Lý tài nữ thấy Triệu đại ca không đáp lời, cũng ý thức được là lời nói của mình có chút thất thố, sắc mặt đỏ bừng lên, cúi đầu. Trong lòng nàng lo lắng, cũng không biết là vô tâm hay không lại hỏi:
- Đại ca, đêm qua có ngủ ngon không?
- A…
Bảo Nhi nhớ tới hôm qua mình và đại ca triền miên, nghe hỏi thế thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, mặt đỏ tới tận mang tai. Nàng rúc vào trong lòng Triệu Tử Văn, không dám ngẩng đầu lên.
- Khụ, khụ….
Triệu Tử Văn biết là nếu cứ tiếp tục chủ đề này, bầu không khí sẽ càng thêm xấu hổ. Hắn cố ý ho khan hai tiếng, nói:
- An Nhi, gần đây muội sống thế nào?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý tài nữ cũng đỏ bừng, trong lòng hối hận làm sao lại đi nói ra những lời khó xử thế này chứ. Nàng cúi đầu đáp:
- Không có Triệu đại ca qua giúp muội, quả thực là có chút không thoải mái.
Trước kia đều là Lý tài nữ đến cửa hàng, cùng với Triệu Tử Văn đối thi từ, đối câu đối. Triệu Tử Văn biến báo, đem cả Đường thi, Tống từ ra lừa khiến Lý tài nữ rất sửng sốt. Nhưng nàng lại cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú. Thi từ hội lần trước cũng khiến nàng thấy có chút khoái hoạt. Hiện giờ Triệu đại ca vừa đi, Triệu Minh Thành lại vùi đầu khổ đọc, tự nhiên là nhàm chán vô cùng rồi.
Cái cô nàng Lý tài nữ này thật sự là lấy ta làm người bồi tiếp rồi. Triệu Tử Văn cười khổ, nói với Lý tài nữ:
- Chẳng lẽ Bảo Nhi không có đi cùng muội sao?
- Bảo Nhi, nàng ….
Lý tài nữ xấu hổ, cúi đầu nói:
- Triệu đại ca, muội rất xin lỗi Bảo Nhi và huynh. Bảo Nhi bị ca ca nàng bức hôn mà muội lại bất lực.
Cho dù là Lý Thanh Chiến cha nàng là đại quan, nhưng ở thời cổ đại, nữ tử ra khỏi khuê các đều là việc rất khó. Lý tài nữ làm sao có thể xuất đầu lộ diện đi cướp cô dâu? Nếu làm vậy thì còn đâu thể diện của Lý gia nữa. Đến ngay cả mẫu thân của Lý tài nữ cũng sẽ không thể đáp ứng được.
Triệu Tử Văn biết rõ điều đó, thản nhiên cười nói:
- Mọi chuyện đều là quá khứ rồi. An Nhi, muội không cần để mãi trong lòng. Chúng ta cũng không muốn nói lại những chuyện không thoải mái đó.
Bảo Nhi rúc vào trong lòng đại ca, cảm thụ được hạnh phúc mãn nguyện, nói với Lý tài nữ:
- An tỷ tỷ, trải qua việc này, muội mới có thể cảm giác được đại ca thật sự yêu muội. Muội không trách bất cứ ai cả.
Trên đời này nam nhân đều là như thế hết. Phải cho đến khi mất đi rồi thì mới thấy quý trọng, trước kia, Triệu Tử Văn đối với Bảo Nhi là như gần như xa. Cho đến ngày ấy, nguy cơ bị mất đi rõ ràng rồi thì mới hối không kịp. Nhưng cũng may là ông trời ưu ái, còn cho hắn một cơ hội được bù đắp.
- Không trải qua mưa gió, sao có thể gặp được cầu vồng.
Triệu Tử Văn không khỏi cảm thán, nói.
Lý tài nữ nghe thế thì gật đầu liên tục. Trong đôi mắt đẹp ngập tràn sự sùng kính, cười cười nói:
- Đại ca, những lời này thật sự là nói rất hay. Không trải qua đau khổ, sao có thể gặp được chân tình?
Triệu Tử Văn xấu hổ cười, nhìn về phía tủ đựng hài toàn là tro bụi. Tủ đựng hài trống rỗng. Trong lòng hắn phẫn hận, tự nhủ:
"Lý Thiên Chính chết tiệt! Đến cả đôi giày cũng không lưu lại cho ta được."Lý Thiên Chính lợi dụng lúc Bảo Nhi bị Dư Tư Lăng giam lỏng, nuốt trọn toàn bộ tiệm giày. Ở một đại viện chuyên mua sắm như nam phố, sinh kế mỗi ngày cũng không dễ gì, nhưng cửa hàng của Triệu Tử Văn hiện giờ có thể nói là đã trống trơn.
Triệu Tử Văn nhìn cửa hàng mà mình đã gây dựng từ hai bàn tay trắng, tức giận, khóe miệng run rẩy. Nhưng bất đắc dĩ cái là Lý Thiên Chính này không chỉ là ca ca của Bảo Nhi, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình. Hắn đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bảo Nhi thấy ánh mắt đại ca đầy vẻ ảm đạm, kéo cánh tay hắn, nhẹ nhàng nói:
- Đại ca, đều là Bảo Nhi không tốt. Bảo Nhi không bao giờ qua lại với ca ca đáng hận kia nữa.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười khổ. Lý Thiên Chính là thân nhân duy nhất trên đời của Bảo Nhi. Nhưng chính mình lại khiến nàng nói ra những lời nói quyết tuyệt này, hắn cũng không biết là đúng hay là sai nữa. Nhưng chắc chắn sau này không thèm để tâm tới Lý Thiên Chính này nữa, hắn đi đường của hắn, mình đi cầu của mình.
- Không phải là còn có đại ca ở đây sao?
Triệu Tử Văn lại giả bộ một khuôn mặt tươi cười, mạnh mẽ nói với Bảo Nhi:
- Nàng cũng không phải là không biết bản lĩnh của đại ca. Không đến ba ngày nữa, cửa hàng của chúng ta sẽ lại náo nhiệt lại ngay.
- Vâng.
Bảo Nhi đương nhiên là tin phục bản lĩnh của đại ca rồi, gật đầu liên tục, cười hạnh phúc.
Lý tài nữ lúc này nhìn bộ dạng hai người thân mật khăng khít, cảm thấy mình giống như người thừa. Trong lòng dâng lên cảm giác thê lương, u oán xoay người, ánh mắt cũng không biết liếc nhìn về phương nào nữa.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.- Lý tiểu thư, nàng cũng tới mua hài ư?
Triệu Tử Văn thấy An Nhi xoay người, bóng dáng có vẻ vô cùng cô đơn, tịch mịch, tưởng nàng và Triệu Minh Thành lại cãi nhau, vốn chuẩn bị hỏi thăm xem thế nào. Đột nhiên lại nghe được ngoài cửa có người kêu An Nhi, nghe thấy thế, hắn nhìn lại ra phía ngoài cửa hàng.
Chỉ thấy ngoài cửa có một vị nam tử khôi ngô tuấn tú, ánh mắt như sao sáng, tay cầm quạt lông, trên người mặc một bộ trường bào bằng gấm trắng. Bên cạnh chàng ta còn có hai gã cao lớn khôi ngô, đeo đao thị vệ, thái độ kiêu kì, đầy ngạo khí và tiêu sái.
- Ngươi là…?
Triệu Tử Văn gặp nam tử có diện mạo bất phàm này, lại còn mang theo thị vệ nữa, khẳng định không phải là nhân vật đơn giản, liền hỏi luôn.
Nam tử thấy một kẻ đầu đội mũ thư đồng vừa mở miệng thì trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng cũng lướt qua rất nhanh, ôm quyền cười nói:
- Tại hạ Trương Nhữ Chu, tự là Xung Chi.Xin hỏi huynh đài là …?
Trương Nhữ Chu ư? Triệu Tử Văn nghe mà trong lòng cả kinh, thầm nhủ, "Tiểu tử này sẽ không phải là hắn đấy chứ?
Triệu Tử Văn nhớ rõ ràng, Trương Nhữ Chu này là tướng công mà Lý Thanh Chiếu tái giá sau khi Triệu Minh Thành bệnh chết. Trương Nhữ Chu nhìn như một quân tử nho nhã, lễ độ. Nhưng trước đây giữ lấy môt danh mỹ phụ mà tự hào. Nhưng sau đó, dần dần vì nguyên nhân không thể nắm bắt được lòng nàng, không thể chi phối được hành vi của nàng mà thẹn quá hóa giận. Cuối cùng hoàn toàn bỏ cái mặt nạ văn nhân, ra quyền vung cước, động tay động chân. Trước hoa trướng, nến đỏ, Lý Thanh Chiếu nhìn thấy tên công tử bột này, thật sự là rất giận dữ. Từng trải qua nhiều điều phiền não, tâm hồn cao thượng không cúi đầu. Lý Thanh Chiếu thấy nhân cách quý báu hơn so với sinh mạng, làm sao nuốt được uất khí như vậy, liền quyết định chia tay hắn. Nhưng ở xã hội phong kiến, nữ nhân mà nói muốn ly hôn thì nói dễ chứ khó làm. Bất đắc dĩ rơi vào hoàn cảnh đó, Lý Thanh Chiếu đi đến bước đường cùng, cá chết thì lưới rách, tố giác tội khi quân khi làm quan chủ khảo khoa cử của Trương Nhữ Chu.