Lão cười nói:
- Đúng vậy, cũng chỉ vì người nhà mà đến cầu an thôi.
Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng không có quan chức gì, cũng ôm quyền nói:
- Tham kiến Tổng đốc đại nhân
Tổng đốc gật gật đầu, lão đương nhiên là biết Hạ Văn Đăng, tuy nhiên người bên cạnh thì lão chưa bao giờ gặp qua, lão thấy người này uy mãnh, cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, ngăm đen, rất có tướng làm tướng quân, không biết là ai, lão lộ vẻ vui mừng hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này là ?
Triệu Tử Văn không ngờ Tổng đốc đại nhân lại hỏi mình, trong lòng có chút kinh ngạc, điềm tĩnh trả lời:
- Tiểu nhân chỉ là một thư đồng của Hạ phủ.
Không ngờ mình cũng có lúc nhìn nhầm người, người này chỉ là một tên tôi tớ, Tổng đốc thở dài, trong mắt hiện lên vài tia khinh miệt. Người này thân thể rắn chắc, tướng mạo oai hùng, sao không đầu quân đền đáp triều đình, hỗ trợ Kinh quốc giết Hung nô, lại cố tình đi làm thư đồng. Lão không thèm để ý tới Triệu Tử Văn nữa, quay sang nói với Hạng Tử Hiên:
- Vương gia, ta xin đi trước.
Khuôn mặt Hạng Tử Hiên không chút biểu tình, gật gật đầu:
- Được, Phương đại nhân đi thong thả
Triệu Tử Văn cũng không để ý tới ánh mắt khinh thường của Tổng đốc đại nhân, ta hiện tại chỉ là một thư đồng nhỏ nhưng không có nghĩa sau này cũng chỉ là một thư đồng.
- Ca ca, huynh tới đây sao không cho đệ biết
Phương Viêm Bân bỗng nhiên hỏi
Tiểu tử này cũng diễn trò thật khéo, không thèm chào hỏi Phương đại ca, lúc này lại cố tình gây sự, không coi một ca ca như mình trong mắt, con mẹ nó, thật đúng là bằng mặt không bằng lòng, Triệu Tử Văn mắng thầm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vnTrong mắt Phương Viêm Bân hiện lên vẻ coi thường, nhưng Phương Thiên Vũ sắc mặt không thay đổi chỉ ậm ừ rồi quay lại nói:
- Cha, con và vài bằng hữu đi chơi một chút
Thấy hai huynh đệ ngầm đấu đá, lão bất đắc dĩ thở dài:
- Được, ngươi đi đi
Sauk hi Phương Viêm Bân đi xa, Hạ Văn Đăng cả giận nói:
- Vừa rồi ánh mắt Phương Viêm Bân thật khốn kiếp, nếu không phải Hạ Văn kéo ta, nhất định ta sẽ giáo huấn tiểu tử kia một chút.
Ta có kéo ngươi sao ? Tên thiếu gia này quả thực vô sỉ. Triệu Tử Văn thấy Phương Thiên Vũ có chút buồn, chứng tỏ bản thân hắn cũng không xác định được tình cảm của hắn với Phương Viêm Bân, còn Phương Viêm Bân thì vốn xem hắn như kẻ thù, có thể là do Phương Viêm Bân chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, ngây thơ vô tri mà thôi. Nhưng thực sự, trong lòng Phương Thiên Vũ lại coi trọng hắn.
Triệu Tử Văn vỗ vai hắn an ủi:
- Nếu huynh đệ của ngươi biết nghĩ thì hắn sẽ để ý tới tình huynh đệ, một ngày nào đó, hắn sẽ chấp nhận ngươi.
Phương Thiên Vũ nghe xong, cảm thấy lòng nhẹ nhàng rất nhiều, gật đầu cười nói:
- Hạ Văn, ngươi nói chuyện quả thực mỗi câu đều là chân lý, vi huynh thật sự là không thể không bội phục.
Người cổ đại quả thực rất dễ lừa, tùy tiện nói vài câu cũng hiểu thành chân lý, Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Tiền ?
- Tiền gì ?
Phương Thiên Vũ không hiểu gì hỏi.
Triệu Tử Văn gian giảo cười nói:
- Đương nhiên là phí giải ưu tư.
Ha ha….
Ba người lần đâu tiên nghe thấy tiền phí giải ưu tư, cùng bật cười, tên Hạ Văn này quả thực không hiểu suy nghĩ gì, luôn có những câu nói và trò quỷ rất đặc biệt.
Hạ Văn Đăng nhìn bầu trời, thấy cũng bắt đầu tối, hắn nhân tiện nói:
- Chúng ta về phủ hay đi đâu nữa ?
Phương Thiên Vũ chỉnh lại áo quần, xếp cây quạt lại nói:
- Về phủ rất mất hứng, nghe nói hôm nay có hội đèn lồng, chi bằng chúng ta đi ăn cơm sau đó tiếp tục đi xem hội đèn lồng được không ?
Bốn người cùng gật đầu đồng ý rồi đi vào tửu lầu ăn uống.
Tửu lầu này khá rộng, có hai tầng, mỗi tầng có hơn mười bàn. Tiểu nhị thấy bốn vị tài tử phong độ tiến vào, vội vàng chạy tới, nịnh hót:
- Hóa ra là tứ vị công tử tới, xin mời ngồi !!!
Hạng Tử Hiên ngồi xuống rồi vung quạt:
- Đem điểm tâm và đồ ăn ngon nhất của các ngươi tới đây
Tiểu nhị thấy vị công tử này hào khí như vậy, cười nịnh nọt:
- Lập tức tới ngay !!!
Tiểu nhị thấy bốn vị công tử phong lưu, tiêu sái, dáng vẻ đường đường chính chính, khẳng định họ là nhân vật không đơn giản, có thể chính là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, hắn vội vàng chạy xuống bếp phân phó làm đồ ăn, chỉ trong chốc lát, thức ăn, mỹ tửu đã được đưa lên đầy đủ.
Triệu Tử Văn ở Hạ phủ luôn ăn cơm chung với hạ nhân, chưa từng nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, trên bàn lúc này có hơn mười món ăn, đủ các màu sắc, hắn thấy mãi không ai động đũa liền mặc kệ, cầm lấy đũa của mình rồi ào ào ăn.
Ba người kia còn chưa kịp ăn, thấy hắn đã mồm miệng đầy dầu, vừa ăn vừa nói khiến ba người toát mồ hôi hột, tên Hạ Văn này ăn cũng thật là khủng khiếp …..
Người cổ đại ăn cơm rất chú ý sự nhã nhặn, khi ăn luôn ăn từng miếng nhỏ một, còn Triệu Tử Văn thì mở cả quai hàm, điên cuồng nhai nuốt, ăn như chết đói khiến chúng tiểu thư, tài tử ở xung quanh đều trợn mắt há mồm, quên cả ăn.
Ba người cùng cầm chiếc đũa gắp một miếng cải trắng che mặt, rồi thầm nguyền rủa Hạ Văn, hắn rõ ràng là muốn người ta nghĩ Giang Nam Tứ Đại Sài Lang đổi tên thành Giang Nam Tứ Đại Lợn Béo mà….
Không tới một tuần trà, Triệu Tử Văn đã ăn xong, hắn cảm thấy rất no liền tựa vào ghế, thấy ba người mỗi người lấy một miếng cải che mặt, trong lòng ngạc nhiên thầm hỏi, không biết họ đang làm gì, không phải là họ thích ngắm…..cải trắng chứ ? Hay muốn học theo Đông Phương Bất Bại ?
Ba người thấy rốt cuộc Triệu Tử Văn cũng…..càn quét xong, lại thấy mọi người xung quanh không còn để ý, rốt cục thở phào một hơi rồi bắt đầu ăn.
Thấy thái độ ba người lạ lùng, Triệu Tử Văn thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi bọn họ không ăn ? Thật là không có thiên lý, sao ta lại quên mất, lúc ở nhà ta ăn cơm như vậy đã từng bị bạn gái cảnh cáo, nếu tiếp tục sẽ không đi cùng mình nữa…..sao lại ….mau quên như vậy
Lúc này, các tiểu thư và công tử ngồi trong lầu thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm về phía này, ba người thấy mọi người nhìn mình chằm chằm cảm giác rất mất tự nhiên liền buông đũa, Hạng Tử Hiên vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Hạ Văn, ngươi ăn cơm có thể chú ý một chút không, ngươi ăn như vậy rất không…..thanh nhã
Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ đồng loạt gật đầu tán thành.