Sáng sớm, tại nghĩa trang Bát Bảo Sơn, lúc này trong bãi đậu xe của nghĩa trang có đậu nhiều xe, nào là Buick, Passat….
- Chẳng lẽ là một vị đại lão qua đời?
Trong chiếc Hummer, Bùi Đông Lai ngồi ở chỗ lái phụ, thấy một màn như vậy thì hỏi Tiêu Cuồng.
Tiêu Cuồng khẽ gật đầu:
- Lão nhân của Hoàng gia qua đời.
- Hoàng gia?
Bùi Đông Lai nghe vậy trong lòng vừa động, hỏi:
- Ka nói là ông nội của Hoàng Oanh?
- Ừh.
Tiêu Cuồng lại gật đầu:
- Cả nước cộng hòa, ngoài lão nhân họ Hoàng kia, không có người họ Hoàng nào có tư cách được nằm ở chỗ này.
Sau đó, không đợi Tiêu Cuồng đậu xe, một gã binh sĩ canh gác đi lên, đầu tiên là chào, sau đó hỏi:
- Thủ trưởng, xin ngài hãy lấy thẻ công tác của mình ra.
- Cái này có được không?
Tiêu Cuồng cũng không lấy giấy gì ra, mà chỉ vào ghế phía sau.
Hả?
Người lính gác nhìn vào ghế đằng sau, thấy phía sau có để 3 chiếc cúp quán quân.
Mặc dù người lính này không biết lai lịch của 3 chiếc cúp kia nhưng mà hắn có thể cảm nhận được 3 chiếc cúp kia có phân lượng không thấp, vẻ mặt biến sắc, trang nghiêm chào 2 người Bùi Đông Lai, Tiêu Cuồng:
- Thủ trưởng, mời.
30s sau, Tiêu Cuồng đậu xe rồi cùng Bùi Đông Lai xuống xe, ôm 3 chiếc cúp kia đi vào Bát Bảo sơn.
Bát Bảo sơn là nghĩa địa công cộng lớn nhất nhất nước cộng hòa, diện tích hơn 150 km vuông, trong đó phần mộ ở phía Bắc là một trong những nơi cao cấp nhất. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lão thái gia Tiêu gia được mai táng ở đây.
"Bịch"
Khi Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng đến trước mộ Lão thái gia Tiêu gia, 2 đầu gối Tiêu Cuồng liền quỳ xuống đất, hắn không thèm để ý cơn đau dưới gối, ngưng mắt nhìn vào tấm di ảnh của Lão thái gia Tiêu gia.
Bùi Đông Lai thấy thế, im lặng không lên tiếng, đem những đồ tế bái ra, sau đó lấy 3 cái cúp, để trước mộ.
Làm xong chuyện này, Bùi Đông Lai cũng không quỳ xuống mà đứng ở bên cạnh Tiêu Cuồng, nhìn vào tấm di ảnh của Lão thái gia Tiêu gia, tràn đầy kính ý và cảm kích, nói:
- Lão thủ trưởng, cháu và Cuồng ca đã mang chức quán quân trở về.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, thân thể Tiêu Cuồng khẽ run lên, nước mắt đảo quan tròng mắt.
- Lão thủ trưởng, trong 3 chiếc cúp này, chiếc cúp danh giá nhất chính là do Cuồng ca dẫn an hem đạot được.
Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói run run:
- Anh ta vì chiếc cúp này mà không để ngài thấy vọng, không làm mất mặt quân nhân nước ta, mạo hiểm tính mạng vào vùng đầm lầy tử vong, ở trong đó suốt 4 ngày 4 đêm.
- Lão thủ trưởng, Cuồng ka đã không làm mất mặt Tiêu gia.
Nói xong, Bùi Đông Lai tiến lên dâng hương.
Câu nói cuối cùng của Bùi Đông Lai giống như một thiết quyền đánh sụp nội tâm của Tiêu Cuồng, nước mắt của hắn chảy xuống.
Dưới ánh mắt trời, hắn nghẹn ngào không tiếng động, cứng rắn không phát ra tiếng khóc.
Dâng hương xong, Bùi Đông Lai trở lại bên cạnh Tiêu Cuồng, vái 3 cái thật sâu trước mộ Lão thái gia Tiêu gia.
Làm xong, Bùi Đông Lai im lặng không lên tiếng rời đi, để không gian cho Tiêu Cuồng.
- Lão…Lão thái gia.
Sau khi Bùi Đông Lai rời đi, Tiêu Cuồng giống như một đứa bé, mở miệng, giọng nói run run:
- Tiểu Cuồng đến xem ngài đây.
Tiêu Cuồng lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, nở ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc:
- Lão thái gia, ngài không nên nghe Đông Lai nói. Thật ra thì con cũng không lợi hại như vậy, có thể thể dẫn anh em đoạt được chức quán quân cũng là bởi vì năm đó được ngài dạy bảo tận tình.
- So ra mà nói thì Đông Lai mới là một kẻ biến thái.
Nói tới đây, Tiêu Cuồng giống như là từ trong bi thương lấy lại tinh thần, trên mặt của hắn nở ra một nụ cười:
- Người này đã lấy ưu thế tuyệt đố cướp đi chức vô địch của trận thi đấu đột kích…..
Kể xong mọi chuyện về Bùi Đông Lai, Tiêu Cuồng cười ra tiếng, nước mắt cũng ngừng rơi.
- Lão thái gia, hôm nay con cùng Đông Lai mang theo cúp quán quân đến để ngài xem, coi như là thực hiện lời hứa ban đầu với ngài.
Tiêu Cuồng mở một chai rượu gạo được nhập khẩu từ VN ra, rót trước một Lão thái gia Tiêu gia, nhẹ giọng nói:
- Tương lai không lâu, bọn con sẽ làm cho bọn người kia phải mở mắt nhìn chúng ta.
Tiêu Cuồng để chai rượu xuống, dập đầu cho Lão thái gia Tiêu gia.
"Bịch"
"Bịch"
"Bịch"
Dập xong 3 cái, trên trán Tiêu Cuồng để lại một vết máu nhưng mà hắn cũng không có lau, mà là nhìn vào di ảnh của Lão thái gia Tiêu gia.
- Lão thái gia, từ khi đi vào bộ đội, con chưa bao giờ làm mất mặt ngài hay mất mặt Tiêu gia, sau này có tấm gương của Đông Lai, con càng không có khả năng làm mất mặt.
Tiêu Cuồng đứng lên, khép 2 chân lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay phải từ từ giơ lên, trang nghiêm chào di ảnh của Lão thái gia Tiêu gia.
Nơi gia, Bùi Đông Lai thấy một màn như vậy, dường như bị hành động của Tiêu Cuồng làm cho cảm động, dường như đang nhớ lại Bùi Vũ Phu, vành mắt hơi hồng.
..
Tế bái xong, lúc Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng đi đến bãi đậu xe thì tang lễ của lão gia tử Hoàng gia cũng kết thúc.
Rất nhanh, mọi người của Hoàng gia đều thấy được Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng, cũng thấy được 3 chiếc cúp quán quân trong tay 2 người.
Phát hiện này làm cho sắc mặt mọi người hơi đổi.
Một mặt, không ai ngờ sẽ đụng Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng ở đây, mặt khác người Hoàng gia cũng cũng, tới đưa tiễn cho lão gia tử Hoàng gia cũng được, cũng là thành viên trong phe phái Diệp gia.
Lúc trước cũng thế, bây giờ cũng vậy.
Chẳng qua là.
Lúc trước Diệp gia như mặt trời ban trưa.
Diệp gia hôm nay lại bị Bùi Đông Lai đá xuống đám mây.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, Bùi Đông Lai cùng Tiêu Cuồng hai người cũng không để ý tới, mà những người đó cũng sợ hiểu lầm, cũng không dám nhìn 2 người quá lâu.
Có một người ngoại lệ.
Là Hoàng Oanh!
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
- Bùi Đông Lai có câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tao không tin vận số của mày không đi xuống.
Nhìn Bùi Đông Lai, trong đầu nàng không khởi nhớ đến Diệp Tranh Vân, ánh mắt toát ra vẻ hận ý:
- Người của Diệp gia ở nhân gian nhìn chằm chằm vào mày, nhìn mày giống như thằng cha của mày chết ở nơi tha hương. Tranh Vanh ở âm phủ chờ mày, chờ mày đi xuống đó với anh ấy.