Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 168: Để đối ngoại trước hết phải an nội

- Đúng rồi đó. Hạ tướng quân chắc chắn sẽ nhìn trúng tiểu vương gia. Tiểu vương gia thân phận cao quý, văn võ toàn tài. Hạ tiểu thư lại tuổi trẻ mỹ mạo. Thật là một đôi trai tài gái sắc!

Nữ tử thất vọng, nhưng lại vui mừng cười nói được ngay.

Triệu Tử Văn thính tai nghe hết mấy tin tức bát quái mà đám nữ tử đằng sau xì xào, trong lòng không khỏi hứng thú, nghĩ, "Cổ đại đều là ném tú cầu tuyển hôn phu. Không nghĩ tới là Hạ tướng quân này lại làm cái gì mà tỉ võ chiêu thân nha. Cũng khó trách. Ai bảo ông ta là võ tướng chứ. Nếu là quan văn, nhất định sẽ là tỉ văn chiêu thân."

- Đại tiểu thư, ngươi xem cái hồng ngọc tram này có lẽ thích hợp với ngươi.

Triệu Tử Văn cầm một cây hồng trâm trên sạp hàng, đưa cho đại tiểu thư, nói.

Hạ Bình hoạt bát chẳng hề để ý đến ngân lượng của Triệu Tử Văn, hai tay nhỏ bé đều là trang sức hết. Còn Bảo Nhi dịu dàng lại chỉ mua có hai món đồ. Nàng không đành lòng tiêu hoang tiền của đại ca. Triệu Tử Văn thấy trong tay đại tiểu thư trống trơn thì ngượng ngùng, áy náy vì đã để nàng như vậy.

Đại tiểu thư chưa bao giờ mang trâm gài tóc màu đỏ, cười cười đỏ mặt, thấp giọng bảo:

- Ta mang hồng trâm này liệu có hợp không?

- Đương nhiên là hợp.

Triệu Tử Văn gật đầu nói.

Đại tiểu thư cười, mặt đỏ hồng lên, cầm lấy hồng trâm, nhẹ nhàng cắm giữa búi tóc. Nhờ hồng trâm làm cho nổi bật, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng dường như lập tức ửng hồng. Đại tiểu thư khẽ cắn môi anh đào, mũi quỳnh hơi nhăn lại, khuôn mặt xinh đẹp, nét mày như vẽ, không dám nhìn thẳng vào Triệu Tử Văn. Lúc này, đại tiểu thư giống như một thiếu phụ chưa từng ra khỏi khuê các, kiều diễm động lòng người. Các công tử qua lại trên chợ đều ngẩn ngơ nhìn. Đương nhiên, Triệu Tử Văn cũng không ngoại lệ.

"Đồ ngốc!" Đại tiểu thư thấy vẻ mặt Triệu Tử Văn dại ra thì trong lòng vừa thẹn vừa mừng mà mắng thầm.

Triệu Tử Văn âm thầm cảm thán. Hồng trâm này thật sự là quá tương xứng với đại tiểu thư. Hắn xấu xa cười hỏi:

- Đại tiểu thư thích không?

Đại tiểu thư thấy Triệu Tử Văn khẽ khếch khóe miệng lên, tươi cười vẻ lưu manh, thì tim đập mạnh. Nhưng vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Ta… vẫn không thích.

- Ông chủ, trừ cây trâm kia ra thì tính toán xem tổng cộng hết bao nhiêu bạc đi.

Triệu Tử Văn lập tức nói với chủ quán.

Đại tiểu thư vội vã la lên:

- Ai nói ta… không cần đâu? Đồ trang sức này mặc dù không thể đeo, nhưng để lại trong phủ làm đồ trang trí cũng có thể được mà.

Triệu Tử Văn sớm đã đoán được là đại tiểu thư miệng nói không như lòng nghĩ, nhưng cố ý trêu đùa nàng một phen. Tuy nhiên, đại tiểu thư dường như là thay đổi rất nhiều so với trước kia, rất giống như Lăng Nhi bây giờ.

Hạng Tử Hiên sao có thể nhìn ra đạo lý huyền diệu trong đó được, cười khổ một tiếng, thối lui về đứng cạnh Hạ Văn Đăng và Phương Thiên Vũ ở phía sau. Hạ Văn Đăng cũng vỗ vai Hạng Tử Hiên, nói khẽ vào tai hắn:

- Hạng huynh đừng để ý. Tỷ tỷ của ta còn chưa có thành thân. Ngươi còn nhiều cơ hội mà.

Phương Thiên Vũ cũng phụ họa, nói:

- Đúng vậy. Hạng huynh văn võ toàn tài. Hạ tướng quân chắc chắn sẽ gả Hạ tiểu thư cho huynh thôi.

Hạng Tử Hiên cũng đành phải gật đầu, tự an ủi chính mình.

Ở ngay giữa chợ là một rừng liễu. Đầu nhánh liễu vừa nhú chồi xanh nhạt, khiến cho người ta cảm thấy tiết xuân lành lạnh. Cũng là vì cảnh hồi xuân, Triệu Tử Văn mới lưu tâm nhìn về nơi đó. Bởi vì Mã Trí Viễn cũng đứng ngay ở dưới một tàng cây liễu. Hắn vẫn nhớ món nợ này cho nên dẫn theo tam sài lang và ba nữ tử đi đến đó, cũng muốn nhìn xem Mã Trí Viễn định làm cái trò gì.

Gió nhẹ thổi phất phơ, xanh xanh dương liễu, bên dưới cầu, nước sông cuồn cuộn không ngừng chảy xuôi về phía đông. Mã Trí Viễn đứng bên bờ sông, dưới cây dương liễu, bên cạnh còn có mấy vị công tử tài tuấn, trong miệng lải nhải lẩm bẩm, cũng không biết là đang thảo luận cái gì. Mã Trí Viễn lơ đãng thoáng nhìn ra xung quanh, gã lập tức hơi nhíu mày. Bởi vì lúc này, đoàn người Triệu Tử Văn đã đi vào rừng liễu.

Hạ Văn Đăng dẫn đầu, trong mắt tràn đầy tiếu ý, nhìn về phía Mã Trí Viễn trêu đùa:

- Đây không phải là Mã công tử sao?

Mã Trí Viễn thấy biến không đổi sắc, cười nói:

- Hóa ra là Hạ công tử và Phương công tử.

Lại xoay người thi lễ với Hạng Tử Hiên và đại tiểu thư:

- Ra mắt Vương gia và Hạ tiểu thư.

Đám tài tử ở đây đều nhận ra tam sài lang và đại tiểu thư, đều thi lễ chào hỏi bọn họ. Còn Triệu Tử Văn, Bảo Nhi và Hạ Bình thì không ai hỏi han gì đến cả. Cũng bởi vì đám tài tử này đều là một giuộc như Mã Trí Viễn cả.

- Triệu đại ca!

Một nữ tử mặc đồ trắng đứng phía sau đám tài tử sau khi nhìn thấy Triệu Tử Văn thì hưng phấn chạy về phía họ.

"Sao mà khéo vậy chứ? Chẳng lẽ là lại thi hội gì gì đó." Triệu Tử Văn gặp nữ tử mặt mày như tranh vẽ, xinh tươi thoát tục lúc này, không khỏi thầm tự nhủ.

Triệu Tử Văn cười cười hỏi nàng:

- An Nhi, muội cũng đến đây à?

Nữ tử này chính là Lý Dịch An, Lý đại tài nữ. Nàng đến là do Mã tài tử trong Giang Nam Tứ Đại Tài Tử mời tới, không nghĩ là đến đây lại còn có thể gặp được Triệu đại ca. Nàng cao hứng nói:

- Đại ca, hai ngày hôm nay huynh đi đâu vậy?

- Ta đi ra bên ngoài du ngoạn. Sao rồi? Các ngươi đây là lại làm thi từ hội à?

Triệu Tử Văn kỳ quái hỏi.

- Bảo Nhi, Hạ Bình, các muội đều đến rồi.

Lý tài nữ đầu tiên là thân thiết nắm tay hai nàng chào hỏi vui vẻ rồi mới đáp:

- Là Mã công tử triệu tập các tài tử hiệp thương bày mưu tính kế. Làm thế nào để bảo vệ sự bình an của xã tắc Đại Kinh ta.

"Thả vài cái rắm là có thể làm xã tắc bình an ư? Thật là buồn cười!" Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, hoàn toàn coi thường cái đám tài tử gọi gì mà bảo vệ quốc gia. "Chờ cho các ngươi có thể động đao động thương rồi hẵng nói cứng."

Lý tài nữ cảm thấy đại ca dường như không quan tâm đến việc này, vội vàng lại nói thêm vào:

- Ngày đó đại ca nói một câu "cách giang do xướng sau đình hoa" dẫn dắt mọi người suy nghĩ sâu xa. Cho nên các tài tử mới tập hợp lại, bày mưu tính kế vì Đại Kinh.

Triệu Tử Văn chẳng có lòng dạ nào nghe Lý tài nữ nói chuyện. Cái kiểu muốn làm ra vẻ này nọ thật sự là rất nhàm chán. Hắn cũng không nguyện ý nghe thêm làm gì. Lúc trước một trận chiến Vọng Giang Thành, hắn và tướng sĩ trong quân anh dũng giết địch, bảo vệ Tiền Đường một khối bồng lai. Hiện giờ bọn họ cũng nói vài câu rắm chó, đã bảo phải bảo vệ quốc gia. Thật sự là cực kỳ buồn cười!

- Cái gọi là "để đối ngoại trước hết phải an nội", theo ta hiểu rằng Đại Kinh chúng ta trước là phải diệt Tây Lương, rồi sau đó mới ngăn cản đại quân Hung Nô.

- Non xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun. Đại Kinh hiện giờ sức yếu, nên thối lui đến dưới sông Trường Giang, lấy sự hiểm yếu của Trường Giang để ngăn cản đại quân Hung Nô.

Lúc Triệu Tử Văn chuẩn bị rời đi, lại nghe đám tài tử chó má bắt đầu mở mồm bốc phét. Hơn nữa, nói lại kiểu són ra từng cục một, hắn nghe thấy vừa bực lại vừa buồn cười, mặt đen nghẹn lại đỏ bừng. Nếu bọn họ mà là tướng sĩ dưới trướng Triệu Tử Văn thì hắn tuyệt đối sẽ dùng quân pháp xử trí ngay.

Lý tài nữ đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, thấy hắn nín đến đỏ cả cái mặt đen thui, kỳ quái hỏi:

- Triệu đại ca, huynh cười cái gì?

Mã Trí Viễn thoáng liếc mắt cũng nhìn thấy Triệu Tử Văn đang nghẹn đỏ cả mặt, không kìm nổi, hừ nhẹ, nói:

- Hừ, chỉ có biết thi từ, chẳng lẽ ngươi còn có thể có mưu lược sao?

- Mấy ngày trước mọi người có nhớ một đoạn thơ không,

Mã Trí Viễn hơi trầm ngâm nói:

- Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa,

Dạ bạc tây hồ cận tửu gia.

Thương nữ bất tri vong quốc hận,

Cách giang do xướng hậu đình hoa!

(Dịch nghĩa:

Trời khuya nước lạnh trăng soi sương,

Tây Hồ lạnh lẽo gần tửu quán,

Ca nữ vô tình quên quốc hận,

trên sông ca hát, sau đình hoa.)

- Đây là bài thơ mà Hạ Văn, thư đồng của Hạ phủ đã làm trong đêm ở Tây Hồ.

Một vị tài tử không có thành kiến với Triệu Tử Văn sùng kính nói:

- Bài thơ này không chỉ có thể coi là danh thi thiên cổ, hơn nữa thi nhân lại yêu nước thương dân. Tại hạ vô cùng bội phục!

Mã Trí Viễn thấy gian kế đã được thực hiện thì cười ha hả nói:

- Hôm nay vị thư đồng yêu nước thương dân này đang ở ngay đây. Không bằng để hắn tới bình luận mưu lược của chúng ta. Thế nào?

- Ta nói này Mã Cúc Hoa, vì sao ngươi cứ luôn lôi cái bài này ra? Ngươi không thấy phiền sao?

Triệu Tử Văn vừa nghe Mã Trí Viễn nói vậy thì không kiên nhẫn được mà hỏi lại.

Khuôn mặt trắng nõn của Mã Trí Viễn tức tối đỏ bừng, phản bác, nói:

- Ta không phải là Mã Cúc Hoa. Mọi người chỉ là muốn nghe giải thích của ngươi thôi. Chẳng lẽ một cái yêu cầu nho nhỏ thế của mọi người mà ngươi cũng không chịu đáp ứng?

Triệu Tử Văn vẫn rất say sưa bảo:

- Mã Trí Viễn, Mã …. Quả thật là khá giống.

- Đúng thế, Hạ Văn, ngươi không phải tự cho là tài học bất phàm sao? Vậy ngươi bình luận mưu lược của bọn ta xem nào.

Hai tài tử vừa nói ra mưu lược vừa rồi đắc ý dạt dào nói.

"Chết mất, các ngươi muốn tìm mắng thì được rồi. Nào!" Triệu Tử Văn vốn chỉ khó chịu về đám tài tử thối tha. Giờ bọn họ lại tìm tới tận cửa, cũng không trách được mình, chỉ vào tài tử đang đắc ý dào dạt, lạnh lùng cười nói:

- Cái gì mà gọi là "để đối ngoại trước hết phải an nội"? Ta cho rằng Đại Kinh chúng ta nên trước là diệt Tây Lương, sau mới ngăn cản đại quân của dân tộc Hung Nô. Câu đó ngươi nói phải không?

Vị tài tử đắc ý, khẽ phất cây quạt nhỏ, cười nói:

- Đúng là ta nói. Tây Lương vốn bị Hung Nô tiêu diệt, đến năm ngoái mới phục quốc. Mục tiêu kế tiếp của bọn họ có lẽ là Đại Kinh chúng ta. Cho nên phải nhân lúc bọn họ lập quốc còn chưa vững vàng, diệt trừ bọn họ trước. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Đánh rắm cái con mẹ ngươi ấy!

Triệu Tử Văn trực tiếp chửi vốn, úp cả sọt vào đầu gã tài tử có hình thức khá thanh tú kia.

Tài tử thanh tú kia làm sao ngờ được thư đồng này lại thô lỗ như vậy, tức giận mặt trắng đỏ bừng, hai vai cũng run lên bần bật, chỉ vào hắn, lắp bắp:

- Ngươi….

- Đúng là rắm chó đánh cũng không kêu. Ngươi chẳng lẽ không có nghe gã tài tử vừa rồi kia bảo là Đại Kinh giờ đang yếu sức hay sao? Đại Kinh bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy cái gì mà "để đối ngoại trước hết phải an nội"? Tây Lương với chúng ta đều là nước nhỏ ở Trung Nguyên. Còn dân tộc Hung Nô là ngoại tộc. Diệt Tây Lương thì sẽ chỉ làm cho người nhà đau kẻ thù sướng. Ngươi lại to mồm quàng quạc ra là diệt Tây Lương. Ngươi cũng không khác gì cái giống bán nước bán dân cả.

Vị tài tử thanh tú nghe xong sắc mặt hết xanh lại trắng, suýt nữa thì ngất xỉu ngã lăn ra đất.

Triệu Tử Văn lại mắng tiếp:

- Sau khi Tây Lương diệt vong rồi, dân tộc Hung Nô có thể tiến thẳng xông vào. Con mẹ nó ngươi không biết thế nào gọi là môi hở thì răng lạnh à? Ngươi thật sự là uổng phí cả mười năm đọc sách.

- A…..

Triệu Tử Văn thanh âm vang vọng, con mắt lấp loáng sáng lạnh, trong vẻ uy vũ lại lộ ra sự bá đạo, từng chữ từng lời mắng mỏ vỗ mặt vị tài tử thanh tú. Anh chàng này mất hết cả mặt mũi rốt cuộc chịu không nổi ngồi phịch xuống đất than dài.