Mục tiêu của lão thất phu kia chính là Triệu Tử Văn, hắn đương nhiên không để ý tới ba đệ tử của Quần Phương Các mà phóng vọt qua, đuổi sát phía sau La Thanh Yên
Hai mắt Dư Tư Lăng đẫm lệ, trong lòng nàng rất lo lắng cho Triệu Tử Văn, nàng thấp giọng lẩm bẩm:
- Tướng công, muội chờ ngươi trở về.
- Sư muội chúng ta đi mau, nếu không cả ngươi và thai nhi trong bụng đều khó giữ.
Một nữ tử áo trắng nhìn vết thương rất sâu của Dư Tư Lăng, lo lắng nói.
Trong nháy mắt, ba nữ tử hộ tống Dư Tư Lăng biến mất khỏi Tây Hồ Trường Đình
La Thanh Yên một tay túm Triệu Tử Văn chạy như điên, tốc độ cực nhanh, vượt qua cả tốc độ của người thường có thể nghĩ tới, Triệu Tử Văn há hốc mồm, hắn nặng tới một trăm năm mươi cân, lão thái bà này không ngờ chỉ một tay mà có thể túm hắn chạy nhanh như vậy.
- La tỷ tỷ, chúng ta nên nghỉ một chút có phải hay hơn không ?
Triệu Tử Văn cảm giác mình như con rùa, bị người ta mang theo, thực là con mẹ nó buồn bực, hắn không kìm nổi cười nói.
- Hừ
La Thanh Yên nói:
- Tiểu dâm tặc nhà ngươi, ta dù có làm mẫu thân ngươi cũng thừa tư cách, ngươi lại dám gọi ta là tỷ tỷ, có tin ta cắt lưỡi ngươi không ?
Triệu Tử Văn nhìn về phía La Thanh yên, vừa rồi, mái tóc bạc của La Thanh Yên phủ kín mặt khiến Triệu Tử Văn không nhìn rõ, nhưng khi nhìn lại, hắn kinh ngạc đến ngây người, trước mặt hắn không phải một lão bà xương xẩu, mặc một bộ quần áo nga mi, gần đất xa trời, mà là một mỹ phụ đầu bạc, chẳng lẽ đây chính là Bạch Phát Ma Nữ trong truyền thuyết ? Hắn kinh ngạc, rồi ngượng ngùng nói:
- Vậy ta gọi ngươi là dì ba ?
Dì ? La Thanh Yên chưa bao giờ nghe thấy danh xưng này, nàng lạnh lùng trách:
- Dì có nghĩa là gì ?
- Vậy gọi là bác gái được không ?
Triệu Tử Văn toát mồ hôi lạnh, La Thanh Yên này như một tảng băng, khiến hắn cảm thấy rất khó tiếp cận, hắn bất đắc dĩ cười ha hả nói.
La Thanh Yên võ công cực cao nhưng cũng là một người biết cân nhắc, nàng vẫn kiên nhẫn, mắng Triệu Tử Văn:
- Ngươi nói nhảm ta sẽ ném ngươi xuống !
Triệu Tử Văn cười hì hì nói:
- Nhưng mà ngươi là sư phụ của Lăng Nhi, ngươi bảo ta phải xưng hô như thế nào ?
Phải đối đầu với kẻ địch mạnh, lại thêm tên thư đồng này nháo sự, La Thanh Yên mặc dù biết Triệu Tử Văn thích đùa cợt nhưng nàng lại không có cách nào bắt hắn im miệng, dọc theo Tây Hồ Trường Đình, nàng đã chạy tới một ngọn núi, nàng thở dài:
- Ngươi muốn gọi là gì thì gọi.
Gió tuyết điên cuồng thổi, táp vào mặt Triệu Tử Văn, viên thuốc kia mặc dù đã khiến hắn ngừng chảy máu, nhưng lại không thể trị được sự đau đớn của thân thể, dưới gió lạnh buốt, thân thể hắn ngày càng nóng, mi mắt có phần mở không ra. Cảm giác thật giống cái đêm hắn ở dưới vách núi đen với Đại tiểu thư, hắn biết, nếu hắn nhắm mắt lại thì sẽ không thể mở ra được nữa, hắn tận lực dốc sức tập trung. Cố gắng đùa cợt La Thanh Yên.
- Bác gái La, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?
- La đại nương, ngươi có phải bị xấu máu không, mới từng này tuổi đã bạc đầu
- Em vợ …..
- Em vợ … ?
La Thanh Yên rốt cục không nhịn được quay đầu lại. Nàng chậm bước chân, đưa mắt nhìn Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn thấy La Thanh Yên có phần tức giận, vẻ thanh lịch thoát tục đã thay bằng sự lạnh lẽo, hắn đổ mồ hôi lạnh, cười ha ha nói:
- Em vợ là danh xưng ở quê ta, vì ngươi là sư phụ của Lăng Nhi nên ta gọi là em vợ. Ở quê ta thường gọi vậy.
- Ồ !!
La Thanh Yên nhẹ giọng nói:
- Thì ra là vậy, vậy từ nay về sau ngươi cứ gọi ta là em vợ.
Nàng nói vậy, nhưng vẫn có cảm giác rằng cái từ em vợ này có chút không đúng, dường như có gì đó mờ ám.
A, nguy hiểm ! Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt, La Thanh Yên này hai má như ngọc, da trắng như sữa, ngực nhẵn nhụi nhưng đôi mắt luôn băng lãnh, lạnh lùng, Triệu Tử Văn đại khái đoán nàng khoảng hơn ba mươi tuổi…..gọi nàng là em vợ…..
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn- La
- Không phải ta bảo ngươi gọi ta là em vợ hay sao ? Nói lung tung ta sẽ ném ngươi xuống sườn núi.
La Thanh Yên nghe hắn không ngừng lải nhải, nghe đến phát điên khiến nàng rất bực mình, không muốn tiếp tục nói chuyện với tên thư đồng vô sỉ này
Triệu Tử Văn:
------
La Thanh Yên mang theo Triệu Tử Văn chui vào một hang động, nàng tìm một ít củi khô đốt lửa sưởi âm, đôi tai linh mẫn không ngừng thám thính động tĩnh xung quanh.
Bên ngoài trang động, trời đất trắng xóa, phía dưới chân núi tuyết đóng dày, từng tảng tuyết nặng nề rơi từ trên cây xuống đất tạo thành âm thanh ào ào, nhưng cái này cũng không thể ngăn được đôi tai linh mẫn của Triệu Tử Văn, đôi mắt lạnh lùng của nàng không lay động, chăm chú nghe ngóng.
Thân thể Triệu Tử Văn ngày càng nóng, miệng lưỡi khô khốc, hắn lẳng lặng tựa vào vách hang, nhìn thân hình lãnh diễm động lòng người của La Thanh Yên, dường như nàng đang thám thính lão thất phu đang truy đuổi, nhưng mi mắt hắn lúc này nặng vô cùng, hắn phải rất khó khăn cố găng ngăn cản cảm giác buồn ngủ.
La Thanh Yên lạnh nhạt nói với Triệu Tử Văn:
- Triệu Tử Văn, ngươi phải kiên trì, nếu không tối nay ngươi sẽ mất mạng.
Ngươi nghĩ rằng ta muốn chết hay sao hả, Triệu Tử Văn căm giận nghĩ, nhưng thân thể suy yếu, hắn cũng không thể làm gì, hang động lại cực kỳ lạnh lẽo mà thân thể hắn lại cực kỳ nóng, miệng vết thương đau nhức khiến hắn phải nghiên răng nhẫn nhịn.
- La Thanh Yên, đừng cho là ta không biết ngươi ở trong, chỉ cần ngươi giao ra Triệu Tử Văn, hôm nay ta sẽ tha mạng cho ngươi
Lão thất phu ở bên ngoài hang động lạnh lùng cười nói.
Trong lòng La Thanh Yên cả kinh, sao nhanh như vậy đã bị lão tìm được, nàng hô lớn:
- Sở Thăng, ngươi có bản lĩnh thì vao đây, không cần đứng đó gào thét.
- Ngươi cho ta là thằng ngốc sao ?
Sở Thăng cười lớn:
- Nếu ngươi không ra ngoài, ta sẽ phóng hỏa ở cửa động, xem ngươi có ra hay không
Hang động nằm trên đỉnh núi tuyết, Sở Thăng lúc này đang đứng trên một bãi bằng phẳng, lạnh lùng nhìn vào trong động.
Triệu Tử Văn khẽ cắn môi, nhìn ra ngoài cửa động cười lớn:
- Đồ ái nam ái nữ nhà ngươi, nếu làm được thì làm nhanh đi, ta đang rất lạnh đây
- Hảo tiểu tử, rất can đảm, đừng tưởng ta không dám làm
Sở Thăng rất ghét người khác chê bai bộ dạng quái dị của hắn, tên khốn kiếp kia lại vô tình phạm vào điều này, hắn tức giận đến đỏ bừng mặt, phẫn nộ quát
La Thanh Yên thấy rất buồn cười, nhưng nàng cũng chợt nảy sinh chút hảo cảm với nam tư rnày, có điều, nếu không phải là Dư Tư Lăng đang mang thai con hắn, có lẽ nàng sẽ vứt Triệu Tử Văn ở đâu đó.
Khuôn mặt nàng cực kỳ băng lãnh, nhưng sự mê hoặc chỉ hơn chứ không thua kém Đại tiểu thư, mỗi lần liếc nhìn nàng, Triệu Tử Văn đều cảm giác như mình đang nhìn một bức tượng nữ thần bằng băng tuyết.
Triệu Tử Văn thật muốn tránh xa nàng, nhưng hắn vốn không thể, đánh cũng không đánh lại, hơn nữa nàng lại là sư phụ của Lăng Nhi, nghĩ tới Lăng Nhi, sắc mặt hắn lại trầm xuống, không biết Lăng Nhi hiện giờ thế nào, nàng trúng một đao, máu chảy rất nhiều, không biết mẫu tử có thể bình an hay không.
Khi Triệu Tử Văn trầm tư, hai bên cũng chợt tĩnh lặng một chút, Sở Thăng đứng ngoài cửa động, bị gió tuyết bao phủ cũng rùng mình, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa động không chút thả lỏng.
- Chi bằng như vậy đi, các ngươi hai người đánh một trận, ai thắng ta đi với người đó, thế nào ?
Triệu Tử Văn tin tưởng bản lĩnh của Các chủ Vong Phu Các, nhất định nàng có thể đảm bảo sự an toàn của mẫu tử Lăng Nhi, nhưng nếu cứ như vậy tiếp tục giằng co, hắn chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ, hắn cũng không muốn con hắn sinh ra không cha, hắn liền hét lớn với Sở Thăng bên ngoài.
Sở Thăng và La Thanh Yên ngẩn người, lại cười khổ, bọn họ một người muốn cứu hắn, một người muốn giết hắn, giờ lại bị hắn sắp đặt, quả thực phải bội phục tên thư đồng này da mặt quá dày, đệ nhất vô sỉ.
- Đề nghị này rất không tồi, La Thanh Yên, ngươi thấy thế nào ?
Trong mắt Sở Thăng thoáng qua một tia quỷ quyệt, hắn nhìn vào động ẩm hiểm cười nói
Triệu Tử Văn không chờ La Thanh Yên đáp ứng, trực tiếp hồi đáp:
- Ta thay em vợ đáp ứng ! Các ngươi mau đánh đi, đánh xong ta còn về xem lão bà của ta !
Vô sỉ ! La Thanh Yên tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhìn chằm chằm tên thư đồng, nhưng thấy hắn hô hấp yếu ớt, khuôn mặt đỏ rực mới phát hiện hắn đang trong tình trạng nguy kịch ! Nàng lập tức quýnh lên, nếu tên thư đồng này đi đời nhà ma, đồ nhi của mình tất cũng không sống được, không phải sẽ thành một xác ba mạng hay sao !
La Thanh Yên vội vàng nói:
- Ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, ta sẽ nhanh chóng đánh bại hắn, đưa ngươi trở về Vong Phu Các chữa bệnh !
Triệu Tử Văn vô lực gật đầu, im lặng tựa vào tường đá.
Bầu trời đen tối chợt vang lên một tiếng nổ thanh thoát, một đám khói lửa rực sáng, hoa lửa tung bay khắp nơi, những đóa hoa lửa rực rỡ nổ bung thành từng bông hoa xinh đẹp trên bầu trời đêm, tất niên đã tới, pháo hoa từ lâu đã trở thành một thứ không thể thiếu trong mỗi đêm tất niên.
La Thanh Yên thầm than, rồi bước ra bên ngoài.
Sở Thăng thấy La Thanh Yên từ trong động đi ra, hắn giảo hoạt cười nói:
- La Các chủ quả nhiên có đảm lượng, chúng ta đi chỗ khác tỷ thí ?
La Thanh Yên lạnh lùng gật gật đầu, dường như nàng không xem Sở Thăng vào đâu, nàng nắm chặt trường kiếm, theo sau Sở Thăng về phía sườn núi.