, tuyệt đối đều là thứ tốt."
"Mong muốn được như anh nói, bằng không anh hãy cẩn thận." Lâm Tử Mạn uy hiếp nói. Chỉ là lời uy hiếp của nàng nhìn sao cũng thấy thiếu lực sát thương, càng giống như hướng tình nhân làm nũng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một thoáng sau, Uông bá và Uông thẩm mang lên bốn món dược thiện, trong tích tắc, hương vị khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi liền tràn ngập bên trong nhà, làm Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng không khỏi tâm động.
"Bốn dược thiện này là do tôi căn cứ theo đơn thuốc dược thiện của tiểu Trương cung cấp, sau nhiều lần thí nghiệm mới chế tác đi ra. Nào, mọi người thử xem mùi vị. Ác, được rồi, tôi giới thiệu cho hai cô một chút, bốn dược thiện này có tên là Long Mã Tinh Thần, Xuất Thủy Phù Dung, Ích Khí Quế Hoa Ngư và Tỉnh Thần Giải Phạp Chúc." Uông bá chỉ vào bốn dược thiện cười dài giới thiệu.
Tô Hiểu Hồng nhất thời hứng thú, hưng phấn nói: "Nguyên lai bốn dược thiện đều là phối phương do Trương lão sư đưa ra? Tôi phải nếm thử xem!"
Tuy rằng Lâm Tử Mạn không nói chuyện, thế nhưng từ biểu tình của nàng cũng có thể nhìn ra ý nghĩ của nàng cũng giống như Tô Hiểu Hồng.
Uông bá ha hả cười, tiếp tục giới thiệu: "Hai cô còn trẻ, có thể ăn nhiều Xuất Thủy Phù Dung, đây là dược thiện bổ dưỡng cho nhan sắc, dùng dược liệu Hoàng Uy, Ngọc Trúc, Hoa Giao, Bách Hợp cùng Thùy Sơn, trải qua phương pháp bí chế đặc thù, bỏ vào gà ác dùng lửa nhỏ mà nấu, không chỉ mùi vị ngon, đồng thời còn có công hiệu dưỡng nhan thật tốt. Nếu như các cô có bệnh nhẹ, dạ dày không tốt, thì ăn món Ích Khí Quế Hoa Ngư, món này dùng Hoàng Dân, Đản Sâm, Trần Bì, Bạch Thuật cùng Quế Hoa Ngư nấu thành, không chỉ bảo trì thịt cá Quế Hoa non mềm tinh mịn, còn lộ ra hương thuốc nồng đậm, ăn một ngụm bảo chứng mọi người còn muốn ăn thêm nữa. Mặt khác Tỉnh Thần Giải Phạp Chúc, cũng rất không tệ, chính dùng Ô Mai, Sơn Tra, Trần Bì và Lăng Nhân trải qua phương pháp đặc thù nấu thành cháo, rất thích hợp trong lúc đi làm, tinh thần mệt nhọc thì dùng ăn, bảo chứng sau khi ăn thần thanh khí sảng, dù tăng ca thức đêm cũng không thành vấn đề."
Sau khi gắp một miếng thịt gà đưa vào miệng, Tô Hiểu Hồng nhất thời nói: "Ân, mùi vị của Xuất Thủy Phù Dung thật là không tệ. Vốn cháu nghe Uông bá khen nhiều như vậy, còn tưởng bác đang thổi phồng. Hiện tại thử một miếng thịt gà, cháu mới biết những lời bác nói đều là thực sự. Oa, canh gà này cũng thật dễ uống, ngon quá!"
Lâm Tử Mạn gắp một miếng cá Quế Hoa đưa vào trong miệng, tinh tế thưởng thức, nói: "Cá Quế Hoa này cũng không tệ, hương vị dược liệu hoàn toàn dung nhập vào trong thịt cá, không làm mất đi mùi vị tươi ngon của cá, mà cùng tồn tại hài hòa. Ăn ngon, thật là ngon."
Nhìn Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng gắp đồ ăn liên tục, Trương Văn Trọng và Uông bá nhìn nhau nở nụ cười.
Bốn món dược thiện rốt cục có thành công hay không, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng là đã biết.
"Ai, món dược thiện này dùng thứ gì làm ra vậy? Lại có công hiệu gì? Uông bá, sao bác không giới thiệu một chút?" Tô Hiểu Hồng gắp lên một miếng thịt màu vàng kim trong món Long Mã Tinh Thần, bỏ vào miệng, miếng thịt vừa vào liền tan, ăn rất sướng miệng.
"Ách, món dược thiện này sao..." Uông bá có chút ngại ngùng giới thiệu với hai cô gái về nguyên liệu và công hiệu của món dược thiện này.
Trương Văn Trọng thay hắn giới thiệu: "Món dược thiện này có tên là Long Mã Tinh Thần, dùng thận bò làm chính, gia nhập Cẩu Kỷ, Thục Địa, Tỏa Dương, Nhục Kỹ Dung, Dâm Dương Thệ, những dược liệu bổ âm bổ dương chế tác mà thành, công hiệu của nó là tư âm tráng dương bổ thận. Thịt cô vừa ăn chính là thận bò đó."
"Thận bò? Tư âm tráng dương bổ thận?" Sắc mặt Tô Hiểu Hồng đầu tiên là trắng bệch, sau đó chuyển đỏ.
Trương Văn Trọng nói: "Cô cũng học y, sao lại bày ra biểu tình như vậy? Cô hẳn là biết, vô luận là nam nhân hay nữ nhân, đều cần tư âm tráng dương bổ thận."
"Vậy cũng phải." Sau thoáng e thẹn ban đầu, Tô Hiểu Hồng đã bình tĩnh lại. Thậm chí nàng còn gắp thêm một miếng bỏ vào miệng nói: "Vị đạo thật không tệ, hoàn toàn không có mùi tanh, thật ngon quá."
Do lòng hiếu kỳ điều khiển, Lâm Tử Mạn cũng nhịn không được cùng thử, mùi vị thực sự không sai. Vì vậy hai cô gái trẻ đẹp bắt đầu tấn công món dược thiện tên Long Mã Tinh Thần.
"Uy, động tác của hai người cũng quá nhanh đi? Tôi còn chưa nói xong." Lúc này Trương Văn Trọng mới chậm rãi nói: "Hiệu quả của Long Mã Tinh Thần tương đối cường liệt, cho nên tôi kiến nghị hai cô ăn ít mới thỏa đáng, dù sao hai cô còn chưa kết hôn, nếu ăn quá nhiều tối nay sẽ không dễ chịu. Ách, hai người sao ăn hết rồi?"
"Vì sao anh không nói sớm?" Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng cùng nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, đồng thanh nói.