Thời gian như nước chảy, bất tri bất giác, Bùi Đông Lai đã đến biệt thự Cung Đàn bảy ngày rồi.
Trong bảy ngày này, Đông Phương Lãnh Vũ không có bắt hắn rời đi nữa, bất quá thái độ của hắn vẫn là lạnh nhạt, thời gian phụ đạo cũng không yên, hoàn toàn không tập trung.
Bất quá chỉ cần có Liễu Nguyệt ở đây, thái độ của Đông Phương Lãnh Vũ sẽ là từ mùa đông khắc nghiệt biến thành mùa xuân ấm áp.
Đối với chuyện này Bùi Đông Lai cũng rõ ràng, Đông Phương Lãnh Vũ không phải là sợ hãi Liễu Nguyệt mà là tôn trọng từ tận đáy lòng!
Đồng dạng Liễu Nguyệt bên ngoài đối với Đông Phương Lãnh Vũ là cực lỳ nghiêm khắc, bất quá ở sâu trong nội tâm cũng cực kỳ yêu thương đứa cháu này, chỉ là khác so với phương thức yêu thương Đông Phương Uyển Nhi mà thôi.
Trừ cái đó ra, Bùi Đông Lai còn phát hiện cái biệt thự giá trị hơn ức này là của Đông Phương Lãnh Vũ, Liễu Nguyệt cùng với Đông Phương Uyển Nhi có chỗ ở khác, chỉ là hai người bọn họ thường xuyên ở chỗ này mà thôi.
Sáng sớm, ngay khi ánh mắt trời vừa ló ở phương xa, Bùi Đông Lai giống như ngày xưa, một thân quần áo thể thao đi ra khỏi phòng.
Đi vào sân biệt thự, Bùi Đông Lai hít vào thật sâu không khi mới mẻ, sau đó chạy chậm ra ngoài biệt thự, trong lúc đó ở bên ngoài cửa lớn của biệt thự xuất hiện hai khuôn mặt v tươi cười của hai gã bảo vệ của Đông Phương Lãnh Vũ.
Hai gã bảo vệ tuy rằng lạnh lùng rất ít nói chuyện, nhưng tựa hồ ấn tượng với Bùi Đông Lai rất tốt, mỗi lần Bùi Đông Lai mỉm cười với bọn họ thì bọn hắn cũng gật đầu chào lại.
Khu nhà giàu nổi tiếng cả nước của Đông Hải cũng giống với rất nhiều khu nhà giàu khác giống nhau, phần lớn đều là người không quen biết nhau ở tại đó.
Vì vậy sự xuất hiện của Bùi Đông Lai tại đây cũng không khiến cho người ta chú ý lắm.
Một đường chạy thẳng đến rừng cây u tĩnh phía trước, Bùi Đông Lai dừng bước bắt đầu luyện quyền.
Ở đây đã bảy ngày hắn mỗi ngày đều kiên trì không lơ là việc luyện quyền, sáng sớm một lần, tối đến một lần, lúc trước buổi tối ở trường thì không nói, còn ở nhà khi luyện xong hắn lại được Bùi Võ Phu dùng thuốc bột bắt hắn ngâm mình.
Trong bảy ngày này tuy rằng Bùi Đông Lai không có đạt tới cảnh giới thứ nhất của người luyện võ là Minh Kính nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng trên thân thể hắn các kỹ năng đều được đề cao, thậm chí hắn hoài nghi Bùi Võ Phu cho hắn có phải là linh dược trong truyền thuyết.
Liên tục luyện tập hai lần bộ quyền không biết tên kia, Bùi Đông Lai trầm tư một chút đang muốn bắt đầu lần thứ ba lại nghe thấy tiếng bước chân.
Phát hiện này làm cho Bùi Đông Lai bỏ quên ý niệm tập lại quyền pháp lần thứ ba chuẩn bị rời đi.
Cùng lúc đó tiếng bước chân từ xa đến gần, một đạo thân ảnh nổi bật dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Đông Lai.
Không khí sáng sớm của Cung khu nhà giàu chăng những tươi mát mà bởi vì trận mưa nhỏ đêm qua trên không trung còn lơ lửng một tầng sương mù.
Mặc dù như thế nhưng dựa vào thị lực biến thái của Bùi Đông Lai, hắn cũng có thể thấy được thân ảnh đang chạy chậm đến chỗ này là Liễu Nguyệt.
Ngày hôm nay Liễu Nguyệt không có mặc đồ công sở, cũng không có mặc trang phục thời trang ở Milan, nàng mặc trên người bộ quần áo thể thao đen có vẻ rộng thùng thình tuy rằng không có cảm giác dáng người ma quỷ của Liễu Nguyệt như khi nàng mặc đồ công sở, nhưng lại làm cho người ta cảm giác một bộ dạng thùy mị.
Như là một quả đào chín mọng, nam nhân không thể ngăn cản lực hấp dẫn.
Nhất là hai ngọn núi, khi Liễu Nguyệt chạy thì cũng nảy lên với biên độ kinh người. khiến người ta hoa cả mắt.
"Xem ra Liễu Tỷ cũng có thói quen tập thể dục buổi sáng."Chúng kiến Liễu Nguyệt chạy tới, lại nhớ tới lần đầu tiên bắt tay Liễu Nguyệt thì thấy trên tay nàng có vết chai, khớp xương đều nhau, Bùi Đông Lai lập tức khẳng định Liễu Nguyệt không phải là một nữ nhân trên thương trường mà nàng còn có một thân phận khác.
Trong khi trong đầu Bùi Đông lai đang tràn ngập suy nghĩ, thì Liễu Nguyệt cũng nhìn thấy Bùi Đông Lai, bất quá cũng không thấy kinh ngạc.
Bởi vì nàng nghe nói Bùi Đông Lai dù sớm hay muộn cũng đều chăm chỉ luyện quyền.
Rất nhanh Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt gặp nhau ở khúc đường nhỏ, Bùi Đông Lai chủ động cười chào hỏi:
- Chào buổi sáng Liễu Tỷ.
- Chào.
Liễu Nguyệt nở một nụ cười hiếm thấy.
Thái độ Liễu Nguyệt chuyển biến làm cho Bùi Đông Lai không chút nghi ngờ, bất quá không nói cái gì nữa mà chỉ đi thoáng qua Liễu Nguyệt.
Trong phút chốc Bùi Đông Lai rõ ràng ngửi thấy mùi thơm độc đáo trên người Liễu Nguyệt, nhưng không cảm thấy mê say mà nhìn lại Tiểu Lang đang đi phía sau Liễu nguyệt như u linh cười cười.
Mắt thấy thân ảnh Bùi Đông Lai biến mất, Liễu Nguyệt dần dần dừng bước, bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó.
- Liễu tỷ, Phụ thân Bùi Vũ Phu của hắn chính là Vũ Thần hai mươi năm trước sao.
Mắt thấy Liễu Nguyệt dừng bước Tiểu Lang lặng yên không phát ra hơi thở tới gần, nhịn không được hỏi, trong con ngươi lóe lên quang mang cực nóng.
- Rất có thể.
Vẻ mặt Liễu Nguyệt trầm tư, nàng đã điều tra được về Bùi Đông Lai, biết được Nạp Lan Trường Sinh từng giúp đỡ Bùi Đông Lai tại Trầm Thành, hơn nữa biết được đó là một cái nhân tình, bất quá không có điều tra được chuyện Bùi Vũ Phu ở Nạp Lan gia đánh tàn phế Nạp Lan Trường Sinh.
Trừ cái đó ra nàng còn điều tra được Bùi Võ Phu bây giờ là một tài xế taxi nghèo túng.
Điều này làm cho nàng không còn dám điều tra thân phận Bùi Đông Lai.
Bởi vì trong trí nhớ nàng còn trẻ, Vũ Võ Phu là tồn tại của thần.
Trong nội tâm của nàng thần sao lại có thể là một tài xế taxi nghèo túng.
Chuyện này quá hoang đường.
- Tiểu Lang bây giờ ngươi đi về, dù có phải tieu phí nhiều hơn nữa cũng phải điều tra rõ chân tướng chuyện này.
Sau khi hơi trầm ngâm Liễu Nguyệt mở miệng ngữ khí không thể nghi ngờ.
Thân là cận vệ của Liễu Nguyệt, Tiểu Lang mơ hồ biết Bùi Vũ Phu có ý nghĩa thế nào với chủ nhân vì thế gật đầu.
Đối với hết thảy chuyện này Bùi Đông Lai cũng không biết rõ tình hình.
Trong khi Bùi Đông lai trở lại biệt thự thì tên chuyên ngủ nướng Đông Phương Lãnh Vũ hiếm khi lại dậy sớm như thế, hơn nữa tựa hồ còn cố ý ở biệt thự chờ Bùi Đông Lai.
- Bùi Lão Sư.
Mắt thấy Bùi Đông Lai trở về biệt thự Đông Phương Lãnh Vũ Lập tức hô.
- Vẫn chưa tới giờ học, có chuyện gì sao?
Bùi Đông Lai vốn muốn trở về tắm rửa, nghe thấy Đông Phương Lãnh Vũ gọi thì dừng bước, mang theo vài phần tò mò.
Bùi Đông Lai sở dĩ tò mò là bởi vì trong bảy ngày này, Đông Phương Lãnh Vũ chưa bao giờ chủ động trò chuyện với hắn, khi Liễu Nguyệt đi vắng cũng sẽ gọi hẳn tên của hắn chứ không gọi là lão sư.
Đông Phương Lãnh Vũ không có lập tức mở miệng mà tiến vài bước tới gần chỗ Bùi Đông Lai liếc xung quanh vài cái xác định không bị bảo vệ nghe thấy mới nhỏ giọng nói:
- Bùi Lão sư, đêm nay ta dẫn ngài đi ra ngoài chơi, thấy thế nào?
- Không đi.
Bùi Đông Lai lắc đầu, buổi sáng nay bởi vì Liễu Nguyệt xuất hiện nên hắn chỉ luyện quyền được hai lần, buổi tối phải luyện thêm.
Mắt thấy Bùi Đông Lai lắc đầu Đông Phương Lãnh Vũ thiếu chút nữa ngất đi, bất quá hắn lại không dám phát hỏa, vẻ mặt ân cần cười nói tiếp xưng hô với Bùi Đông Lai cũng thay đổi:
- Đông Lai ca ca, cuộc sống ban đên của Đông Hải rất phong phú, con gái rất xinh đẹp, chẳng lẽ ca không muốn đi xem một chút, chỉ cần người gật đầu, tại câu lạc bộ tốt nhất của Đông Hải muốn bao nhiêu mỹ nữ ta chi bấy nhiêu.
- Ca có nữ nhân rồi.
-
Bùi Đông Lai tức giận nói.
Nghe vậy Đông Phương Lãnh Vũ thiếu chút nữa hộc máu mà chết, bất quá vừa nghĩ tới Tần Đông Tuyết xinh đẹp như tiên kia thì lại lo lắng không biết thuyết phục Bùi Đông Lai ra ngoài buổi tối như thế nào.
- Ngươi không hiểu gì cả sao, lấy lòng ta cũng không cần phải dẫn ta ra ngoài, rốt cục là có chuyện gì?
Mắt thấy thái độ khác thường của Đông Phương Lãnh Vũ thái độ của Bùi Đông Lai cũng ít nhiều tò mò.
- Ta một thời gian trước gây chuyện bị tiểu cô giam lỏng, không cho đi ra ngoài.
Đông Phương Lãnh Vũ tức giận nói:
- Nếu không ta tìm người làm gì?
- Cho nên ngươi đã nghĩ lấy ta làm cớ, trốn ra ngoài ban đêm?
Nghe thấy Đông Phương Lãnh Vũ nói như thế Bùi Đông Lai nhất thời vui vẻ.
- Chỉ cần ca đáp ứng đưa ta ra ngoài điều kiện gì ta cũng có thể chấp nhận.
Đông Phương Lãnh Vũ cắn chặt răng cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai có bảo hắn làm gì hắn cũng đáp ứng liền. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Theo ý nào đó mà nói, Bùi Đông Lai cũng không muốn là sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, phụ đạo cho Đông Phương Lãnh Vũ qua loa.
Bởi vì hắn nhìn ra được Đông Phương Lãnh Vũ thực ra rất thông minh, chỉ cần thêm chút cố gắng, thành tích học tập nâng lên không phải là việc khó khăn, còn nữa hắn tốt xấu gì cũng là thủ khoa của cả nước, người hắn phụ đạo không tiến bộ chút nào thì mặt mũi của Cổ hiệu trưởng cũng bị hắn làm mất hết.
Lúc này, mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ vì tối nay có thể đi ra ngoài mà liều lĩnh, Bùi Đông lai vốn định nói ra yêu cầu của mình bất quá nghĩ lại không có nói mà ra hỏi ngược lại:
- Ngươi nói cho ta biết trước, đi ra ngoài làm gì?
- Đêm nay Bảo Sơn tổ chức một trận đua xe trăm năm khó gặp, xa vương đến từ Hàn Quốc khiêu chiến xa vương trong nước.
Đông Phương Lãnh Vũ vẻ mặt đầy cuồng nhiệt nói cảm giác giống như là hắn nếu như bỏ qua trận đấu này so với giết hắn còn khó chịu hơn.
- Đông Lai ca, ta xin ca mang ta đi ra ngoài đi!
Nghe được Đông Phương Lãnh Vũ nói thế, Bùi Đông Lai trong lòng vừa động, cũng muốn tới kiến thức một phen, bất quá nghiê trang nói:
- Chỉ cần ngươi hứa với ta, sau này khi phụ đạo thật sự nghe giảng, cố gắng học tập thì ta sẽ đưa ngươi đi.
- Tuyệt đối không thành vấn đề.
Mắt thấy Bùi Đông Lai đáp ứng, Đông Phương Lãnh Vũ mừng rỡ, gật đầu lia lịa giống như con gà mổ thóc.