Triệu Tử Văn không dám tiếp tục thân thiện với Bảo Nhi trước mặt Lý đại tài nữ nhưng vẫn quay sang trêu chọc nàng:

- An An, đến đây lúc nào vậy

- Đáng ghét, ai cho ngươi gọi ta là An An

Lý Thanh Chiếu không ngờ da mặt hắn dày như vậy, mắc cỡ đỏ mặt gắt gỏng

Triệu Tử Văn thấy Lý tài nữ bây giờ tốt hơn xưa rất nhiều, mỗi lần gặp mặt đều gọi hắn là Triệu đại ca, nhưng nàng gọi vậy không lẽ bắt ta gọi nàng là Lý tiểu thư, Dịch An tiểu thư ? Như vậy quá xa lạ, Triệu Tử Văn nhất thời chưa biết nên gọi là gì, vì vậy lần này hắn trực tiếp hô tên nàng, hắn ngượng ngùng cười nói:

- Vậy ta nên gọi là gì ?

Lúc này mọi người tới mua hài chợt thấy bà chủ Bảo Nhi rúc vào bên cạnh tên thư đồng, trong lòng thầm chửi mắng, không ngờ chủ cửa hàng này lại là một tên thư đồng nho nhỏ.

Bảo Nhi thấy ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại liếc về phía này, hai má nàng đỏ bừng, cúi đầu càng chui sát vào cạnh đại ca, giống như muốn nói cho mọi người biết, đây chính là chủ cửa hàng.

Lý Dịch An oán trách nhìn hắn:

- Không được gọi ta như vậy nữa nghe chưa, về sau cứ gọi ta là….

Lý tài nữ đỏ mặt, hít một hơi lấy dũng khí rồi mới lí nhí nói:

- Gọi ta là An Nhi

An Nhi ??? Triệu Tử Văn còn chưa bao giờ nghe thấy Lý Thanh Chiếu có danh xưng này bao giờ, hắn nhịn cười gật gật đầu rồi hỏi Bảo Nhi:

- Mấy ngày qua kinh doanh thế nào ?

Bảo Nhi vui sướng gật gật đầu:

- Từ ngày đại ca thu nhận vài nhân viên nghiệp vụ, mỗi ngày họ đều đi rải quảng cáo, hơn nữa thiết kế giày của Lý tỷ tỷ rất độc đáo, mới mẻ, vì vậy kinh doanh ngày càng náo nhiệt

Phát truyền đơn quảng cáo chính là điểm mấu chốt, Triệu Tử Văn sợ bọn họ không hiểu nên chỉ nói là đi rải quảng cáo, cái này cũng là một trong những thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ, tuy nhiên hắn thực sự bội phục tài hoa của Lý tài nữ, chỉ một chút đã lĩnh ngộ được cách thức thiết kế giày.

Trời dần về trưa, nguời mua giày cũng chỉ xem qua rồi đi, trong của hàng chỉ còn ba người bọn Triệu Tử Văn

Triệu Tử Văn tươi cười nói với Lý tài nữ:

- An Nhi, ta nói thực, muội thực sự rất có tài

Lý tài nữ thấy hắn gọi là An Nhi, còn khen nàng có tài, khuôn mặt nàng lại đỏ lên, nữ tử cổ đại quả thực không được xem trọng, rất hiếm khi được nam nhân tán dương, chỉ một lời này của hắn khiến nàng cảm thấy thật vui sướng, nàng gật đầu:

- Đều là nhờ Triệu đại ca cho ta cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Triệu Tử Văn biết phụ thân Lý Thanh Chiếu, Lý Cách Phi cũng vì tránh cho triều đình náo động, liên lụy người nhà nên đã đưa vợ và Lý Dịch An tới Sơn Đông, từ đó lưu lạc tới Hàng Châu rồi ở lại đây, tuy nhiên nghe cách nói của nàng, sợ rằng Lý Cách Phi trước nay đều giữ vợ con ở nhà, tự mình dạy bảo chứ không cho ra ngoài.

- Triệu đại ca, đang suy nghĩ gì vậy ?

Lý tài nữ thấy hắn đăm chiêu, tò mò hỏi

Hôm nay Lý tài nữ mặc một bộ áo dài màu vàng nhạt, đeo một đôi vòng tay bằng ngọc bích xanh, tà áo dài phất phơ, thần tình sáng lạn, chút phấn hồng nhẹ nhẹ thản nhiên trên khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp càng làm nổi bật khí chất u nhã, đáng yêu của nàng, nhìn nàng mà trái tim của Triệu Tử Văn chợt nhói một cái.

Triệu Tử Văn cười nói:

- Không gì, không gì, rồi đảo mắt nhìn quanh, chợt thấy một tờ giấy trên quầy, cạnh tờ giấy, bút nghiên cũng đầy đủ, nét bút trên tờ giấy còn chưa ráo mực, Triệu Tử Văn thấy vậy, không kìm nổi tò mò, liền đi tới xem

- Không được xem !!

Lý Thanh Chiếu kinh hô, rồi vội giật lấy tờ giấy, có điều, Triệu Tử Văn thấy nàng kích động như vậy, hắn càng thêm tò mò, nhanh tay giật lấy trước rồi đọc:

- Vân đạm trúc thúy phong thanh thấu, thụy não tiêu kim thú. Giai nhật phùng đăng hội, ngọc chẩm sa trù, bán dạ lương sơ thấu. Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ. Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong.......

(Dịch: Trời mây ảm đạm, gió lùa cành trúc lay động, tâm tình buồn bã ngồi cô đơn. Không thể gặp tại hội đèn lồng, nửa đêm dài độc ẩm hứng gió tây lạnh lẽo)

- A………

Triệu Tử Văn đọc thầm, nhận ra bứ thư này vô cùng quen thuộc, bức thư này chính là bức thư của nàng và Triệu Minh Thành sau khi kết hôn, chẳng lẽ do lịch sử thay đổi khiến cho tâm tình và thời gian của Lý Thanh Chiếu cũng thay đổi?

- Sao ngươi lại có thể tùy tiện lấy đồ vật của ta.

Lý Thanh Chiếu hai má ửng hồng không biết là vốn đã hồng như vậy hay là do thẹn mới đỏ bừng lên.

Triệu Tử Văn thấy nàng kích động như vậy, trong lòng buồn bực, không phải là bức thư hay sao làm gì khẩn trương như vậy…….

Bảo Nhi khẽ cười nói:

- Ta còn tưởng rằng Lý tỷ tỷ vừa vẽ bức tranh, hóa ra là làm bài từ.

Bảo Nhi cười khẽ vài tiếng, mặt vui vẻ trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ ngọt ngào, nhẹ nhàng nói:

- Đại ca huynh thật lợi hại, tối hôm qua có thể giải ba câu đố đèn của Hồ tiên sinh.

- Muội làm sao mà biết được?

Tối hôm qua Triệu Tử Văn không thấy Bảo Nhi đi xem hội hoa đăng, không hiểu sao Bảo Nhi lại biết được mình giải hết ba câu đố đèn của lão tiên sinh, hắn không ngờ tin tức lan truyền nhanh như vậy.

Bảo Nhi vô cùng khâm phục, nhìn TriệuTử Văn ngọt ngào cười nói:

- Là do tài tử mua hài vừa nãy và Lý tỷ tỷ nói, nói huynh thân áo dài, tay cầm cây quạt nhỏ, tiêu sái thản nhiên, hăng hái, tài học phi phàm, chậm rãi đoán hết ba câu đố đèn khó của Hồ tiên sinh, khiến mọi người khâm phục huynh sát đất.

Triệu Tử Văn nghe Bảo Nhi nói một tràng, thấy choáng váng, đầu quay vù vù, thật sự không thể không phục tên tài tử mua hài kia, công phu vuốt mông ngựa thật xuất chúng...

Lý Thanh Chiếu hít một hơi nói:

- Đáng tiếc tối hôm qua mẫu thân ta không cho ta đi, không thể chứng kiến phong cách giải ba đố đèn của Triệu đại ca.

Thì ra là thế, Triệu Tử Văn nhớ là bức thư kia của Lý tài nữ có một câu— "Giai nhật phùng đăng hội, ngọc chẩm sa trù, bán dạ lương sơ thấu".

( Dịch: Không thể gặp tại hội đèn lồng, nửa đêm dài độc ẩm hứng gió tây lạnh lẽo)

Hóa ra là bởi vì tối qua Lý tài nữ không được đến hội đèn lồng, ở nhà chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo.

Triệu Tử Văn tuy ở giữa cũng cảm giác được hương vị nhớ thương, hắn cũng không nghĩ nhiều, chắc chắn nàng nhớ Triệu Minh Thành lang quân tương lai của nàng, Triệu Minh Thành sang năm cũng lên kinh đi thi, vì vậy không có thời gian đến chơi với nàng.

Lý Thanh Chiếu cúi đầu hạ giọng nói:

- Triệu đại ca, ta viết bức thư này có được không?

Tuy bức thư này đã cải biên không ít, nhưng Triệu Tử Văn cũng hiểu được một phần, cười nói:

- Bức thư này hẳn là chưa viết hết.

Lý tài nữ gật đầu, cười nói:

- Ta chỉ mới viết một câu thôi, không biết Triệu đại ca có muốn thử một lần không, viết nốt một câu cuối cùng.

Lý tài nữ từ lâu đã nghĩ kỹ để viết bức thư này rồi, nàng nhìn Triệu đại ca rồi thầm nghĩ lại câu cuối, nếu thật sự là giống nhau, Triệu đại ca thật đúng là kỳ nhân.