Dưới ánh mắt bức bách của Trương Văn Trọng, cuối cùng Vương Khải tuyển chọn thỏa hiệp. Bởi vì hắn không dám khẳng định, nếu hắn kiên trì bắt mấy người cùng đến đồn cảnh sát, có thể làm cho những sinh viên nhìn ra mánh khóe trong đó hay không, vì vậy rất có thể nháo ra chuyện lớn hơn nữa. Nói thật ra, hắn không hi vọng làm lớn chuyện. Dù sao làm như vậy đối với hắn mà nói, chỉ có hại mà không có lợi.
"Trương ca, tôi cùng đi với anh." Vương Hiểu mở miệng nói, hắn thật sự không chút yên tâm.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Vương sở trưởng đã nói, chỉ cần một người đi là được, cậu đi theo làm gì? Chẳng lẽ muốn tìm chén cơm ăn ở đồn cảnh sát hay sao? Ai, nói đến điều này, tôi thật sự nghĩ tới một vấn đề. Vương sở trưởng, chỗ của các ông quản cơm ăn không?"
"Quản." Vương Khải hầu như nghẹn ra một chữ này.
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, nói: "Quản là tốt rồi, tôi chỉ sợ thời gian hỏi việc quá dài, làm lỡ bữa ăn." Sau đó hắn nhìn Vương Hiểu cùng các sinh viên vẫn đang vây quanh, chắp tay nói: "Chuyện lần này thật sự cảm ơn mọi người. Hiện tại những kẻ đến nháo sự, đều đã bị cảnh sát bắt được, mọi người cũng tản về đi."
Những sinh viên đứng chung quanh đều nở nụ cười, mọi người đều rất kích động, ồn ào nói:
"Thần tượng ca, anh là thần tượng của đại học Ung Thành chúng ta, chúng tôi không giúp anh thì giúp ai?"
"Không sai! Nếu ai dám đối nghịch với anh, đó là đối nghịch với toàn thể sinh viên đại học Ung Thành! Chúng tôi không đánh bọn hắn mới là lạ!"
"Thần tượng ca, nếu như những cảnh sát này làm khó dễ anh, anh gọi điện thoại cho các huynh đệ tỷ muội, chúng tôi sẽ lập tức chạy tới, đập luôn đồn cảnh sát bọn họ!"
Nhìn Trương Văn Trọng ở trong lòng các sinh viên, không ngờ có được danh vọng và lực ảnh hưởng cao như vậy, Vương Khải không khỏi vô cùng khiếp sợ. Hắn thật sự có chút không hiểu, Trương Văn Trọng thân là giáo y, thế nào lại có được mị lực lớn đến như thế? Lẽ nào nói, chỉ bởi vì lần trước hắn liều mình cứu con tin trong tay cô gái bị tâm thần thất thường kia sao?
Làm sở trưởng đồn cảnh sát khu trực thuộc đại học Ung Thành, không bao lâu trước đây bên trong trường đại học Ung Thành phát sinh sự kiện bắt con tin, hắn cũng từng xuất hiện tại hiện trường. Nhưng công việc lúc đó của hắn chỉ là giữ gìn hiện trường, phòng ngừa sinh viên vây xem xông qua hàng rào cảnh sát. Cho nên hắn cũng không biết được quan hệ bạn bè giữa Trương Văn Trọng và Đàm Thanh, còn tưởng hắn chỉ là bác sĩ do đại học Ung Thành tìm đến hỗ trợ, chỉ dựa vào việc liều mạng không sợ chết cùng vận khí tốt, mới cứu được Dung tỷ ra ngoài, đồng thời còn cứu được Thải Ny không bị rớt xuống lầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đợi khi Trương Văn Trọng lên xe cảnh sát, lúc này Vương Khải mới ngồi vào vị trí phó lái xe. Hai xe cảnh sát một trước một sau đồng thời bật còi cảnh sát đưa chiếc xe tải cũ kỹ của đám người Ngụy Nhạc quay trở về đồn cảnh sát.
Vừa đến đồn cảnh sát, Trương Văn Trọng đã bị hai cảnh sát đưa vào hỏi khẩu cung.
Mà Trương Văn Trọng vừa đi, Vương Khải liền mở còng tay cho Ngụy Nhạc, đồng thời còn không quên oán giận nói: "Tiểu tử ngươi, vừa rồi suýt chút hại chết cả ta."
"Hoàn hảo Vương sở trưởng anh minh thần võ, phản ứng rất nhanh, bằng không đã xảy ra chuyện xấu." Trải qua một phen thở dốc, cuối cùng Ngụy Nhạc cũng khôi phục một chút tinh lực, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, hắn vừa sợ hãi cũng vừa oán hận Trương Văn Trọng. Hắn nhảy xuống xe cảnh sát, lấy trong xe tải nhẹ ra một vật nhét vào trong tay Vương Khải, vẻ mặt cười lấy lòng nói: "Vương sở trưởng, cừu nhân lần này tôi cần đối phó, chính là tên tiểu tử vừa đi vào lấy khẩu cung kia. Tôi đã điều tra qua, hắn là người bên ngoài, cũng không có hậu trường gì. Ông xem, có thể giúp tôi nghĩ biện pháp, dằn vặt hắn hay không?"
Vương Khải cũng không khách khí, mở ra gói thuốc của Ngụy Nhạc đưa cho, rút một điếu đưa lên miệng, Ngụy Nhạc vội vã lấy bật lửa châm cho hắn, cười cười chờ hắn đáp lời.
"Chuyện này chỉ sợ không dễ làm." Thổi ra một ngụm khói, Vương Khải lắc đầu nói.
"Vì sao?" Trong lòng Ngụy Nhạc giật mình, vội vã dò hỏi.
Vương Khải đem chuyện xảy ra bên trong đại học Ung Thành thời gian trước nói cho Ngụy Nhạc, đồng thời còn không quên bổ sung: "Anh không nhìn thấy tình huống lúc đó, toàn bộ cảnh sát đều cúi chào hắn. Nếu như chuyện này qua thời gian dài, đại bộ phận mọi người quên lãng hắn thì cũng còn dễ làm. Thế nhưng hiện tại người nhớ tới hắn còn không ít, chỉ sợ có người sẽ chen chân vào."
Ngụy Nhạc há to miệng, nghe xong Vương Khải kể lại, không cam lòng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Không thể đơn giản buông tha cho hắn như vậy chứ? Hôm nay tôi thật sự bị hắn hại thảm, Vương sở trưởng, ông nhìn dáng dấp hiện tại của tôi đi, chân chính không giống người cũng chẳng giống quỷ a."
Vương Khải nhìn Ngụy Nhạc, hiện tại cả người hắn đầy máu, đích thật rất thê thảm, ánh mắt xoay động, trong lòng Vương Khải chợt nghĩ ra biện pháp, trầm giọng nói: "Anh xác định, tên giáo y Trương Văn Trọng này không có hậu trường sao?"
Ngụy Nhạc cũng tinh ranh, hắn nhất thời hiểu được Vương Khải đã có biện pháp, vội vã gật đầu vỗ ngực bảo chứng: "Tôi xác định, để tìm hiểu tư liệu của hắn, tôi đã tốn một phen công phu đó."
"Không có hậu trường thì dễ làm hơn." Vương Khải dụi tắt điếu thuốc, tùy ý ném xuống đất, nhìn thẳng Ngụy Nhạc, như có ý tứ nói: "Chỉ là nếu giúp anh chuyện này, tôi phải gánh chịu phiêu lưu rất lớn."
Ngụy Nhạc làm sao không hiểu ý tứ trong lời hắn nói, lúc này liền gật đầu: "Yên tâm đi Vương sở trưởng, tôi biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không để anh phiêu lưu vô ích." Thế nhưng ở trong lòng hắn cũng đang âm thầm mắng: "Chết tiệt Vương lột da, mỗi tháng đều lấy một số tiền lớn từ chỗ lão tử mà còn không biết đủ, chờ xem, con mẹ nó sớm muộn gì ngươi cũng lật thuyền cho xem!"
Vương Khải rất thỏa mãn đối với câu trả lời của Ngụy Nhạc, hắn cười ha hả gật đầu nói: "Tôi cũng tin tưởng, anh sẽ làm tốt chuyện này. Nhìn cả người anh đầy vết thương, sợ là có chút nghiêm trọng phải không? Nhanh đến bệnh viện khám đi, thuận tiện đem chuyện này làm cho tốt."
"Được, tôi đi đây." Tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng Ngụy Nhạc cũng không dám biểu lộ ra, chỉ làm vẻ mặt cười lấy lòng xác nhận, dù sao hắn cũng không thể hoàn toàn rời khỏi sự che chở của Vương Khải.
Nhìn theo Ngụy Nhạc lái xe rời đi, Vương Khải đắc ý cười, hát lầm bầm một ca khúc, đi vào trong đồn cảnh sát. Hắn tự cho cuộc đối thoại giữa hắn và Ngụy Nhạc, cũng không có người thứ ba biết được. Nhưng mà hắn cũng thật không ngờ, mật nghị giữa hắn và Ngụy Nhạc, đã sớm bị một con quạ đen đậu trên dây điện bên trên đều nghe được toàn bộ từ đầu tới cuối.
Con quạ đen kia, chính là Tam Túc Ô.
Đây ứng với một câu ngạn ngữ: Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
Trương Văn Trọng ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, thản nhiên nhìn Vương Khải đang ngồi đối diện, khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười nhạt trào phúng. Giờ khắc này hai tay hắn đã bị còng lại, với hắn mà nói, muốn bứt đứt còng tay, cũng không phải việc gì khó. Nhưng hắn cũng không vội vã làm việc này, bởi vì hắn muốn nhìn xem Vương Khải muốn giở trò gì.
Nhìn Trương Văn Trọng còn có thể biểu hiện trấn định như vậy, vùng lông mày của Vương Khải không khỏi cau chặt lại, trong lòng có cảm giác không ổn.
Nhưng hiện tại hắn đã thu chỗ tốt của Ngụy Nhạc, hơn nữa cũng nhận định Trương Văn Trọng không có hậu trường, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng quát: "Thành thật khai báo, hôm nay ngươi làm sao dụ dỗ sinh viên, tụ chúng ẩu đả (đánh nhau)?"
Trương Văn Trọng chẳng đáng cười nhạt, nói: "Đã sớm nhìn ra ngươi và Ngụy Nhạc có cấu kết, nhưng không có nghĩ đến, ngươi lại dám dùng chiêu số thấp kém như vậy đến đối phó ta. Tụ chúng ẩu đả? Cáp, với tội danh như vậy, nếu như thật sự chứng thực, sợ rằng không có ba, năm hay mười năm, ta cũng đừng mơ tưởng rời khỏi ngục giam đi?"
Vương Khải giận tím mặt, tay phải cố sức vỗ lên bàn thẩm vấn, lớn tiếng quát: "Trương Văn Trọng, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, ít ở chỗ này cợt nhả với ta! Chính sách của chúng ta thẳng thắn khoan dung chống cự nghiêm trị, nếu như ngươi thành thật khai ra, có thể có sự giúp đỡ giảm hình phạt cho ngươi. Nhưng nếu như ngươi dám chống lại, không khai ra hành vi phạm tội, sẽ xử trí thật nặng!"
Trương Văn Trọng vẻ mặt thản nhiên, cười lạnh nói: "Dù sao ngươi đã cho ta tội danh tụ chúng ẩu đả, ta còn có gì để nói?"
"Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận?" Sắc mặt Vương Khải vui mừng, vội vã hỏi.
"Thừa nhận? Thừa nhận cái gì? Thừa nhận ngươi muốn nói xấu ta sao?" Trương Văn Trọng hỏi ngược lại, trên mặt hắn lộ vẻ cười nhạt, rõ ràng đang châm chọc Vương Khải.
Vương Khải nhất thời nổi giận, lớn tiếng: "Tốt, cũng dám trêu đùa ta. Xem ra không cho ngươi nhìn chút màu sắc, ngươi sẽ không thành thật." Hắn xoay người mở cửa phòng thẩm vấn, gọi hai tên cảnh sát tâm phúc đi vào, phân phó bọn hắn ở trong phòng thẩm vấn "khoản đãi Trương Văn Trọng một chút, nhất định phải làm cho hắn có thể thành thật khai ra hành vi phạm tội".
"Theo ta đấu? Xem ta làm sao đùa chơi chết ngươi." Vương Khải cười lạnh đi ra khỏi phòng thẩm vấn, trực tiếp về phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống, đang chuẩn bị gọi điện cho Ngụy Nhạc, để hắn mời mình ăn cơm chiều, một nam tử trung niên mặc tây trang, đeo kính viền vàng đi nhanh vào phòng làm việc của hắn, mỉm cười chào hắn: "Vương sở trưởng, chào ông."
"Ông là...?" Vương Khải kinh ngạc nhìn nam tử trung niên, hắn có thể xác định, chính mình cũng không nhận thức người này.
"Đây là danh thiếp của tôi." Nam tử trung niên mỉm cười đưa danh thiếp viền vàng cho Vương Khải.