Rời khỏi khu công nghiệp, Tằng Đức Bình lái xe đưa Trương Văn Trọng về nhà. Ngay khi hắn vừa xuống xe, Tằng Đức Bình còn không quên nhắc nhở hắn: "Bác sĩ Trương, nhớ kỹ anh từng đáp ứng chuyện của tôi. Chờ ngày nào anh rảnh rỗi, bắn điện thoại, đến lúc đó tôi tới đón anh, chúng ta hảo hảo luận bàn. Ân, làm hồi báo, tôi dạy anh bắn súng, thế nào?"
"Ác? Còn có thể chơi súng?" Trương Văn Trọng nhất thời khởi lên hứng thú. Sau khi kiến thức qua uy lực bắn tỉa của Trương Lượng và Hàn Tân, Trương Văn Trọng liền sản sinh hứng thú đối với súng ống hiện đại, thật sự mạnh mẽ.
Nếu như có thể dùng đạo pháp luyện chế súng thành pháp khí, không biết uy lực sẽ như thế nào?
"Đương nhiên có thể chơi súng!" Tằng Đức Bình nở nụ cười: "Đương nhiên, chỉ có thể chơi trong sân huấn luyện, anh muốn đem súng ra ngoài, dĩ nhiên tuyệt đối không có khả năng. Nhưng trong sân huấn luyện, tôi còn có thể bảo chứng cung cấp đạn cho anh, cho anh chơi đủ nghiện, thế nào?"
"Tốt, chúng ta một lời đã định." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Sau khi nói lời từ biệt với Tằng Đức Bình, Trương Văn Trọng trở lại trong nhà mình. Vừa đi vào cửa, Tam Túc Ô khẩn cấp bay vào phòng bếp nuốt một viên Tụ Khí Đan, đồng thời nó cũng không quên ngậm một viên đem ra giao cho Trương Văn Trọng.
Sau khi ăn đan dược vào, Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi, luyện hóa hấp thu linh khí ẩn chứa trong đan dược, cùng với khi nãy thu được cảm kích niệm lực đồng thời dung nhập vào trong chân nguyên của chính mình. Tam Túc Ô đậu trên đầu vai hắn, cùng hắn hấp thu linh khí ẩn chứa trong đan dược.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, Trương Văn Trọng mới kết thúc tu luyện. Trải qua một đêm tu luyện, chân nguyên của Trương Văn Trọng không chỉ khôi phục toàn bộ, đồng thời còn tăng cường hơn trước rất nhiều. Nhất là niệm lực cảm kích của các liệt sĩ anh linh, càng làm cho hắn được lợi vô cùng, chân nguyên bởi vậy mà tăng cường không ít.
Rửa mặt xong xuôi, đồng thời thay đổi quần áo, Trương Văn Trọng cùng Tam Túc Ô đi tới phòng y tế đại học Ung Thành. Cũng giống như ngày thường, khi Trương Văn Trọng đi vào trong phòng làm việc, Tô Hiểu Hồng cũng đã đến, không chỉ quét dọn xong trong phòng, còn pha sẵn một chén trà thơm cho Trương Văn Trọng. Khi hắn đi vào, chén trà cũng vừa pha xong, vừa lúc cho hắn thưởng thức.
Thấy Trương Văn Trọng đi vào phòng, Tô Hiểu Hồng đang ngồi đọc sách, vội vã đứng lên cười hỏi: "Trương lão sư, thầy đã đến. Không biết thầy dậy sớm có ăn sáng chưa? Em có chuẩn bị sữa đậu nành và bánh bao, thầy có muốn ăn một chút hay không?"
"Di, ngày hôm nay vì sao chuẩn bị luôn cả điểm tâm sáng cho tôi vậy?" Trương Văn Trọng nghe vậy không khỏi ngẩn người. Ở trước đây, tuy rằng Tô Hiểu Hồng luôn thay hắn quét tước vệ sinh, đồng thời pha trà cho hắn, thế nhưng cũng chưa từng chuẩn bị điểm tâm sáng cho hắn. Ngày hôm nay Tô Hiểu Hồng đến tột cùng định làm gì?
Tô Hiểu Hồng ra vẻ đương nhiên nói: "Em muốn thành đệ tử chính thức của Trương lão sư, tự nhiên phải hầu hạ Trương lão sư thật tốt." Từ ngày hôm trước kiến thức qua y thuật thần kỳ của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng càng thêm kiên định ý nghĩ muốn bái Trương Văn Trọng làm sư phụ. Mà ông ngoại nàng Nhạc Tử Mẫn, cũng vô cùng chi trì ý nghĩ này của nàng. Bởi vì theo Nhạc Tử Mẫn xem ra, nếu như Tô Hiểu Hồng có thể thành công bái Trương Văn Trọng làm sư, tất nhiên có thể trọng chấn Nhạc gia.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: "Muốn trở thành đệ tử của tôi, không chỉ hầu hạ tốt cho tôi là có thể được."
Tô Hiểu Hồng tự tin tràn đầy nói: "Em biết. Em cũng có lòng tin, có thể thỏa mãn điều kiện của Trương lão sư, trở thành đệ tử chính thức của thầy."
"Có tự tin thì tốt, thế nhưng cuối cùng có thể trở thành đệ tử chính thức của tôi hay không, còn phải nhìn chỗ này của cô." Trương Văn Trọng đưa tay trái tiếp nhận sữa đậu nành và bánh bao của nàng, tay phải chỉ vào ngực nàng nói.
"Ở đây?" Tô Hiểu Hồng cúi đầu nhìn ngực mình, trong ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, có chút chần chờ nói: "Trương lão sư, thầy chỉ bộ ngực em sao? Em cảm giác, bộ ngực của em lớn lắm a. Chỉ là không biết thầy thích lớn như vậy, hay nhỏ hơn một chút? Nếu thích lớn, em còn có thể tiếp tục phát dục, nhưng nếu thích nhỏ, em thật không có biện pháp. Không phải muốn em đi giải phẫu bộ ngực đó chứ?"
Trương Văn Trọng vừa uống ngụm sữa đậu nành. Chợt nghe Tô Hiểu Hồng nói, nhất thời không kiềm chế được "phốc" một tiếng toàn bộ phun hết ra ngoài. Hoàn hảo Tô Hiểu Hồng đứng xa hắn, cũng không bị hắn phun sữa đậu nành ướt trúng người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhìn Trương Văn Trọng không ngừng ho khan, Tô Hiểu Hồng cũng không có chút giác ngộ, trái lại vẻ mặt không giải thích được dò hỏi: "Trương lão sư, thầy làm sao vậy? Thế nào chỉ uống sữa đậu nành mà cũng bị sặc thế?"
Trương Văn Trọng thật vất vả mới thở thông khí, trừng mắt nhìn Tô Hiểu Hồng, tức giận nói: "Cô còn có ý tứ nói sao, còn không phải bị cô làm hại?"
"Em làm hại?" Tô Hiểu Hồng đầu tiên sửng sốt, sau đó hắc hắc cười xấu xa, nói: "Trương lão sư, lẽ nào em nói sai gì sao? Thế nhưng trong phòng tụi em cũng luôn...bọn họ đều nói, nam nhân thích nhất là nhìn phụ nữ có bộ ngực lớn, chẳng lẽ thầy không thích?"
"Tôi..." Trương Văn Trọng mấp máy môi, cảm giác mình thật không tiện trả lời Tô Hiểu Hồng về vấn đề này. Cho nên cuối cùng hắn chỉ đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, tức giận đưa trọng tâm câu chuyện dời sang chỗ khác: "Được rồi, chúng ta cũng đừng tiếp tục thảo luận vấn đề này. Tôi không phải nói bộ ngực của cô, mà là trái tim của cô đó."
"Tim của em?" Tô Hiểu Hồng lần thứ hai cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, trên mặt hiện lên vẻ hồ nghi.
Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục để ý tới nàng, ăn xong bánh bao nóng hôi hổi. Tam Túc Ô đậu trên đầu vai hắn, nhìn thấy thế không khỏi thật ước ao. Thừa dịp Trương Văn Trọng uống sữa đậu nành, nó liền vội vã vươn mỏ chim, mổ một bánh bao nhỏ, muốn học hình dạng của Trương Văn Trọng, một ngụm nuốt vào. Nhưng mỏ nó thì quá nhỏ mà bánh bao so với nó lại quá lớn, kết quả làm bánh bao kẹt trong mỏ của nó, nuốt không vào, phun không ra, làm cho nó vẫy cánh bay loạn bên trong phòng.
Tô Hiểu Hồng thấy thế, nhịn không được nở nụ cười. Vẫy tây cho Tam Túc Ô đậu lên tay phải nàng, dùng tay trái lấy ra bánh bao kẹt trong miệng nó, bẻ làm hai đút cho nó ăn. Ngay lúc này, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay ngoài hành lang, Tô Hiểu Hồng vội vã hô: "Bác sĩ Lâm, ngày hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
"Tiểu muội, cô đến cũng sớm a, mỗi ngày cô đều là người đầu tiên đến phòng y tế." Lâm Tử Mạn xoay người lại, cười chào Tô Hiểu Hồng. Nhưng khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng ngồi trong phòng đang uống sữa đậu nành ăn bánh bao, trên gương mặt mềm mại bỗng nhiên đỏ ửng. Sau thoáng do dự khoảng mười giây, cuối cùng nàng cũng hé môi hộc ra một chữ: "Chào."
"Ách...cô cũng sớm." Nhìn Lâm Tử Mạn, trong đầu Trương Văn Trọng chợt hiện lên tình cảnh sáng sớm hôm qua, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng có chút thất thần, không biết làm sao chỉ có thể đáp lại một câu như thế.
Nếu là ngày thường, sau khi chào hỏi Lâm Tử Mạn bình thường sẽ đi vào phòng Trương Văn Trọng, cùng hắn và Tô Hiểu Hồng nói chuyện phiếm vài câu. Thế nhưng ngày hôm nay Lâm Tử Mạn lại có biểu hiện khác thường. Sau khi chào hỏi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, nàng vội vã mở cửa phòng mình, nhưng không biết do khẩn trương hay do nguyên nhân nào khác, nàng cầm chìa khóa mở thật lâu mới có thể mở cửa phòng ra được, trong lúc này thậm chí còn làm chìa khóa rơi xuống mặt đất.
Nhìn biểu hiện khác thường của Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Hồng phi thường hiếu kỳ, nàng nhìn theo Lâm Tử Mạn đi vào phòng, cầm một quyển sách vùi đầu đọc, rốt cục nàng nhịn không được nữa, nghiêng đầu lại nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương lão sư, thầy cảm thấy bác sĩ Lâm hôm nay có biểu hiện khác thường không? Sao giống như mất hồn mất vía vậy? Thầy xem cô ấy cầm quyển sách, rõ ràng là cầm ngược vậy mà vẫn không hề phát giác ra."
Thẳng đến lúc này, Tô Hiểu Hồng mới phát hiện cả Trương Văn Trọng cũng có dáng dấp tâm thần không yên.
Nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn Lâm Tử Mạn, Tô Hiểu Hồng đột nhiên "à" lên một tiếng, chồm tới trước mặt Trương Văn Trọng nhìn vào hai mắt hắn, chất vấn: "Trương lão sư, thành thật ăn nói, thầy và bác sĩ Lâm có phải xảy ra cố sự gì không muốn cho người biết hay không?"
Trương Văn Trọng thật không ngờ, giác quan thứ sáu của Tô Hiểu Hồng lại nhạy cảm và chuẩn xác đến như vậy, thoáng chốc đã nhìn ra bổn tướng sự tình, hắn biết rõ nếu để cho Tô Hiểu Hồng biết được chuyện xảy ra sáng hôm qua giữa hắn và Lâm Tử Mạn, sợ rằng còn chưa tới nửa ngày, toàn bộ diễn đàn online của đại học Ung Thành, sẽ tràn đầy những bài post liên quan. Nói không chừng sự thật còn bị bóp méo thái quá, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, sẽ truyền tới chuyện kết hôn sống chết gì đó.
Trong nháy mắt Trương Văn Trọng liền làm ra quyết định, không thể để Tô Hiểu Hồng biết được việc này.
"Tôi và Tử Mạn là bạn bè tốt, có thể có cố sự gì không muốn người biết? Tiểu muội, có phải gần đây cô xem quá nhiều phim Hàn quốc hay không? Theo tôi thấy, cô hay nhất nên ít xem phim loại đó tốt hơn, miễn cho việc suy nghĩ miên man."
"Gần đây em cũng không có xem phim Hàn quốc, em chỉ xem phim của quốc nội." Tô Hiểu Hồng nói tới đây, không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Ngô, đừng nói, phim quốc nội nội dung còn thái quá hơn..."
"Đó không phải rồi sao? Cô nha, sau này ít xem loại phim đó tốt hơn." Trương Văn Trọng mượn cơ hội dời đi trọng tâm câu chuyện.
Tô Hiểu Hồng không nghi ngờ hắn, thật đúng là tin tưởng lời Trương Văn Trọng nói.
Cả buổi sáng, Lâm Tử Mạn cũng không rời khỏi phòng nàng. Thế nhưng ánh mắt nàng vẫn luôn thường thường liếc vào phòng Trương Văn Trọng, trên gương mặt xinh đẹp vẫn luôn hiện lên vẻ ửng đỏ, làm gò má thanh tú du lệ của nàng có thêm vài phần mị thái mê người.