- Ra mắt ba vị huynh trưởng!

Lăng Nhi đỏ hết cả hai vành tai, duyên dáng thi lễ với ba người Hạng Tử Hiên.

Khuôn mặt Hạng Tử Hiên lại đỏ bừng lên. Trò hề vừa rồi cũng bị Dư Bộ khoái bắt gặp, hắn ngượng ngùng cười nói:

- Dư Bộ khoái, mời mau đứng lên cho.

Hôm nay Dư Bộ khoái mặc một bộ quần áo bằng lụa màu tím nhạt, mày liễu mắt phượng, mặt hoa da phấn. Nàng luyện võ nên dáng người đầy đặn mê người, hàng mi như nước mùa xuân, khuôn mặt tuyệt mỹ thẹn thùng ửng hồng, bộ dạng mềm mại khiến ba người Hạng Tử Hiên nghẹn họng nhìn trân trối. Đây mà là Dư Bộ khoái hung hãn mà họ biết trước kia sao?

- Tiểu tử ngươi thật là giỏi!

Hạ Văn Đăng nhẹ nhàng kéo cánh tay phải của Triệu Tử Văn, vừa ghen tị, vừa hâm mộ, căm giận nói.

Lăng Nhi cũng biết trước kia nàng đã để lại cho người ta ấn tượng không tốt đẹp gì. Nàng sợ ba huynh đệ của tướng công không đồng ý với mình, khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống, lẩm bẩm nói:

- Lăng Nhi sớm đã từ chức Bộ khoái rồi. Sau này chỉ một lòng hầu hạ Tử Văn thôi. Sau này ba vị huynh trưởng chỉ cần gọi muội là Lăng Nhi là được rồi.

Bọn họ vốn quen nhìn Dư Tư Lăng trong trang phục Bộ khoái, giờ nhìn đến nàng một thân nữ trang, lại thẹn thùng vô hạn, cảm giác thật sự là khó tả nên lời.

- Lăng Nhi, sao muội lại từ chức Bộ khoái?

Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng đã ở cùng nhau nhiều ngày nay, cũng không thấy nàng đi từ chức Bộ khoái lúc nào thì kỳ quái hỏi.

Dư Tư Lăng đáp:

- Vị trí Bộ khoái này vốn không nên để nữ tử làm. Lăng Nhi sợ hại tướng công thành trò cười cho người ta, cho nên vừa rồi đã báo cáo với Dư đại nhân, sau này không làm Bộ khoái nữa.

Ba người Hạng Tử Hiên thầm cười khổ trong lòng. Nếu Triệu Tử Văn đã cưới Lăng Nhi, bất kể thế nào cũng đều thành trò cười cho người ta cả. Dư Bộ khoái đã từng thích nữ nhân. Cả Tiền Đường ai ai cũng đều biết cả, đều cho rằng đó là đi ngược lại đạo đức và lễ pháp, đối với chuyện đó đều oán giận mà không dám nói gì. Hiện giờ Triệu huynh cưới nàng, thật sự là rất mạo hiểm, phiêu lưu.

Triệu Tử Văn thì tư tưởng hoàn toàn bất đồng với bọn họ. Hắn chưa bao giờ sợ người ta nói xấu sau lưng mình. Chỉ cần Lăng Nhi có thể một lòng một dạ với hắn là được. Cho nên hắn cười cười nói với nàng:

- Thế sau này tướng công sẽ nuôi nàng cả đời.

Nếu mà không có ba tên sài lang Hạng Tử Hiên ở đó thì đảm bảo Lăng Nhi sẽ cảm động ầm ầm mà nhào vào lòng hắn ngay. Nàng gật đầu nói:

- Tử Văn, huynh thật là tốt với muội.

- Triệu huynh, chúng ta về phủ trước nhé. Sính lễ chúng ta đặt ở bên ngoài.

Phương Thiên Vũ vừa rồi quẫn quá sinh đần ra, giờ mới thấy nên đi sớm thì hơn, cho nên ôm quyền nói với Triệu Tử Văn.

Ba người Hạng Tử Hiên cũng không hề nói lời chúc nào với việc Triệu Tử Văn cưới Dư Tư Lăng, bởi vì Dư Tư Lăng ở Tiền Đường trước giờ tai tiếng không tốt. Bọn họ cũng không hiểu vì sao mà Triệu Tử Văn lại phải cưới nàng, càng không biết đây là phúc hay là họa nữa.

- Tướng công, ba vị huynh trưởng dường như không thích muội.

Dư Tư Lăng thấy ba người Hạng Tử Hiên đã đi ra khỏi cửa viện thì có chút thất vọng, lẩm bẩm nói.

- Về sau sẽ thích thôi.

Triệu Tử Văn ôm vòng eo mảnh mai của Dư Tư Lăng, nghiêm mặt lại nói:

- Về sau muội cũng không thể nói chuyện với phụ thân như thế được nữa nhé. Dù sao người cũng là phụ thân của muội mà.

Dư đại nhân còn chưa nói được với Triệu Tử Văn mấy câu thì đã đùng đùng rời đi. Rất rõ ràng đó là vì chuyện con gái mắng phụ thân bị hắn và ba người Hạng Tử Hiên chứng kiến, mất hết cả thể diện nên phải bối rối rời đi. Lăng Nhi ủy khuất, mắt đẹp ngân ngấn nước, cúi đầu nức nở nói:

- Khi muội còn rất nhỏ, cha đã nạp tiểu thiếp. Từ đó về sau ông ấy lạnh lùng với mẫu thân muội, hại mẫu thân buồn bực mà chết. Từ nhỏ muội đã hận đàn ông, nhất là phụ thân của muội.

Hóa ra là như thế, Triệu Tử Văn thầm thở dài. Nam tử cổ đại chỉ cần không phải là nghèo túng thì đều nạp thiếp, huống chi là loại lão đầu háo sắc quý phái như Tri huyện, sao không nạp thiếp cho được. Nhưng mà lão đầu háo sắc này cũng thật là không biết trước sau gì cả, chẳng lẽ đón người mới vào thì đã ghẻ lạnh người cũ ngay? Làm sao mà một chút phong phạm của ta cũng không có vậy nữa.

- Tên của muội là để tưởng nhớ mẫu thân muội đó.

Lăng Nhi nước mắt trong suốt tuôn rơi ào ạt, nhào vào trong lòng đại ca, thương tâm khóc lớn.

Dư Tư Lăng? Triệu Tử Văn lẩm nhẩm đọc lại một lần. Lần đầu tiên nghe thấy tên này thì chỉ cảm thấy dễ nghe, không nghĩ tới là lại có ý tứ như thế này. Hóa ra Lăng Nhi không phải đã thích nữ nhân từ nhỏ mà đều là do lão đầu háo sắc kia làm hại.

Triệu Tử Văn cũng nhớ đến cha mẹ hắn ở thế giới kia, lại thở dài thật sâu. Hóa ra hắn và Lăng Nhi có cùng điểm tương đồng. Hắn dịu dàng ôm lấy vai Lăng Nhi, nói:

- Lăng Nhi, về sau ta sẽ chăm sóc muội thật tốt.

- Tướng công, Lăng Nhi về sau nhất định sẽ hầu hạ tướng công thật tốt. Vè sau tướng công không được bỏ rơi Lăng Nhi đâu nhé.

Dư Tư Lăng lo lắng kết cục của mình cũng sẽ bi thảm như mẫu thân, sợ sệt ôm lấy eo lưng Triệu Tử Văn, thì thầm nói.

- Nha đầu ngốc, làm sao lại như thế được,

Triệu Tử Văn dịu dàng nói:

- Muội không cần để ý đến thái độ của ta, muội có thể trở về như Dư Tư Lăng trước kia, vẫn tiếp tục là một Dư Bộ khoái không sợ trời không sợ đất kia.

Dư Tư Lăng lắc đầu nói:

- Muội không muốn suốt ngày cứ đánh đánh giết giết. Muội chỉ muốn ở bên cạnh tướng công thôi.

Triệu Tử Văn lườm đống sính lễ to đùng ngoài cửa, căm giận nói:

- Cha muội đúng là một lão cáo già thành tinh.

- Tướng công, Dư đại nhân sao lại thế?

Dư Tư Lăng không hiểu gì cả nên hỏi lại.

- Chuyện này cũng thật khó nói.

Triệu Tử Văn nhất thời lúng túng giải thích:

- Ta đúng là tự mình mang phiền phức tới cho mình rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dư Tư Lăng biến sắc, mày liễu dựng ngược, hai bàn tay mảnh mai nắm chặt, cả giận nói:

- Có phải là Dư đại nhân ức hiếp tướng công không? Để muội đi tìm lão tính sổ.

- Nha đầu muội, làm sao lại đi tìm cha tính sổ được chứ?

Triệu Tử Văn vừa nói vừa phát vào mông nàng.

- Ui da.

Lăng Nhi cảm giác thấy nhiệt lực từ tay hắn truyền tới kiều đồn, toàn thân như bị điện giật, cả người nóng bừng không chịu nổi, cười cười mặt đỏ bừng, yếu đuối vô lực dựa vào trong lòng Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn lại cảm giác được kiều đồn co giãn săn chắc kia. Một cái tát lại khiến tâm thần hắn rung động, hạ thân nóng lên chạm vào bụng của Lăng Nhi.

Khuôn mặt Lăng Nhi ửng hồng, cả người nóng bỏng rã rời dựa hẳn vào người tướng công, nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu gắt gỏng:

- Tướng công lại nghĩ đến chuyện xấu rồi.

Cảm nhận làn da trên đùi Lăng Nhi nhẵn nhụi và bóng loáng, từ hai bầu ngực tỏa ra nhiệt lực và hương thơm thoang thoảng của cơ thể, Triệu Tử Văn không kìm nổi lòng dạ lại nhộn nhạo hết lên. Nhưng bây giờ mặt trời mới vừa lặn, cơm tối còn chưa ăn, hắn cười cười bảo:

- Lăng Nhi, muội đi làm cơm đi, ta đói bụng rồi.

Lăng Nhi thất vọng "a" lên một tiếng rồi lùi ra khỏi người Triệu Tử Văn, chuẩn bị đi vo gạo nấu cơm.

Hắn thổi nhẹ một hơi nóng bên tai nàng, cười nói tiếp:

- Đến tối chúng ta tiếp tục.

- Hả?

Lăng Nhi vừa sợ lại vừa thẹn, kêu lên một tiếng rồi vội vàng chạy mất.

Lăng Nhi đi vo gạo nấu cơm, Triệu Tử Văn đương nhiên là đi bê sính lễ vào để trong nhà rồi. Theo phong tục của Kinh quốc thì đều là các bà mối đi đưa sính lễ, nhưng Triệu Tử Văn không cần quan tâm đến khuôn sáo cũ rích làm gì. Tuy nhiên cũng không ngờ là lão đầu háo sắc này lại dùng Tô đại nhân gì đó dụ dỗ hắn tự mình dẫn xác đến. Nhưng lão đầu háo sắc này cũng là lo bò trắng răng rồi bởi vì bản thân hắn cũng định tự mình đến đó mà.

Triệu Tử Văn vừa bước ra ngoài cửa, lơ đãng thoáng nhìn thì đã thấy trước cửa viện có một bóng dáng quen thuộc.

- Điền Hổ à?

Triệu Tử Văn đi ra phía đó, thử gọi một câu.

Người nọ đang đứng dựa vào cửa viện, nghe thấy tiếng gọi thì chậm rãi xoay người, lộ ra một hàm râu quai nón đặc trưng, cười ngây ngốc nói:

- Triệu huynh, vẫn khỏe chứ?

Triệu Tử Văn tiến đến chụp mạnh vào bả vai Điền Hổ, cười lớn nói:

- Thật đúng là ngươi rồi.

Điền Hổ cũng thở dài một hơi thật sâu, nói:

- Triệu huynh, chuyện đêm đó ta thật sự là xin lỗi huynh. May mà huynh không việc gì, bằng không ta sẽ hối hận cả đời.

Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói:

- Tình hình ngày hôm đó cả ngươi và ta đều biết, phải để ta ngăn cản bọn họ. Ngươi cũng có sứ mệnh trong người, ta không trách ngươi.

Đêm đó ở Tây Hồ trường đình, chỉ có Triệu Tử Văn và một cây trường thương. Tình thế khi đó nguy cấp, trách nhiệm của Điền Hổ là bảo hộ cho Hạ Bình an toàn, để cho Triệu Tử Văn hy sinh cũng là việc làm bất đắc dĩ mà thôi.

Điền Hổ tự cười giễu mình, nói:

- Buồn cười là hai người chúng ta đều bị mắc lừa.

Triệu Tử Văn không hiểu ra sao cả, hỏi:

- Lừa cái gì? Mắc lừa lúc nào?

- Cái mảnh giấy kia không phải là để dành cho Hạ Bình, mà là bọn sát thủ đưa cho chúng ta.

Điền Hổ giải thích chậm rãi:

- Dụ dỗ Hạ Bình đi ra ngoài dường như là còn có lý do nào đó khác nữa. Nhưng Hạ Bình nhất định không chịu nói cho ta biết.

Không thể nào. Triệu Tử Văn nghe nói mà cả kinh. Nhưng ngẫm lại cũng cực kỳ hợp tình hợp lý. Hạ Bình không ngốc đến nỗi bị một tờ giấy lừa gạt mà đi ra ngoài ngay. Tuy nhiên, thứ có thể dụ được nàng đi ra ngoài đó là cái gì?

Điền Hổ sắc mặt nghiêm túc, nói tiếp:

- Đêm qua ta đã tới Quần Phương Các điều tra. Ở đó chỉ còn là người đi các trống. Hình như toàn bộ sát thủ của Ám Kiếm Các đã rút hết về Hàm Đan rồi.

La Thanh Yên sớm đã nói qua vấn đề này với Triệu Tử Văn, nếu không hắn cũng đã đến Quần Phương Các điều tra rồi. Hắn gật đầu, nghĩ thầm, "Đám sát thủ này không biết đã dùng cái gì để dẫn dụ Hạ Bình ra ngoài nhỉ?"

Điền Hổ lại nói tiếp:

- Hôm nay ta chủ yếu là đến chào từ biệt huynh đệ. Ta phải về đoàn tụ với người nhà ở Hàm Đan.

Hạ phủ hai ba hôm nữa cũng đồng ý để cho hạ nhân tôi tớ về nhà đoàn viên, qua năm mới lại quay lại. Người nhà của Điền Hổ đều ở Hàm Đan, đương nhiên là phải về đoàn viên rồi. Triệu Tử Văn cũng không kinh ngạc lắm, thản nhiên nói:

- Vậy Điền huynh đi đường cẩn thận. Ta sẽ trông nom săn sóc tốt cho Hạ Bình.

Điền Hổ cười khổ, "Triệu huynh này rốt cuộc vẫn là loại tâm tư kín đáo." Hắn tới đây vốn là định dặn dò Triệu Tử Văn chú ý bảo vệ Hạ Bình, tuy rằng Ám Kiếm Các đã rời đi, nhưng hắn vẫn lo ngại Ám Kiếm Các đi rồi sẽ quay trở lại.

Trước khi rời đi, Điền Hổ lại dặn dò Triệu Tử Văn một câu rồi mới biến mất khỏi khúc quanh mờ mịt trên đường:

- Về chuyện cái gì đã dẫn dụ được Hạ Bình ra khỏi nhà, Triệu huynh có lẽ không cần nóng vội truy vấn nàng đâu.