Toàn bộ rừng cây của Mãn Giác Lũng đều trống rỗng, Triệu Tử Văn gào tới khản họng nhưng không hề phát hiện nửa bóng dáng nào trong rừng cây…
Gió lạnh thổi qua nhánh cây phát ra những âm thanh xào xạc. Đang là mùa lạnh, Triệu Tử Văn cảm giác hơi lạnh dần. Nếu là Đại tiểu thư trong tình huống không quen thuộc, ở ngoài này cả đêm, không cảm lạnh mới là lạ. Hắn lại lo lắng tìm kiếm chung quanh.
Hắn tìm nửa ngày cũng không thấy được bóng dáng Đại tiểu thư , có lẽ Đại tiểu thư căn bản là không tới đây. Đang thất vọng đi ra khỏi Mãn Giác Lũng, chợt Triệu Tử Văn nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng vang.
Tim hắn đập nhanh hẳn lên, vội vàng đi tới phía đó xem xét. Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, vừa nhìn thấy cảnh tượng ở đó, tim hắn lập tức nhũn ra.
Chỉ thấy một nữ tử dáng người yểu điệu cầm một cây dao găm sáng lóe đứng trước một gốc cây, không biết đang vẽ gì lên đó…
- Đại tiểu thư….
Triệu Tử Văn quát to một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng dường như bị xé rách, lao thẳng về phía nàng, muốn đoạt lấy dao găm trong tay nàng.
- A….
Đại tiểu thư cảm giác phía sau có một bóng đen lao về phía mình, kinh hoàng hô lên một tiếng, con dao găm trong tay đâm về phía bóng đen theo bản năng.
Triệu Tử Văn làm sao biết được cô nàng này lại đột nhiên vung dao đâm tới, né tránh hơi chậm một chút, ống tay áo dài lập tức bị đâm rách…
- Hạ… Văn…
Nương theo ánh trăng, Đại tiểu thư nhìn thấy khuôn mặt của người xấu kia, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ sung sướng và oán hận, kinh ngạc nói.
Triệu Tử Văn cũng không nghĩ nhiều, lập tức đoạt lấy dao găm trong tay Đại tiểu thư, vội vàng la lên:
- Đại tiểu thư, dù nàng thế nào cũng không thể tự hại mình được.
Đại tiểu thư thấy dao găm của mình bị hắn đoạt mất, bỗng nhiên òa lên khóc, bao nhiêu oan ức đều giải phóng hết trên người hắn. Nàng tùy tay nhặt lấy một cành cây, đập thẳng vào đầu hắn, khóc lóc:
- Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đồ tồi ức hiếp người!
- Ôi!
Triệu Tử Văn thấy Đại tiểu thư đang nổi nóng, vọi vội vàng ngồi phệt xuống, ôm tay kêu thảm một tiếng.
Đại tiểu thư cả kinh, mới nghĩ ra vừa rồi hình như một dao của mình đã đâm trúng người xấu này. Nàng kinh hãi vội vàng thả cành cây ra, ngồi xuống trước mặt hắn, run giọng nói:
- Hạ Văn, ngươi, ngươi không sao chứ?
- Đại tiểu thư, chúng ta nói chuyện tử tế nhé. Được không?
Vẻ đau đớn trên mặt Triệu Tử Văn lập tức biến mất, hai tay đặt lên vai Đại tiểu thư, biểu tình nghiêm túc, nghiêm mặt nói.
Đại tiểu thư nhìn về phía tay Triệu Tử Văn, trên ống tay áo không hề có vết máu. Nước mắt của nàng lại trào ra, vừa khóc vừa nói:
- Ngươi lại gạt ta, ngươi đi đi! Ta không bao giờ nhìn ngươi nữa. Ta hận ngươi, hận ngươi, kẻ lừa đảo!
Nàng bưng cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt rơi như mưa. Khóc đến gập cả người xuống đất, tưởng như sắp hôn mê, đủ thấy nàng thương tâm đến cực điểm…
Những mảnh ký ức về Đại tiểu thư hiện lên trong đầu Triệu Tử Văn như những đoạn phim ngắn. Lúc mới gặp Đại tiểu thư, nàng giống như tiên tử kiều diễm, sau tới sự kiện thùng nước khiến Đại tiểu thư bị cảm. Từ đó về sau hai người giương cung bạt kiếm. Rút thẻ nhân duyên trên Hàn Sơn Tự. Rồi đến đêm kiều diễm dưới vách núi, hai người đồng sinh đồng tử. Trong tim Đại tiểu thư đã ngầm hứa với mình. Đến hôm nay tỷ võ chiêu thân mới biết được chân tình của Đại tiểu thư . Trải qua hết thảy dường như là một giấc mộng, quả thật là kỳ diệu.
Triệu Tử Văn nhìn Đại tiểu thư đang ngồi trên mặt đất khóc rống. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào khuôn mặt như vẽ của Đại tiểu thư. Nước mắt trong veo không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng. Bộ dạng yểu điệu như hoa lê gặp mưa của nàng cũng khiến người ta tim đập thình thịch.
- Nhìn cái gì vậy? Ngươi đi mau cho ta. Ta không bao giờ muốn nhìn ngươi nữa.
Đại tiểu thư cảm giác được ánh mắt cực nóng của Triệu Tử Văn, vừa thẹn vừa hận đẩy hắn ra.
- Nếu Đại tiểu thư đã chán ghét như vậy, ta đành phải đi thôi.
Triệu Tử Văn đứng lên, thần sắc ảm đạm nhìn Đại tiểu thư đang cúi đầu khóc, sau đó thở dài một tiếng thật sâu, bước đi thoăn thoắt, nháy mắt đã biến mất trong rừng cây.
Đại tiểu thư không hề ngẩng đầu lên, nhặt một cành cây khô, hung hăng ném về phía trước, sụt sịt nói:
- Vậy ngươi đi nhanh lên.
Trong rừng cây tối như mực, thỉnh thoảng truyền ra tiếng côn trùng kêu vang. Đại tiểu thư dường như nghe được tiếng rắn độc xì xì lạnh lùng trong đêm tối. Nàng sợ hãi co rút người lại, hai tay ôm chân. Một lát sau, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn bốn phía, mới phát hiện người xấu kia thật sự không còn ở đây nữa. Đôi mắt đẹp của nàng lóe lệ quang, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
- Ngươi là đồ tồi, bình thường đều không nghe lời ta nói, vì sao hiện giờ lại nghe như vậy. Ta hận ngươi chết đi được!
Mãn Giác Lũng yên tĩnh âm trầm, từng cơn gió lạnh lùng thổi qua tàng cây, phát ra những âm thanh xào xạc không ngừng. Tiếng côn trùng, rắn rết kêu vang cũng khiến người ta kinh hồn táng đảm, Đại tiểu thư càng ngày càng sợ hãi, vai không ngừng run rẩy. Nước mắt nàng không kìm nổi lại lã chã rơi xuống. Nàng đột nhiên muốn trở lại cái đêm ở dưới vách núi, người xấu cho dù mất đi tính mạng cũng sẽ bảo hộ mình, nhưng hôm nay… Nước mắt tiếp tục rơi lã chã xuống đầu gối nàng. Nàng lớn tiếng khóc nói:
- Hạ Văn, vì sao ngươi phải như vậy đối với ta? Ngươi ở đâu? Ta rất muốn trở lại những ngày ở Hàn Sơn Tự.
- Đại tiểu thư…
Một tiếng gọi khẽ vang lên bên tai Đại tiểu thư. Nghe thấy âm thanh này, thân thể mềm mại của Đại tiểu thư hơi chấn động. Nàng chậm rãi ngước khuôn mặt xinh đẹp lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh như đao tước kia, nàng òa lên khóc lớn, vừa sợ vừa hận trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn, bàn tay mềm mại hung hăng đánh vào ngực hắn, nói:
- Ngươi là đồ bại hoại. Ngươi đáng chết, ta hận ngươi, hận ngươi. Ta gọi ngươi mà ngươi cứ làm ta sợ. Ta không muốn sống nữa… hu hu…
Triệu Tử Văn rốt cuộc không kìm nổi ôm chặt Đại tiểu thư vào lòng, trong mắt tràn đầy vẻ chân thành, tha thiết, nhẹ nhàng nói:
- Đại tiểu thư….
Đại tiểu thư bị hắn ôm chặt lấy, bàn tay mềm mại còn khó có thể giơ lên, huống chi là đánh hắn…
Khi cảm thụ được thân thể rắn chắc và nóng như lửa của Triệu Tử Văn, khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư ửng hồng. Nàng giãy dụa, lơ đãng ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy trong mắt hắn lóe lên ngọn lửa nóng bỏng, cũng không biết sao, trong lòng run lên, vội la lên:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Lúc này Đại tiểu thư giống như một cô bé bị ức hiếp, vai không ngừng run rẩy, bộ dáng nhu mì khiến Triệu Tử Văn không kìm nổi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
- Ngươi… Không được….
Cảm nhận ánh mắt nóng rực của hắn và khuôn mặt ngăm đen đang sát lại gần, tim Đại tiểu thư kịch liệt nhảy dựng lên như thể sắp chui ra khỏi người. Nàng vừa sợ lại vừa e thẹn nói.
Một cái miệng nóng bỏng bao trùm lên đôi môi anh đào của nàng. Khi hai đôi môi tiếp xúc với nhau, Đại tiểu thư liền cảm giác được sức nóng từ đôi môi Triệu Tử Văn.
Đại tiểu thư nhớ lại đủ chuyện ngày xưa, khi buồn khi vui, đủ mọi cảm xúc hòa trộn với nhau như điện giật, hòa tan khoảng cách trong lòng bọn họ. Cái lưỡi thơm tho của Đại tiểu thư mới đầu còn bỡ ngỡ quấn lấy lưỡi Triệu Tử Văn, dần dần trở nên say mê, triền miên quấn quýt lấy nhau, hút lẫn nhau. Một giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt nàng chậm rãi rơi xuống, lóe lên như ánh sao trong đêm tối.
Nhấm nháp hương vị tinh thuần xinh đẹp kia, Triệu Tử Văn cũng không thèm nghĩ tới việc gì khác, chỉ ôm chặt lấy nữ tử yếu ớt này vào trong lòng. Cảm thụ được thân thể đầy đặn, mềm mại động lòng người của Đại tiểu thư, nhiều ngày không được giải phóng, một tay hắn liền nhẹ nhàng cho vào trong áo nàng, bao lấy cặp vú cao ngất, tay kia thuận thế vuốt ve da thịt nõn nà của nàng. Một mùi thơm dìu dịu truyền vào trong mũi khiến dục vọng của hắn bùng lên. Bàn tay chuyển xuống ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đại tiểu thư, tay kia nhẹ nhàng tuột xuống dưới hông rồi lại lướt lên trên vú…
- Ưm…
Một tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ miệng Đại tiểu thư. Nàng thở hổn hển, đôi mắt quyến rũ, hơi thở như đàn hương, nhẹ nhàng nói:
- Hạ Văn, đừng…
Khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư đỏ bừng, hai vành tai cũng đỏ bừng, nóng bỏng. Nàng đã sớm nằm chung giường với đồ tồi này, tuy nhiên không ngờ đồ tồi này lại lớn mật như thế. Nàng vừa thẹn vừa hận, cắn thẳng vào vai hắn.
- A…
Vai bị cắn đau, Triệu Tử Văn bật kêu lên thành tiếng.
Hai má Đại tiểu thư nóng bừng, phẫn hận nói:
- Gọi ngươi tới để làm chuyện xấu à? Ta cắn chết kẻ đáng giận này.
Vừa rồi Đại tiểu thư cực kỳ thương tâm, vậy mà mình còn đi chiếm tiện nghi của nàng. Vừa rồi Triệu Tử Văn cũng là bị t*ng trùng lên não, vội vàng thu hồi bàn tay tác quái nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng chú ý tới thân cây phía sau lưng Đại tiểu thư.
- Không được nhìn.
Đại tiểu thư đột nhiên thấy Triệu Tử Văn không hề động tĩnh mà ngơ ngác nhìn lên cây hoa quế ở phía sau. Đại tiểu thư lập tức hiểu được hắn đang nhìn gì, vội vàng che mắt hắn, ngượng ngập nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vnChỉ thấy trên cây có khắc hai chữ Tử Văn, hơn nữa khắc trên cây hoa quế có thể thấy được rất rõ.
Hoá ra Đại tiểu thư không phải tự mình hại mình mà là đang khắc chữ. Triệu Tử Văn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Đại tiểu thư đang che trước mặt mình, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
- Đại tiểu thư, vì sao nàng không nói với ta sớm một chút?
Tim Đại tiểu thư run lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ấp úng nói:
- Nói với ngươi… nói cái gì?
- Lăng Nhi đã nói hết cho ta rồi.
Triệu Tử Văn ôm Đại tiểu thư vào trong lòng, bàn tay đặt lên chiếc eo thon của nàng, nhẹ nhàng nói.
Vai Đại tiểu thư run lên kịch liệt. Bao nhiêu ngày ấm ức, rốt cuộc không kìm nổi lại nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn khóc lớn:
- Ta cũng không biết nên nói như thế nào với chàng.