Một chưởng nhìn như thong thả này của Tô Bồ Đề nhưng thật ra lại rất nhanh.
"Bốp"
Chưởng của Tô Bồ Đề nặng nề vỗ lên ngực trái của Battty Ann.
Battty Ann giống như bị sét đánh, cả người chấn động, sau đó thân thể bay ngược về sau như quả bóng chày.
"Phốc"
Ở trên không trung, Battty Ann há mồm phun ra một ngụm máu, khuôn mặt dữ tợn trở nên trắng bệch.
"Phốc"
Nhìn Battty Ann bị đánh bay, thân thể Tô Bồ Đề cũng khụy xuống, phun ra một ngụm máu đỏ, khuôn mặt trắng bệch.
Sau đó, thân thể mềm mại lung lay rồi đổ xuống đất.
"Bịch!"
Cùng lúc đó, thân hình Battty Ann cũng ầm ầm ngã xuống, tạo thành một cái hố to trên mặt đấy, cả người hắn run rẩy không ngừng.
Cách đó không xa, Bùi Đông Lai nhìn Battty Ann vỗ ngực liền hiểu được Battty Ann muốn cuồng hóa thì liền tăng nhanh tốc độ lao đến.
Nhưng. xem tại TruyenFull.vn
Hắn chưa kịp đến thì sau khi Cuồng Hóa Battty Ann đã lao đến Tô Bồ Đề.
Nhìn một màn này, Bùi Đông Lai khộng nhịn được dừng bước!
Ngay cả bản thân hắn cũng khó chịu nổi một quyền khi Cuồng Hóa của Battty Ann!
Nhưng thật khó tin là Tô Bồ Đề bị trúng một quyền này vẫn đứng thẳng được, còn có thể phản kích, đánh ra một chưởng đẩy bay Battty Ann.
Bởi vì đã từng nói chuyện cùng Diệp Cô Thành về chuyện của Bùi Vũ Phu, cho nên Bùi Đông Lai đối với Ma Bồ môn cũng có hiểu biết, nên cũng biết "Niết Bàn" chính là bí thuật mà Ma Bồn môn tự hào nhất!
Niết Bàn trong kinh phật được gọi là Nirvanna: Diệt, diệt độ, tịch diệt, an nhạc, vô vi, bất sinh, giải thoát, viên tịch. Tức là trọng sinh.
Theo sử thi Ramayana Ấn Độ ghi chép: Thần hộ mệnh Shiva đốt lên ngọn lửa Liệt Diễm, Phượng Hoàng hấp hối lao vào trong đó, cháy thành tro tàn, rồi lại từ tro tàn sống lại, trở thành Phượng Hoàng bất tử.
Mọi người gọi là Phượng Hoàng niết bàn.
Phượng Hoàng trải qua khảo nghiệm thống khổ của Liệt Hỏa, mới được trọng sinh, nên gọi là Phượng Hoàng niết bàn cũng có ngụ ý là không sợ thống khổ, không ngừng theo đuổi, nghị lực vững mạnh.
Vũ kỹ Niết Bàn trong Du Già Thuật thượng cổ, trong nháy mắt giúp Tu Luyện Giả có thể tăng lực phòng ngự và tấn công, có thể giúp ngăn cản một kích trí mệnh phà phản kích lại địch nhân!
Từ đó chuyển bại thành thắng, nhưng muốn chịu một đòn công kích trí mênh của đối thủ để phản kích, mức độ thống khổ cũng gần giống như Phượng Hoàng phải trải qua Liệt Hỏa dày vò.
Không chịu đựng nổi thì sẽ chết, nếu vượt qua thì thực lực bản thân sẽ tăng lên một tầng, chẳng khác gì Phượng Hoàng niết bàn!
Lúc này Tô Bồ Đề chính là đang bị thống khổ giày vò, thân thể mềm mại liên tục run rẩy, mồ hôi đổ như tắm.
Một lát sau, nàng cố gắng đưa tay vào túi tìm cái gì đó, nhưng bàn tay không hề nghe lệnh, không thể cử động được chút nào.
Đúng lúc này, Bùi Đông Lai lao đến rất nhanh, ngồi xổm xuống trước người nàng, nhíu mày hỏi:
- Cô làm sao rồi?
- Thuốc…Thuốc!
2 mắt Tô Bồ Đề nhắm lại nên không thấy Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói.
Bùi Đông Lai nghe xong, nhanh chóng đưa tay vào túi quần nàng, lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng.
- Mấy viên?
Bùi Đông Lai mở nắp ra liền ngửi được mùi thuốc nồng nặc, liền hiểu đây chính là linh dược cứu mạng của Tô Bồ Đề.
- 1…1 viên là đủ rồi!
Tô Bồ Đề khó khăn nói, khóe miệng tràn máu ra.
Bùi Đông Lai nghe xong nhanh chóng lấy ra một viên thuốc màu trắng, bỏ vào miệng Tô Bồ Đề.
Sau khi dùng thuốc, trạng thái Tô Bồ Đề cũng chưa tốt hơn chút nào, Bùi Đông Lai đành để mặc thân thể nàng dựa vào người mình.
Mặc dù bị trọng thương nhưng ý thức của Tô Bồ Đề vẫn tỉnh táo.
Nhìn thấy mình nằm trong lòng Bùi Đông Lai, trống ngực đập liên hồi, trong con mắt lộ ra vài phần kháng cự.
Đơn giản là từ trước đến giờ nàng chưa từng tiếp xúc thân thiết với nam nhân nào!
Nhưng bây giờ lại ngã vào lòng một nam nhân, giống như hoàng hoa khuê nữ lần đầu gả chồng vậy. Cả người căng thẳng.
Không thể cử động nên Tô Bồ Đề đành bất lực nằm im trong lòng Bùi Đông Lai, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ và hơi thở nam nhân dày đặc trên người hắn.
Tất cả đều cực kỳ xa lạ với Tô Bồ Đề, trong đầu có một suy nghĩ, đây chính là cảm giác được nam nhân bảo vệ sao?
Suy nghĩ này xuất hiện, làm Tô Bồ Đề kinh hoàng, cố gắng giảy giụa nhưng vẫn không thể cử động.
Cùng lúc đó, Battty Ann cũng đã ngồi dậy, khó khăn lấy ra một bình thuốc.
Nhìn thấy vậy, Bùi Đông Lai cũng biết trong chiếc bình của Battty Ann cũng là linh đan diệu dược.
Biết rõ điểm này, trong lòng Bùi Đông Lai đấu tranh mãnh liệt, có nên đi qua tranh thủ chém chết Battty Ann, không cho hắn uống thuốc!
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Bùi Đông Lai, Battty Ann khó khăn mở nắp mình, đưa lên miệng, chốc lên.
Battty Ann đem chất lỏng trong bình chảy vào trong miệng.
Thường thì dược liệu lỏng tốc độ phát huy nhanh hơn dược vật dạng rắn nhiều.
Sau khi dùng thuốc, Battty Ann đã khôi phục vài phần khí lực, liếc Bùi Đông Lai một cái, giãy giụa đứng lên.
- Ta và Tô Bồ Đề ước hẹn giao đấu sớm, chúng ta là công bình cạnh tranh!
Battty Ann tiếp tục nói:
- Ngươi là con trai của Vũ Thần TQ, ta hy vọng ngươi giống như tên gọi đó, không nhân cơ hội hạ độc thủ.
- Nếu tao muốn giết mày, thì mày đã chết rồi.
Bùi Đông Lai bình tĩnh, liếc nhìn Battty Ann nói.
Battty Ann nghe được lời này, khuôn mặt giận dữ.
Nhưng.
Mặc dù giận dữ hắn cũng không dám nói gì.
Bởi vì hắn cũng biết Bùi Đông Lai nói đúng, nếu muốn giết hắn thì còn cần gì chờ hắn uống thuốc trị thương?
Và hắn cũng sợ mình nói ra sẽ chọc giận Bùi Đông Lai, mặc dù không biết vì sao Bùi Đông Lai không giết mình nhưng chứng kiến cảnh hắn giết Merck, hắn biết Bùi Đông Lai cũng không phải người tốt gì, nếu chọc giận Bùi Đông Lai thì chắc gì hắn không thay đổi chú ý chứ?
"Ọe!"
Để mặc Battty Ann lê thân thể bị thương về quân doanh, đột nhiên thân thể Tô Bồ Đề ở trong lòng hắn run rẩy, nôn ra một ngụm máu.
Nhưng khác với lần trước, lần này máu nàng phun ra lại là màu đen.
"Phù …Phù!"
Sau khi nôn ra, thân thể Tô Bồ Đề đã khỏe hơn một chút!
- Cô đỡ hơn chưa?
Bùi Đông Lai thấy vậy, biết là thuốc đã phát huy tác dụng.
Mặc dù Tô Bồ Đề luôn miệng nói sẽ giáo huấn hắn, nhưng hắn cũng biết Tô Bồ Đề không hề có ác ý.
Bởi vì Long Bồ Tổ Đề có quan hệ với Bùi Vũ Phu, vì ông ấy mà bà bất chấp bị thương, cho nên Bùi Đông Lai cũng tự biết bản thân thiếu bà một cái nhân tình.
Cho nên, lúc này hắn không hề mong muốn Tô Bồ Đề xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Bùi Đông Lai vang lên bên tai, cảm bgaanj sự lo lắng trong lời nói của y, sắc mặt vừa mới khôi phục chút huyết sắc của Tô Bồ Đề chợt đỏ ửng, trái tim chợt đập loạn!
Tuy rằng bàn thân rất kiên cường, cũng không thích cảm giác được nam nhân bảo vệ… Nhưng nàng cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào, cho nên lúc này nàng mới có phản ứng của những cô gái nhỏ yếu lần đầu thân mật với con trai.
- Thả..Thả ta ra!
Lúc này, không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy người nàng cực kỳ khó chịu, vừa mới khôi phục chút sức lực lúc này cũng mềm nhũn ra.
- Cô bị thương rất nặng, mặc dù đã dùng thuốc như tốt nhất là ngồi im đi!
Vừa nói Bùi Đông Lai vừa thả Tô Bồ Đề ra nhưng lại nắm lấy tay nàng.
Bàn tay bất ngờ bị nắm, cả người Tô Bồ Đề như bị điện giật, cố gắng tránh thoát nhưng chỉ cảm giác toàn thân không còn chút sức nào, hoảng sợ nói:
- Ngươi… Người muốn làm gì?
- Để ta giúp cô đẩy nhanh tác dụng của thuốc!
Nhìn Tô Bồ Đề bất ngờ phản ứng mãnh liệt, Bùi Đông Lai ngạc nhiên nhưng vẫn không buông tay của nàng ra, chỉ giải thích một câu, sau đó liền đưa khí kình bản thân vào người nàng.
Cảm giác được ấm áp từ bàn tay Bùi Đông Lai truyền đến, Tô Bồ Đề đang định nói lại thôi, chỉ cúi đầu để mặc hắn.
Dựa vào kình lực đưa vào người mình, Tô Bồ Đề cảm giác ấm áp khắp toàn thân, khuôn mặt càng đỏ rực, trong lòng tràn ngập cảm giác kì dị, không nhịn được khẽ liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Nương theo ánh trăng, nhìn rõ khuôn mặt thành thục không hợp tuổi của Bùi Đông Lai, cảm giác kì dị trong cơ thể càng lúc càng mạnh!
Từ xưa đến nay, tất cả nữ nhân đều công nhận một điều: Khi nam nhân nghiêm túc làm một việc gì thì đó là lúc hấp dẫn nhất.
Những lời này mặc dù không chính xác hoàn toàn nhưng cũng không sai, một nam nhân khi chăm chú làm một việc gì đó cực kỳ có lực hấp dẫn với nữ nhân.
Lúc này Bùi Đông Lai tập trung trị thương cho nên không nhận thấy Tô Bồ Đề đang nhìn lén mình, chỉ cảm thấy tim Tô Bồ Đề bất ngờ đập nhanh cho nên tưởng rằng dược lực đã phát huy tác dụng.
- Được rồi!
Một lát sau, kình lực của Bùi Đông Lai chuyển một vòng kinh mạch của Tô Bồ Đề, làm cho dược lực trong thời gian ngắn tràn ngập toàn thân Tô Bồ Đề.
- Cảm….Cảm ơn!
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề lấy lại tinh thần, giống như sợ bị Bùi Đông Lai phát hiện ra suy nghĩ của mình mà cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
- Sư phụ của cô vì giúp cha tôi mà bị trọng thương, tôi giúp cô chữa thương là nên mà!
Nhìn đại tiểu thư Tô Bồ Đề lúc này giống như con mèo nhỏ, Bùi Đông Lai cảm thấy rất thú vị.
Không hiểu là do nhìn thấy nụ cười của Bùi Đông Lai hay là nghe được lời nói của hắn, mà Tô Bồ Đề có chút tức giận, ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm nghị, hừ lạnh nói:
- Hừ, lúc này mới biết báo ân à?
- Tôi đã nhắc nhở cô rồi, Battty Ann không chỉ đơn giản như bề ngoài đâu, chỉ tại cô không chịu nghe tôi…
Nhìn Tô Bồ Đề nóng nảy, Bùi Đông Lai vỗ vỗ ót, cười khổ nói!
- Tiểu tiện nam, lúc này ta với Battty Ann lưỡng bại câu thương như vậy chức quán quân này xem như thuộc về ngươi rồi!
Tô Bồ Đề tức giận, bộ ngực rung rung, nói:
- Để cảm tạ ngươi, đợi cuộc thi đấu quân sự chó má này kết thúc, ta với ngươi sẽ đánh một trận!
"—— "
Bùi Đông Lai không nói gì, ta vừa cứu ngươi ngươi lại muốn đánh nhau với ta… Cái này đâu có logic đâu?
- Ngươi đánh cũng đánh mà không đánh cũng phải đánh!
Tô Bồ Đề nhìn Bùi Đông Lai không nói gì, hỉ mũi trừng mắt hừ một tiếng, sau đó… Không đợi Bùi Đông Lai trả lời đã lắc lắc cặp mông rời đi.
- Đúng là một nữ nhân tranh cường háo thắng a!
Nhìn Tô Bồ Đề cố gắng đứng thẳng lưng, Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.