Trương Văn Trọng rất nhanh liền phát hiện, những tiếp viên hàng không dường như đối với hắn cũng trở nên nhiệt tình hơn, loại nhiệt tình cũng không phải làm có lệ theo chức nghiệp, mà lòng cảm kích cùng tôn trọng phát ra từ trong nội tâm.

Người chưa từng trải qua chứng đau bụng này, sẽ không hiểu được sự đau đớn kia đối với nữ nhân tạo thành thống khổ lớn đến bao nhiêu, hiện tại Trương Văn Trọng dạy cho những tiếp viên hàng không phương pháp dự phòng và trị liệu đau bụng, các nàng đương nhiên sẽ sinh ra sự cảm kích phát ra từ tận sâu trong nội tâm đối với Trương Văn Trọng, cho nên biểu hiện nhiệt tình như thế cũng sẽ không có gì kỳ quái.

Hơn hai giờ sau, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Vân Thai.

Khi Trương Văn Trọng bước xuống máy bay, toàn bộ tiếp viên làm việc trong khoang hạng nhất đều hướng hắn cúc cung, phát ra lời cảm tạ từ sâu trong nội tâm: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí, tạm biệt." Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp.

Một đạo cảm kích niệm lực mắt thường không nhìn thấy được từ trong thân thể các nữ tiếp viên bay ra, dũng mãnh tràn vào trong thân thể Trương Văn Trọng, trong nháy mắt đã được chân nguyên của hắn hấp thu.

Cảm kích niệm lực từ trong cơ thể những tiếp viên hàng không phóng xuất ra làm chân nguyên Trương Văn Trọng càng thu được tăng cường. Hơn nữa đoạn thời gian trước thu được cảm kích niệm lực cùng uống vào đan dược, tu vi của Trương Văn Trọng mơ hồ đã có dấu hiệu tiến giai. Hiện tại hắn cần chính là một cơ hội, một cơ hội có thể giúp cho hắn đột phá đến Luyện Tủy cảnh!

Khi Trương Văn Trọng kéo hành lý đi ra sân bay Vân Thai, Tam Túc Ô vẫy cánh từ trên thân cây ven đường bay xuống, đậu lên đầu vai hắn.

Tam Túc Ô phi hành tốc độc cao nhất sẽ có tốc độ cực nhanh, dù là Tam Túc Ô hiện nay tu vi vẫn còn yếu nhưng tốc độ của nó cũng không hề chậm chạp, thậm chí so với chuyến bay của Trương Văn Trọng còn đến sớm hơn nửa giờ.

Rời khỏi sân bay Vân Thai, Trương Văn Trọng ngoắc một chiếc taxi, phân phó tài xế lái xe chạy về hướng huyện Ẩn Ngạc thuộc Vân Thai thị.

Nhà của gia đình Trương Văn Trọng, nằm ngay huyện Ẩn Ngạc của Vân Thai thị.

Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước cửa một tiểu khu nằm trong huyện Ẩn Ngạc. Trương Văn Trọng trả xong tiền xe, kéo hành lý đi vào trong.

Tuy rằng Trương Văn Trọng đã đáp ứng Trương Trạch Thụy cha của hắn sẽ về chúc thọ cho ông nội, thế nhưng hắn cũng không nói cho Trương Trạch Thụy mình sẽ về sớm hơn. Cho nên khi hắn đứng ngay trước cửa nhà đã rời xa bốn năm năm nay, bên trong cũng lặng ngắt như tờ, không ai đi ra mở cửa cho hắn.

"Thời gian này tuy rằng cha cùng chị hai đều đi làm, nhưng ông nội hẳn phải ở nhà mới đúng. Vì sao bên trong lại lặng ngắt như tờ vậy?" Trương Văn Trọng nhíu mày, lo lắng ông nội có thể ở nhà một mình nên xảy ra chuyện hay không, hắn vội vã gọi Tam Túc Ô nghĩ biện pháp bay vào trong nhà nhìn tình huống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tam Túc Ô nghe lời vỗ cánh bay lên, đi qua sân thượng hướng một cửa sổ còn mở chui vào trong nhà. Sau khi dò xét một vòng, mới bay trở về đầu vai Trương Văn Trọng, ghé sát bên tai hắn đè thấp thanh âm nói: "Chủ nhân, tôi đã xem qua, bên trong nhà không có ai."

"Không ai? Kỳ quái. Ông nội đi đâu?" Trương Văn Trọng vội vàng lấy điện thoại trong túi định gọi cho Trương Trạch Thụy hỏi thăm tình huống trong nhà, ngay lúc này, một bác gái cầm một túi rau đi lên lầu, đứng ngay trước mặt Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt nhìn thật kỹ đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Trương Văn Trọng không hiểu chuyện gì, không giải thích được hỏi: "Bác gái, có chuyện gì ư?"

Bác gái kia do dự một thoáng, cuối cùng mở miệng dò hỏi: "Cậu...cậu là Trương Văn Trọng phải không?"

"Không sai, tôi là Trương Văn Trọng, bác là?" Trương Văn Trọng có chút kinh ngạc hỏi. Hắn có thể khẳng định, cho tới bây giờ mình chưa từng gặp qua bác gái này.

"Tôi họ Tiễn, cậu có thể gọi là dì Tiễn, tôi là vú nuôi do cha cậu mời tới làm, tôi vừa đi mua thức ăn trở về." Bác gái tự xưng là dì Tiễn vừa cười vừa nói: "Trước đây tôi hay thấy cha cậu cầm ảnh chụp từ nhỏ tới lớn của cậu để xem, cho nên luôn nhớ kỹ dáng dấp của cậu. Lại nói, nhìn cậu hiện tại còn thay đổi không ít hơn trước đây. Vì thế tôi nhìn hồi lâu mới dám nhận thức cậu."

"Nguyên lai là như vậy." Lúc này Trương Văn Trọng mới bừng tỉnh hiểu ra, hỏi: "Dì Tiễn, vì sao ông nội tôi không có ở nhà?"

Dì Tiễn hồi đáp: "Ác, chị hai cậu vào sáng sớm hôm nay đã đưa ông nội cậu đến bệnh viện."

Trương Văn Trọng vội vã hỏi: "Đi bệnh viện? Ông nội sinh bệnh hay sao? Bệnh có nặng hay không?"

Dì Tiễn nói: "Cậu không biết sao? Ông nội cậu bị bệnh suyễn, hàng năm vào hai mùa xuân thu đều bị phát tác. Đã sắp đến mùa thu, bệnh của ông nội cậu lại có dấu hiệu tái phát, cho nên chị hai cậu đã đưa ông ấy đến bệnh viện."

Trương Văn Trọng cửa trước kia từ sau khi tốt nghiệp cao trung, cũng không còn quay về ngôi nhà này nữa. Thậm chí cả điện thoại cũng không gọi về, mà chính hắn cũng thay đổi số điện thoại. Người trong nhà muốn tìm hắn cũng không có khả năng. Trương Trạch Thụy cũng mất công phu rất lớn, tìm rất nhiều tâm huyết mới có được số điện thoại di động của hắn. Cho nên hắn không hay biết ông nội hắn bị bệnh suyễn, vì thế cũng không có gì kỳ quái.

"Cậu xem tôi, không ngờ cứ để cho cậu đứng mãi trước cửa nhà nói chuyện, thực sự là ngại quá." Dì Tiễn đột nhiên phản ứng, áy náy nhìn Trương Văn Trọng cười cười, vội vã lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà, để Trương Văn Trọng đi vào.

"Tôi đem thức ăn vào bếp đã, tiểu Trương, cậu cứ ngồi tự nhiên, đừng khách khí. Ai, tôi đi nói những lời này, cậu vốn là chủ nhân trong nhà, có gì khách khí hay không khách khí chứ?"

Dì Tiễn là một người rất nhiệt tình, bà đem thức ăn vào phòng bếp xong, lại bưng ra một đĩa trái cây đã rửa sạch, Trương Văn Trọng thấy thế, vội vàng nói: "Dì Tiễn, cứ làm việc của dì, không cần lo cho tôi, tôi muốn đi xung quanh nhìn xem."

Dì Tiễn cũng từng nghe nói qua chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng, liền vừa cười vừa nói: "Ở đây vốn là nhà của cậu, cậu muốn xem thế nào đều được. À, được rồi, phòng ngủ của cậu tôi vẫn thường xuyên dọn dẹp quét tước đó. Cha của cậu có dặn, tùy thời cậu đều có khả năng về nhà ở, phải luôn giữ gìn vệ sinh, ai nha, giờ này không còn sớm nữa, tôi phải đi làm cơm. Ai, tiểu Trương, cậu thích ăn món gì?"

"Món gì cũng được." Trương Văn Trọng hồi đáp, hắn vốn định đi về phòng ngủ của mình nhìn xem, nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý, cất bước đi vào phòng ngủ của cha hắn.

"Vậy là tốt rồi." Dì Tiễn gật đầu, nói: "Tôi làm cơm trong phòng bếp, nếu như cậu có chuyện gì, cứ gọi tôi một tiếng."

"Được rồi." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, đẩy cửa phòng cha mình, đi vào trong.

Phòng ngủ của cha hắn bày trí đơn giản, cũng giống như mấy năm trước đây. Một chiếc giường, một chiếc bàn còn có một giá sách.

Đệm chăn trên giường được xếp đặt gọn gàng ngăn nắp, cả chăn gối cũng ngăn nắp chỉnh tề. Đã lớn tuổi như vậy, cha hắn vẫn duy trì thói quen chỉnh lý đồ đạc trong nhà như khi còn trẻ tuổi. Trên bàn, cũng được dọn dẹp cẩn thận, một quyển sách có tên "Tằng Quốc Phiên Gia Thư" đang đặt ngay giữa bàn, hẳn là ông ấy đang xem dở dang. Trên giá đủ loại sách, những toàn những loại sách hắn không nhận ra.

Trương Văn Trọng đi tới cạnh bàn, cầm lấy một khuôn hình đặt trên bàn. Khuôn hình là hình chụp chung cả gia đình bốn người. Trong ảnh, là một thiếu phụ gương mặt cũng không có gì xuất chúng, nhưng có vẻ hiền thục đoan trang, chính là người mẹ đã chết nhiều năm của hắn. Ngoại trừ bức ảnh chụp của cả gia đình, Trương Văn Trọng còn phát hiện, kẹp giữa quyển sách nằm trên bàn, chính là bức ảnh của hắn được chụp từ khi còn bé.

Trương Trạch Thụy luôn luôn thích ở trước mặt người thân trong nhà, luôn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị của một người cha. Nhưng không có nghĩ đến, hắn cũng có một mặt ôn nhu như vậy.

Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, có lẽ bức ảnh này trong mắt người khác rất bình thường, nhưng lại làm lòng hắn dâng lên một tình cảm ấm áp.

Ngay khi Trương Văn Trọng đang đứng trong phòng của Trương Trạch Thụy, âm thanh tiếng cửa mở chợt vang lên, ngay sau đó chợt nghe một thanh âm nữ nhân vang lên ngoài cửa: "Ông nội đi chậm một chút, dì Tiễn, chúng tôi đã về. Di, sao nơi này có đôi giày vậy? Có khách đến sao? Sao không thấy người?"

Dì Tiễn khoác tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, vừa cười vừa nói: "Tiểu Di, mọi người đã về sao? Lần này cô nói sai rồi, trong nhà cũng không có khách tới."

Khác với Trương Văn Trọng, chị của hắn cũng không theo họ Trương của Trương Trạch Thụy, mà theo họ của mẹ là họ Vương, tên là Vương Hân Di. Nàng và Trương Văn Trọng là chị em song sinh. Chỉ là ra đời sớm hơn Trương Văn Trọng vài phút, nên trở thành chị. Mà gương mặt của nàng cũng rất giống Trương Văn Trọng, tuy nói không tính là mỹ nhân nhi, thế nhưng vẻ khôn khéo cùng mạnh mẽ của nàng, lại làm cho nàng có điểm giống Vương Hi Phượng.

"Không có khách nhân?" Vương Hân Di nghe vậy không khỏi sửng sốt, chỉ vào đôi giày của Trương Văn Trọng, buồn bực nói: "Không có khách sao? Như vậy đôi giày này ở đâu ra? Đây rõ ràng không phải giày của người trong nhà chúng ta." Ngay khi nàng nói tới đây, nàng đột nhiên nhìn thấy Tam Túc Ô đang đậu trên bàn trà, dùng mỏ chim không ngừng mổ trái nho trên bàn, vội vã chỉ vào nó nói: "Còn có con chim đen thui này, ở đâu tới đây vậy? Ai, tôi nói dì Tiễn nha, trong hồ lô của dì rốt cục đang muốn làm gì? Dì mau nhanh nói cho tôi biết, tôi bị dì làm nghẹn sắp chết."

Dì Tiễn nở nụ cười, nói: "Tiểu Di, tính tình hấp tấp của cô thế nào vẫn không sửa được vậy? Tuy rằng trong nhà không có khách tới, thế nhưng có về một người chủ nhân."

"Chủ nhân? Có ý tứ gì?" Vương Hân Di nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền đoán được ý tứ những lời này của dì Tiễn, gương mặt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng, thậm chí cả thanh âm cũng mang theo vẻ hưng phấn cùng run rẩy khó tin: "Chẳng...chẳng lẽ là em trai đã về?"

"Chúc mừng chị, đoán đúng rồi!" Trương Văn Trọng từ trong phòng ngủ của phụ thân đi ra, cười dài nhìn Vương Hân Di gật đầu nói: "Chị, đã lâu không gặp!"

"Tiểu tử thối, quả nhiên là em!" Vương Hân Di vui mừng quá đỗi, hai bước vọt tới trước người Trương Văn Trọng. Nàng chuyển quanh người hắn hai vòng, tỉ mỉ quan sát hắn một lần, mới dùng một tay đánh vào ngực hắn, cười mắng: "Em đúng là tiểu tử thối, một lần rời nhà đi mất bốn năm năm, không gọi điện thoại cho gia đình thì cũng thôi, không ngờ còn đổi luôn số điện thoại. Chị còn cho rằng, đời này không gặp lại em nữa!"

Nói nói, Vương Hân Di đột nhiên òa khóc lên, nhào tới ôm lấy Trương Văn Trọng, vừa khóc vừa mắng: "Tiểu tử thối, chị cảnh cáo em, nếu như lần này em còn đột nhiên chơi trò biến mất, đồng thời mất tích thì đi nhiều năm, đừng trách chị hai sẽ đánh em!"

Từ nhỏ đến lớn, Vương Hân Di đều kế thừa tính cách của Trương Trạch Thụy, hào sảng mạnh mẽ, lại tùy tiện. Vô luận nói chuyện hay làm việc, đều hấp tấp, chẳng khác gì như một nam nhân. Từ nhỏ đến lớn, vẫn đều do Vương Hân Di bảo hộ Trương Văn Trọng, nếu ai dám khi dễ em trai của nàng, sẽ lập tức làm nàng nổi giận. Đã từng có một lần, Vương Hân Di còn cầm thái đao, rượt chém hai học sinh cao trung chạy tán loạn, vào thời gian đó, nàng và Trương Văn Trọng mới vào cao trung năm thứ nhất.

Một cô gái hào sảng từ nhỏ đến lớn, Trương Văn Trọng cũng chưa từng nhìn thấy nàng rơi nước mắt, nhưng lúc này lại chăm chú ôm chặt hắn mà khóc rống lên. Tuy rằng nghe được lời uy hiếp của nàng, thế nhưng trên mặt Trương Văn Trọng cũng hiện lên vẻ mỉm cười hạnh phúc. Đồng thời ở trong lòng hắn, một cỗ tình cảm ấm áp cũng dâng tràn lên.

Trương Văn Trọng nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, ôn nhu nói: "Yên tâm đi, chị hai, lần này em tuyệt đối sẽ không đột nhiên mất tích nữa."

Sau khi trấn an được tâm tình thất thường của Vương Hân Di, Trương Văn Trọng bước nhanh tới trước người ông nội Trương Thành Quý, cung kính nói: "Ông nội, cháu đã về."

"Trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi." Trương Thành Quý nhìn cháu trai đứng ngay trước mặt, cười toe toét.

Ngày trước, khi đứa cháu nội rời nhà trốn đi, còn là một niên thiếu ngây ngô. Hiện tại, khi hắn một lần nữa trở về nhà, xuất hiện ngay trước mặt hắn, cũng đã là một nam tử hán. Đã là một ông lão, hiện tại Trương Thành Quý cũng không có mong muốn khác, ngoại trừ cả nhà đoàn tụ, cũng chỉ mong muốn con cháu có thể trở nên nổi bật, hỗn ra một phen thành tựu. Tuy rằng hiện tại không biết Trương Văn Trọng đang làm gì, thế nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác ra, Trương Văn Trọng tràn ngập sự tự tin trên người.

Một đứa cháu trai tốt, làm sao lại không có tiền đồ?

Trương Văn Trọng và Vương Hân Di dìu Trương Thành Quý ngồi xuống sô pha, sau đó Vương Hân Di lại mở máy, không ngừng hỏi han Trương Văn Trọng đủ thứ, phảng phất như muốn tìm hiểu từng chút một những gì đã diễn ra với hắn trong suốt năm năm qua. Mà Trương Thành Quý lại cười ha hả ngồi một bên, vẻ mặt hiền lành nhìn Trương Văn Trọng và Vương Hân Di, tình cảnh như vậy hắn đã hi vọng nhìn thấy suốt bốn năm năm nay.

Mà Trương Trạch Thụy sau khi nhận được điện thoại của Vương Hân Di, liền chạy về nhà. Nhìn con trai đã chia ly suốt năm năm, Trương Trạch Thụy mấp máy môi, nhưng không nói ra được một câu nào.

Trương Văn Trọng đứng dậy, nhìn hắn nói: "Cha, con đã trở về."

"Tốt, tốt." Trương Trạch Thụy mấp máy môi, nhưng chỉ nói ra được một từ "tốt", sau đó hắn cảm giác mũi mình chợt đau xót, viền mắt như muốn ứa ra nước mắt. Để không cho con gái thấy dáng dấp đang khóc của mình, hắn vội vã tìm lý do: "Cha...cha có điểm gấp, muốn đi vệ sinh." Ngay khi hắn vừa đóng cửa phòng vệ sinh, hai dòng nước mắt nóng hổi cũng tràn xuống gương mặt hắn, hắn nhẹ giọng nói: "Dung, con trai chúng ta, cuối cùng cũng đã trở về."