...
"Ào ------"
Thanh âm trầm lắng của sóng biển truyền đến. Ngọn sóng như bị thuốc nổ kích thích, bắn thẳng lên trời tạo thành bọt trắng xóa.
- Hiện giờ, mình chẳng những luyện "Lôi Đình" được như lô hỏa thuần kim, hơn nữa còn hoàn toàn củng cố đỉnh cao của cảnh giới Hóa Kính, đạt tới bình cảnh. Chỉ cần đột phá bình cảnh, mình sẽ chính thức bước vào cảnh giới Cương Kính.
Dưới bầu trời xám trắng, Bùi Đông Lai đứng trong nước biển, tùy ý để bọt sóng vẩy lên người, trên khuôn mặt ẩn hiện ý cười ung dung.
Sau khi trở về từ núi Tu Di, Bùi Đông Lai dựa theo lời đề nghị của Long Bồ Tổ, trừ việc luyện công mỗi buổi sáng ra thì mỗi ngày sẽ luyện tập "Bùi gia quyền" trong biển.
Bởi vì nước biển có lực cảm và sức nén lớn cho nên thời gian luyện quyền của Bùi Đông Lai giảm đi nhưng công hiệu lại tăng mạnh. Thực lực của hắn tăng lên những mười phần, chỉ tốn thời gian một tháng đã hoàn thành việc củng cố đỉnh cao của cảnh giới Hóa Kính.
- Qua tử nói đệ tam môn vũ kỹ của Bùi gia quyền đó là "nhập thần". Nhưng mà... nhập thần thì không thể nào mà tu luyện, chỉ có thể tự lĩnh ngộ.
Bùi Đông Lai khá thỏa mãn với tốc độ tăng trưởng của thực lực đồng thời cũng có chút ít tiếc nuối. Hắn tiếc nuối mình không thể lĩnh ngộ thứ tinh diệu, thần kỳ nhất trong Bùi gia quyền - vô thần.
Cảm thán một hồi, Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua sắc trời mới phát hiện đã gần về sáng. Hắn ngừng luyện quyền, xoay người đi đến bở biển, vắt khô quần áo mình rồi mới đi tới chiếc Audi A41 đang đậu trên đường quốc lộ gần biển.
Trong Audi A41, Mộ Khuynh Nhan đang nằm trên ghế phụ lái, ngủ say như một chút heo con.
Thấy cảnh này, Bùi Đông Lai tuy không đành lòng nhưng cũng phải vỗ nhẹ lên vai Mộ Khuynh Nhan:
- Khuynh Nhan, dậy thôi.
- Ưm...
Như cảm nhận được có người lay mình, Mộ Khuynh Nhan vẫn đang chìm trong mộng đẹp chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn thấy Bùi Đông Lai đang ở gần mình trong gang tấc. Nàng đột nhiên kinh hãi, ngồi bật dậy, kinh hô:
- Tớ... tớ sao lại ngủ mất?
- Nói chuyện một hồi thì cậu ngủ mất.
Nghe được câu hỏi của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
Tối qua, hắn mang Mộ Khuynh Nhan đi ăn món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng, vốn định đưa nàng về khách sạn ngủ nhưng mà... Mộ Khuynh Nhan lại không muốn về, bảo Bùi Đông Lai chở cô đến bờ biển một chút. Kết quả, khi tới rồi lại muốn cùng Bùi Đông Lai cùng ở đây ngắm cảnh cho tới hừng đông, thuận tiện xem mặt trời mọc luôn...
Nửa năm qua, Bùi Đông Lai vì bận bịu quá nhiều việc cho nên không để ý gì tới Mộ Khuynh Nhan. Trong lòng hắn ít nhiều có chút áy náy nên không hề cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Nhưng mà.
Mộ Khuynh Nhan đã phải biểu diễn cả một tối rồi, thân thể đã sớm mệt mỏi, nói chuyện với Bùi Đông Lai được mấy câu đã ngủ thiếp đi.
- Sao tớ có thể ngủ quên được chứ?
Đối với Mộ Khuynh Nhan, trong nửa năm qua, nàng nằm mơ cũng muốn được trải qua "thế giới hai người" với Bùi Đông Lai. Tối qua, thật vất vả mới nắm được cơ hội hiếm hoi này, vậy mà nàng lại ngủ mất. Điều này làm nàng hối hận mãi không thôi. Mộ Khuynh Nhan lại thấy trên người Bùi Đông Lai ướt đẫm, mới hỏi:
- Sao người cậu ướt sũng thế này?
- Tớ dậy từ sớm nên đi ra bờ biển luyện quyền.
Bùi Đông Lai cười nói. Từ khi hắn bước vào đỉnh cao của cảnh giới Hóa Kính thì đã không cần ngủ nữa. Mỗi ngày, hắn chỉ cần dựa theo phương pháp hít thở, ngồi thiền đặc hữu của "Bùi gia quyền" là có thể khôi phục tinh thần.
- Buổi sáng khá lạnh, cậu ăn mặc như thế sẽ cảm đấy...
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế, Mộ Khuynh Nhan lo lắng mở điều hòa trong xe ra. Nàng nói:
- Cậu cởi quần áo ra để điều hòa hong khô.
- Ồ...
Bùi Đông Lai nhìn Mộ Khuynh Nhan một cách kỳ lại.
Mộ Khuynh Nhan thấy Bùi Đông Lai nhìn mình, liền nghiêm túc nói:
- Sẽ... sẽ cảm thật đấy!
- Xem ra,cậu thực sự đã trưởng thành rồi. Chẳng những có thể chăm sóc cho mình mà còn biết lo cho người khác.
Bùi Đông Lai vui mừng cười, thoải mái nói:
- Không cần lo cho tớ, tớ sẽ không sao. Hoàn cảnh huấn luyện trước kia còn tồi tệ hơn nhiều.
- Thật... thật sẽ không sao chứ?
Nghe Bùi Đông Lai nói nửa câu đầu, Mộ Khuynh Nhan đột nhiên bừng tỉnh, xấu hổ đến đỏ mặt. Nhưng sau khi nghe nửa câu sau, nàng khẽ chu môi, dường như kháng nghị quyết định của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế, dở khóc dở cười nói:
- Nói dối là con chó nhỏ. Đi thôi, đi cùng tớ đến bờ biển ngắm mặt trời mọc nào.
- Được.
Lời của Bùi Đông Lai khiến Mộ Khuynh Nhan vui vẻ ngay. Nàng gật đầu, đẩy cửa xe ra rồi nhảy xuống, chủ động dắt tay Bùi Đông Lai đi tới sát bờ biển.
Một giờ sau, mặt trời đỏ quạnh như lòng đỏ trứng gà dâng lên phía chân trời xa xa. Bùi Đông Lai lái xe đưa Mộ Khuynh Nhan về khách sạn.
Trong ô tô, Mộ Khuynh Nhan dường như vẫn còn chìm trong hồi ức khi nãy, nàng rúc vào lòng Bùi Đông Lai ngắm cảnh mặt trời mọc. Khóe miệng xinh đẹp khẽ cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.
- Đúng rồi, Khuynh Nhan, nghe nói Công Ty Giải Trí Warner Brothers của Hollywood phái người đi tìm cậu à?
Khi ô tô đã chạy vào nội thành, Bùi Đông Lai nghĩ tới lời Quý Hồng nói ngày hôm đó. Mặc dù đã biết rõ nhưng hắn vẫn cất tiếng hỏi.
Lời của Bùi Đông Lai nói khiến Mộ Khuynh Nhan hạnh phúc. Nàng vui sướng gật đầu, bình đạm gật đầu:
- Vâng, chị Tiêu nói Công Ty Giải Trí Warner Brothers đã liên hệ với chị ấy, muốn em và chị Hiểu Vân cùng sang Hollywood để phát triển. Nhưng mà dựa theo lời của chị Tiêu thì ông tổng không đồng ý, nói là có liên quan tới anh...
- Không lâu nữa cậu có thể đi Hollywood để phát triển cùng Trang Hiểu Vân.
Tầm quan trọng của Hollywood đối với một người nghệ sĩ cao bao nhiêu, Bùi Đông Lai rất rõ. Đồng thời, hắn cũng biết, Mộ Khuynh Nhan sở dĩ cảm thấy không quan trọng, ngoại trừ nàng không có tâm tranh cường háo thắng ra thì càng bởi vì liên quan tới hắn.
- Tuy tớ không hiểu chuyện này sao lại liên quan tới cậu nhưng làm vậy thì nó chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cậu.
Mộ Khuynh Nhan kiên định lắc đầu:
- Cho nên, chuyện này cậu không cần quản đâu. Bọn tớ không đi Hollywood đâu, ở Nam Cảng cũng rất tốt mà.
- Tớ nói đi thì đi.
Bùi Đông Lai nói.
Bùi Đông Lai đột nhiên cường thế như vậy khiến chẳng những không làm cho Mộ Khuynh Nhan cảm thấy không thích ứng kịp mà còn làm cho nàng thêm ỷ lại. Mộ Khuynh Nhan vui vẻ cười nói:
- Tớ nghe lời cậu. Cậu muốn tớ đi thì tớ sẽ đi.
-...
Bùi Đông Lai.
..
Sau khi đưa Mộ Khuynh Nhan về khách sạn, Bùi Đông Lai cũng không trực tiếp quay về biệt thự mà lái xe tới tập đoạn Đông Hải.
Lúc trước, vì Diệp gia khai đao với Bùi Đông Lai cho nên tập đoàn Đông Hải bị niêm phong. Tổng bộ tập đoàn đình chỉ hoạt động, không ít nhân viên mất việc phải ở nhà, chỉ một số ít trong đó lại tìm được công việc mới.
Tiếp tân mới tới làm cho nên chưa từng gặp Bùi Đông Lai, không biết Bùi Đông Lai là ông chủ sau lưng tập đoàn Đông Hải. Nàng lập tức mở miệng hỏi:
- Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?
- Tôi tìm Tổng giám đốc Quý.
Đối mặt với sự ngăn trở của nữ tiếp tân, Bùi Đông Lai chẳng những không giận mà còn vui mừng với thái độ phục vụ chuyên nghiệp của đối phương.
Tổng giám đốc Quý?!
Nghe được lời Bùi Đông Lai nói, nữ tiếp tân liền hoảng sợ. Nhưng mà nàng không hề đưa mắt đánh giá Bùi Đông Lai mà chỉ mỉm cười hỏi:
- Thưa ngài, ngài có hẹn trước không ạ?
- Không có.
Bùi Đông Lai xấu hổ lắc đầu.
- Thật xin lỗi, thưa ngài. Tổng giám đốc Quý rất bận, nếu ngài không có hẹn trước thì không thể nào gặp được ngài ấy.
Nữ tiếp thận làm chọn chức trách của mình:
- Nhưng mà ngài có thể để lại tên và số điện thoại. tôi sẽ báo cáo cho cấp trên, xem có thể đưa ngài tới gặp Tổng giám đốc Quý hay không.
- Cảm ơn..
Bùi Đông Lai cười khổ rồi nói:
- Thôi, để tôi tự mình gọi điện cho cô ấy vậy.
Nữ tiếp tân kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai lấy điện thoại di động ra, bấm số cho Quý Hồng. Đợi được một lúc, điện thoại nối máy, âm thanh gãy gọn vang ra từ loa:
- Xin chào, Tổng giám đốc Quý, tôi bị nữ tiếp tân của cô giữ ở cửa đây này, phiền cô hãy nói cho cô ấy một tiếng đi.
Sax
Trong phòng tổng giám đốc kiêm CEO ở tầng cao nhất, Quý Hồng sau khi nghe được lời của Bùi Đông Lai liền ngẩn ra, sau đó đưa di động ra trước mặt, xác định xem mình có nhìn nhầm số hay không. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong miệng của Quý Hồng liền hóa thành hình chữ "o", vừa đủ để nhét vào một quả trứng gà.
- Ông chủ thân ái, ngài thật sự là đáng yêu. Ha ha, cười chết tôi mất...
Ước chừng khoảng mười mấy giây đồng hồ sau, Quý Hồng mới lấy lại tinh thần. Nàng phá lên cười như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian vậy. Cười đến khi thở không nổi thì mới nói tiếp vào điện thoại:
- Để... để tôi xuống đón cậu.
- Thôi, tôi đưa điện thoại cho cô ấy, cô cứ nói với cô ấy một tiếng đi. Nguồn tại http://Truyện FULL
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút rồi đưa điện thoại di động cho nữ tiếp tân:
- Tổng giám đốc Quý bảo cô nghe điện thoại này.
- Ớ... Vâng.
Nữ tiếp tân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẩn trương tiếp lấy di động, giọng nói run rẩy:
- Chào ngài, Tổng giám đốc Quý.
- Này người đẹp, có biết cô vừa cản người nào lại không?
Có lẽ cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị, Quý Hồng cười trêu ghẹo.
Nữ tiếp tân ngẩn ra, định thần lại mới thành thật trả lời:
- Thưa Tổng giám đốc Quý, anh ta không nói cho tôi biết.
- Anh ta không nói chắc là sợ dọa cô, cũng là sợ cô không tin.
Quý Hồng cười cười nói:
- Bởi vì... anh ta mới chính là ông tổng của tập đoàn chúng ta.
- Ớ...
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, nữ tiếp tân sợ đến mức run cả người. Di động trực tiếp rơi từ trên tay nàng ta xuống. Sau đó một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu qua đi, cả người nàng cứng đờ.
Bởi vì.
Nàng thấy Bùi Đông Lai như là làm ảo thuật, dùng chân thay tay đỡ chiếc điện thoại đang rơi xuống. Cổ chân hắn rung lên, chiếc điện thoại theo đó bay lên, rơi vào lòng bàn tay.
- Cô đã làm trọn chức trách, tôi đề nghị cô nên đảm nhận cương vị quan trọng hơn.
Bùi Đông Lai cười cười, cất điện thoại vào trong túi rồi đi về phía thang máy.
- Đây... đây là ảo giác sao?
Nhìn bóng Bùi Đông Lai rời đi, nữ tiếp tân dùng sức bấm một cái vào tay mình. Cảm giác đau đớn cho nàng biết, đây không phải là ảo giác. Đồng thời... nàng cũng rõ ràng nhìn thấy được vài ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị của đồng nghiệp. Cảm giác này là sao nhỉ, nó giống như: này tình yêu, có phải tối hôm qua nữ thần may mắn đã ghé thăm nhà tình yêu không?
...
- Ông chủ yêu quý, vừa rồi nữ tiếp tân kia có phải đã bị kinh ngạc đến ngây người hay không?
Hai phút sau, Bùi Đông Lai đã vào trong văn phòng. Quý Hồng đứng dậy tiếp đón, nở nụ cười xấu xa như đã thực hiện được âm mưu nào đó.
Bùi Đông Lai không muốn để cho Quý Hồng xuống nghênh đón là vì không muốn bị người ta chú ý, ai ngờ Quý Hồng lại chơi đểu hắn. Lúc này, nghe Quý Hồng nói thế, hắn tức giận nói:
- Bà chị à, chị có biết chị vừa phá hủy kế hoạch cải trang vi hành của tôi hay không?
- Ông chủ yêu quý, tối hôm qua ngài ôm người đẹp tiến vào giấc nồng, sáng sớm ra lại cải trang vi hành đến đây là sao? Có phải ngài muốn bà chị đây phải từ chức hay không?
Quý Hồng ưỡn bộ ngực hung khí của mình ra vươn đằng trước, tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Bùi Đông Lai thấy thế liền cảm thấy cái thứ hung khí to lớn kia có lẽ có thể hấp dẫn bất kỳ một người đàn ông nào. Hắn cười nói:
- Bà chị ơi, tôi đây cũng không dám tước chức của chị đâu.
- Ai là bà chị của anh?
Quý Hồng nói:
- Tôi bây giờ là người làm công cho cậu, cậu là ông chủ của tôi nhá. Xin phân biệt rõ ràng quan hệ của hai chúng ta. Mặt khác, bổn tiểu thư chỉ bán kiến thức, không bán thân.
-...
Bùi Đông Lai biết rõ mình đuối lý nhưng lại không rõ tâm tư của Quý Hồng là như thế nào, đành phải nói sang chuyện khác:
- Có thể liên hệ với Công Ty Giải Trí Warner Brothers không. Hãy nói với họ rằng, chúng ta đồng ý cho ban nhạc Hoàng Hậu đi Hollywood phát triển.
- Ái chà... xem chừng tối hôm qua người tình nhỏ hầu hạ cậu thật tốt đấy nhỉ, đến nỗi bây giờ cậu liền thu xếp giúp đỡ cô ấy chuyện ở Hollywood.
Quý Hồng theo thói quen kích thích Bùi Đông Lai một câu, sau đó... đột nhiên giật mình, khiếp sợ hỏi:
- Kế hoạch cần thực hiện rồi sao?
- Ừ.
- Ông chủ yêu quý, ngài thực sự muốn chiến một trận định giang sơn à...
Có được câu trả lời khẳng định của Bùi Đông Lai, Quý Hồng đầy hưng phấn, chờ mong:
- Ừm, tôi có thể đi cùng cậu xuất chinh không? Được chứng kiến quá trình kỳ tích sinh ra, cô gái bé bỏng như tối đây cũng thực sự là vinh hạnh và may mắn.