Tuyết rơi đầy trời trong màn đêm yên tĩnh. Tây Hồ trường đình ở cách bờ Tây Hồ không xa. Triệu Tử Văn và Hạ Hổ âm thầm tiếp cận trường đình vắng vẻ. Trường đình thật dài, uốn lượn khúc khuỷu bên bờ Tây Hồ, mái lầu cong cong, thật to lớn. Ở đầu trường đình là một bóng dáng xinh đẹp

Trong lòng Triệu Tử Văn và Điền Hổ đều rất vui mừng. Nhưng sát khí mơ hồ trong rừng cây ở cạnh Tây Hồ trường đình lại khiến cho bọn họ phải cau mày. Điền Hồ vì vội đi cho nên không mang theo phối kiếm. Điều này lại càng làm cho Triệu Tử Văn cau mày. Sát khí này ắt hẳn là có hơn chục người, hơn nữa, dựa trên khí tức mà phán đoán, mỗi người đều là cao thủ cả. Nếu như mình chỉ một mình quang minh đường đường chính chính đến thì làm sao có thể thủ thắng được?

Tránh ở trong rừng cây thấy sát thủ đứng ngay gần Hạ Bình. Hai người lúc này chỉ có thể tùy thời cơ mà hành động thôi. Triệu Tử Văn trầm tư một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:

- Điền huynh, ngươi cứu Hạ Bình đi. Còn ta cản bọn chúng.

Điền Hồ do dự nói:

- Nhưng…

"Nha đầu ngốc này, vì sao lại không phát hiện ra đây là một âm mưu chứ?" Triệu Tử Văn nhìn Hạ Bình đang run rẩy, trong lòng tuy trách cứ nàng, nhưng nếu không phải là nàng quá yêu hắn thì cũng sẽ không kích động như vậy. Hắn tự trào cười nói:

- Chẳng lẽ mạng của ta còn đáng giá hơn so với Hạ Bình chăng?

Điền Hổ cười khổ không đáp.

- Kỳ thực, trông thì có vẻ là bọn họ nhằm vào Hạ Bình. Nhưng thực ra là chủ yếu bọn họ đến để giết ta.

Triệu Tử Văn cười lạnh nói.

- Vì ngươi ư?

Điền Hổ có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến địa điểm mà sát thủ lựa chọn, lại còn đưa Hạ Bình ra dẫn dụ thì lập tức hiểu được nguyên do trong đó. Hắn nói với vẻ không thể tin nổi:

- Chẳng lẽ bọn chúng muốn sát hại cả huynh và Hạ Bình sao?

Triệu Tử Văn gật đầu, đáp:

- Bọn họ lựa chọn địa điểm là Trường Đình, chỉ có con đường nhỏ ở ven Tây Hồ, chính là hy vọng trên đường ngươi tới cứu Hạ Bình thì ta cũng đến theo. Bọn họ muốn giết ta, có thể trực tiếp động thủ ngay bên bờ Tây Hồ được. Hiện giờ lại còn có Hạ Bình trong tay, chắc chắn là bọn họ muốn sát hại cả ta và nàng mà thần không hay quỷ không biết.

Ai dám làm vị quan trên kia tức giận chứ? Làm việc đương nhiên phải bí mật không để ai biết đến rồi. Điền Hổ biết rõ điều này. Hắn tự tin vào thân thủ bất phàm, chỉ cần một mình mình cũng có thể cứu được Hạ Bình ra. Nếu không phải là đường nhỏ ở ven Tây Hồ thì hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian đi tìm Triệu Tử Văn đến cùng cứu nàng làm gì.

- Ta muốn biết rốt cuộc thì Hạ Bình và vị kia có quan hệ gì?

- Ngươi đã biết rồi à?

Điền Hổ kinh ngạc hỏi.

Triệu Tử Văn gật đầu:

- Đại khái đoán được một ít. Ngươi nói cái ngọc bội kia là ở trên người Hạ Bình, mà ngươi lại bảo ta đi trộm ngọc bội, lại không phải là thực sự muốn trộm. Điều buồn cười chính là ….

Triệu Tử Văn chuyển giọng, cười khổ nói:

- Ngày ấy ta chỉ nói đùa thôi không ngờ lại thành thật. Ngươi vốn là bảo ta đi rình coi.

Điền Hổ cũng cười khổ, nói:

- Quả thật là như thế. Vị quan trên kia còn không thể khẳng định được thân phận của Hạ Bình. Hi vọng là có ai đó có thể xác nhận được. Nếu muốn xem ngọc bội mà Hạ Bình mang thì phải thừa dịp nàng tắm rửa mà nhìn lén. Vốn tưởng rằng huynh sẽ nói là ngọc bội kia có phải là cái mà Hạ Bình đeo trên người hay không. Nhưng mà ngày đó huynh lại không hề đề cập tới việc nàng có mang ngọc bội. Ta cũng không tiện truy vấn cho nên đành thôi thôi.

Thực ra thì không phải là không đề cập tới, mà là Triệu Tử Văn căn bản là không hề chú ý đến khối ngọc bội kia. Lúc ấy, lực chú ý của hắn đều tập trung vào hết trên nụ hoa của Hạ Bình, chỉ là lúc trước khi tòng quân thì mới phát hiện ra cổ nàng có đeo ngọc bội mà thôi.

- Cho nên mới nói là ta nhìn thấy thứ không nên nhìn mà.

Triệu Tử Văn chẳng biết nói gì hơn nữa.

Điền Hổ thở dài, bảo:

- Nếu không phải là tướng mạo của ta không bằng huynh, cũng không có tài ba học thức gì, thì có lẽ cái không nên xem kia sẽ là ta xem.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều. Nhưng đêm nay cũng là một đêm dữ nhiều lành ít. Hạ Bình đứng chắp tay trước ngực, đứng trong trường đình. Thân thể mềm mại của nàng hơi run nhẹ trong hơi lạnh của gió tuyết. Nàng lo lắng về cái người đã viết giấy đề lại kia đâu. Nếu như người đó cần phải lấy mạng của nàng thì mới tha cho Hạ Văn thì nàng cũng nguyện ý.

"Tướng mạo và tài học ư?" Triệu Tử Văn thầm nhủ, "Nếu mà hắn biết là thơ từ của ta đều là xào lại hết thì có khi phải tức đến hộc máu ra mất".

Triệu Tử Văn lạnh lùng quan sát động tĩnh của đám sát thủ kia. Địch không động thì ta cũng không động. Khi chưa đến mức hết cách thì hắn sẽ không dễ dàng hành động một cách tùy tiện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Điền Hổ vẫn lưu tâm đến động tĩnh của Hạ Bình, hạ giọng nói với Triệu Tử Văn:

- Triệu huynh, huynh đều đã biết rồi. Vậy huynh nguyện ý nhận chức Tể tướng này chứ?

Triệu Tử Văn lạnh lùng cười nói:

- Đấy là chuyện mà ta có thể quyết định được sao? Vị quan trên kia đã hy vọng ta có thể có quyền lực bảo hộ được Hạ Bình, lại càng không hy vọng là bỏ trống chức Tể tướng. Thế ta có thể lựa chọn được hay sao?

- Không có.

Điền Hổ phục đến sát đất năng lực phân tích của Triệu Tử Văn, sùng kính nói:

- Triệu huynh thật cơ trí. Không ngờ tất cả những bí mật này nọ đều bị huynh đoán ra hết rồi.

Kinh Quốc coi trọng trinh tiết. So với một vương triều phong kiến thì chỉ có hơn chứ không có kém. Hoàng thất cũng phi thường coi trọng, nhất là sự thuần khiết của huyết thống hoàng gia thì lại càng thêm trọng yếu. Triệu Tử Văn cũng chả hơi đâu đi truy vấn mối quan hệ giữa Hạ Bình và vị thượng cấp kia làm gì. Bởi vì hắn đã đoán được nguyên do trong đó rồi.

Triệu Tử Văn biết rõ điều này. Nếu không phải là vì thế thì vị thượng cấp kia cũng sẽ không đến mức không cho Điền Hổ mà là để hắn đi. Đổ thừa là do tướng mạo của Điền Hổ bình thường, không hợp mắt vị đó. Còn hắn thì đủ cả, tướng mạo tuấn lãng, tài học bất phàm.

- Bảo sao vị thượng cấp kia không muốn cho ta làm Tướng quân. Hóa ra là sợ Hạ Bình phải thủ tiết.

Triệu Tử Văn ha ha cười nói. Nhưng nghĩ đến thân thế của Hạ Bình, trong lòng hắn lại thấy rùng mình, hạ giọng bảo:

- Chẳng lẽ vị thượng cấp kia hy vọng ta sẽ trông nom Hạ Bình cả đời ư?

- Đúng rồi. Nếu như công khai thân phận của Hạ Bình ra, không chỉ có danh dự của hoàng thất bị bôi đen,

Điền Hổ lạnh lùng nhìn đám sát thủ trong rừng cây, lạnh nhạt nói tiếp:

- Đến ngay cả bọn chúng cũng sẽ không buông tha cho Hạ Bình.

- Rốt cuộc thì thân phận Hạ Bình là gì?

Triệu Tử Văn vẫn không nhịn nổi, hỏi.

Triệu Tử Văn vừa nói xong thì nhìn thấy trong rừng cây lóe lên một tia sáng lạnh. Trong lòng hai người cả kinh. Bọn chúng đã định động thủ rồi.

- Ngươi đi cứu Hạ Bình đi. Ta đi ngăn bọn họ lại.

Lúc này đã không còn biện pháp nào nữa rồi, Triệu Tử Văn nói với Điền Hổ.

- Nhưng…

Điền Hổ hơi do dự.

- Ngươi có dùng được thương không?

Triệu Tử Văn hỏi lại Điền Hổ.

Điền Hổ thấy buồn cười. Thời điểm nguy cấp, hắn không nghĩ được cái gì nữa, đành bước đi thong thả về phía Hạ Bình.

Triệu Tử Văn cởi trường thương ra, phóng về phía đám sát thủ trong rừng cây.