Sáng sớm, trong thư phòng của Hoàng Gia Lâm Viên.
Thân là thư ký của Diệp Thạch thì mỗi này người đàn ông trung niên này luôn an bài công tác cho Diệp Thạch.
- XX, phía bên NB vừa mới truyền đến tin tức mới nhất, Anh, Mỹ, Nhật 3 nước sẽ tiến hành quân diễn vào 5 ngày nữa.
Cùng ngày thường bất đồng là thư ký của Diệp Thạch hôm nay không có xin chỉ thị gì của Diệp Thạch mà lá nói một tin tức:
- Mỹ, Anh, 2 nước vừa mới truyền tin tức này ra, người phát ngôn cũng đã chứng thực tin tức này.
- Xem ra NB lại muốn gây áp lực a. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Diệp Thạch nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau nhịn cười không được:
- Như vậy, cho dù mấy tên kia muốn bảo vệ tên nghiệt chủng kia thì cần phải hảo hảo nghĩ lại.
- Đúng a, bởi vì NB đã chó cùng rứt giậu, nếu mẫy bão nhân kia vì bảo vệ tên nghiệt chủng kia mà làm bùng nổ chiến tranh thì hậu quả như vậy, chỉ sợ không người nào dám gánh vác.
Thư ký Diệp Thạch gật đầu phụ họa, thân là thư ký cho Diệp Thạch thì hắn cũng biết rõ con người Diệp Thạch, tự nhiên là hiểu rõ những gì mà Diệp Thạch nói.
- Trước kia bọn hắn muốn bảo vệ tên nghiệt chủng kia để ngăn không cho Diệp gia chúng ta mở rộng thế lực, hiện giờ Mỹ Anh Nhật lại muốn diễn tập quân sự để tạo áp lực, mà bọn hắn cũng không gánh nổi áp lực này, đành phải giao ra tên nghiệt chủng kia, chẳng khác gì là làm cho Diệp gia chúng ta một công đôi việc.
Diệp Thạch nói xong, trong tươi cười toát ra vài phần đắc ý:
- Xem ra ông trời cũng cảm thấy được hành động của tên nghiệt chủng kia quá mức thái quá, nên mới đứng ở bên Diệp gia chúng ta.
Lại nghe Diệp Thạch nói thế thì thư ký của hắn không nói gì mà là đợi Diệp Thạch ra chỉ thị.
Cùng lúc đó.
Hàng Hồ, Thanh Long Sơn trang.
Tịch Nhân Đình cùng Tịch Hồ cũng đã biết được chuyện 5 ngày sau Anh, Mỹ, Nhật sẽ tổ chức diễn tập quân sự.
- Gia gia, dựa vào kế hoạch của Đông Lai thì hiện tại chúng ta cần phải liên lạc với gia tộc Nam Kỳ của Tam Lăng tài phiệt rồi.
Trong thư phòng, Tịch Hồ một bên rót trà, một bên nói ra quan điểm của mình.
- Ừh.
Tịch Nhân Đình gật gật đầu, lại nói:
- Bất quá vẫn là cùng Đông Lai xác nhận một chút, dù sao hắn mới là người thao túng bàn cờ này.
- Vâng.
Bởi vì đã từng thấy qua bản lãnh của Bùi Đông Lai trong ván cờ Đồ Long kia, bởi vì đã hiểu rõ kế hoạch của Bùi Đông Lai, bởi vì lời tổ huấn của Tịch gia nên Tịch Hồ cũng không có dị nghị gì với lời nói của Tịch Nhân Đình, mà là lấy điện thoại ra rồi gọi đến cho Bùi Đông Lai.
2".
Tịch Hồ cùng Bùi Đông Lai chấm dứt gọi điện thoại, thu hồi di động nói:
- Gia gia, Đông Lai đã xuất viện, hắn nói có thể liên lạc, tốt nhất là 3 ngày sau sẽ đi đến NB.
Nghe được Tịch Hồ nói thế thì Tịch Nhân Đình không nói lời vô ích, mà là trực tiếp lấy ra điện thoại, sau đó gọi điện cho Nham Kỳ Xuyên, người đứng đầu của gia tộc Nham Kỳ.
- Tịch lão tiên sinh, có thể nhận được điện thoại của ngài, quả thật là vinh hạnh và may mắn của tôi.
Điện thoại được chuyển, Nham Kỳ Xuyên liền mở miệng nói trước, giọng nói có chút kích động nhưng mà tinh quang trong mắt của hắn lại lóe lên, dường như hắn đã suy đoán được mục đích của Tịch Nhân Đình gọi điện đến.
- Nham Kỳ tiên sinh nói quá lời, tập đoàn Tam Lăng là một trong những nơi hợp tác lớn nhất của liên minh Hoa Hạ, mà lâu như vậy rồi tôi còn chưa đến thăm, hẳn là cần phải nói lời xin lỗi với Nham Kỳ tiên sinh.
Tịch Nhân Đình cười a a.
Hả?
Nghe Tịch Nhân Đình nói thế trong lòng Nham Kỳ Xuyên càng thêm khẳng định nhưng mà không có vạch trần ra mà cười nói:
- Toàn bộ phú hào thế giới này đều biết đến Tịch lão tiên sinh, tập đoàn Tam Lăng có thể trở thành một đối tác của Tịch lão tiên sinh quả là một vinh quang và may mắn, đồng thời, tôi cũng đại biểu tập đoàn Tam Lăng hoan nghênh Tịch lão tiên sinh tùy thời đến quan sát, chỉ đạo.
- Quan sát, chỉ đạo thì chưa cần nói đến, tôi chỉ muốn gặp mặt để hiệp đàm một phen, để tăng cường phát triển đôi bên, không biết Nham Kỳ tiên sinh thấy thế nào?
Tịch Nhân Đình cười hỏi.
Nham Kỳ Xuyên liền trả lời:
- Tôi nghĩ, tất cả mọi người trong tập đoàn Tam Lăng, khi bọn hắn biết được tin Tịch lão tiên sinh muốn đến thăm thì bọn hắn sẽ hưng phấn đến 3 ngày 3 đêm không ngủ, không biết khi nào Tịch lão tiên sinh sẽ đến NB?
- Tôi già rồi, thân thể cùng tinh lực cũng không tốt, cũng nên đem sân khấu giao lại cho người trẻ tuổi.
Tịch Nhân Đình cười cười, nói:
- Tôi tính để cháu của tôi là Tịch Hồ qua bên ấy để để cùng nói kế hoạch hợp tác với Nham Kỳ tiên sinh, nói đại diện cho toàn bộ liên minh Hoa Hạ, có thể quyết định mọi việc.
Hả?
Nghe được Tịch Nhân Đình nói thế, thì Nham Kỳ Xuyên không khỏi ngẩn ra, mặc dù hắn biết được Tịch Nhân Đình có ý muốn nhường lại liên minh Hoa Hạ cho Tịch Hồ, cũng biết Tịch sự tích trong vài năm qua của Tijhc Hồ nhưng mà đối với quyết định của Tịch Nhân Đình thì hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bất quá, sau đó hắn nghĩ lại, nếu Tịch Nhân Đình nói Tịch Hồ có thể đại biểu cả Hoa Hạ liên minh, Tịch Hồ tự nhiên là cần dựa theo lời của Tịch Nhân Đình và ban giám đốc của lien minh Hoa Hạ tiến đến để đàm phán.
- Nham Kỳ tiên sinh sẽ không trách liên minh Hoa Hạ không coi trọng lần hợp tác lần này giữa 2 bên chứ?
Tịch Nhân Đình thấy Nham Kỳ Xuyên không nói lời nào, lại lên tiếng nói:
- Nếu vậy thì tôi thật sự vô cùng cảm thấy có lỗi, thật sự là năm tháng không buông tha người a.
- Đương nhiên không phải.
Nham Kỳ Xuyên cười đáp lại:
- Tôi chỉ cảm tiếc nuối, tiếc nuối lần này không thể nhờ Tịch lão tiên sinh thỉnh giáo, học tập, cũng không phải hoài nghi thành ý của liên minh Hoa Hạ.
- Nếu Nham Kỳ tiên sinh không có ý kiến, chuyện này cứ định như vậy.
Tịch Nhân Đình đánh nhịp nói.
- Tốt.
Nham Kỳ Xuyên liền trả lời, sau đó lại hỏi:
- Không biết khi nào thì cháu của ngài mới đến NB?
- 3 ngày sau.
Nghĩ đến yêu cầu lúc nãy của Bùi Đông Lai thì Tịch Nhân Đình nói ra thời gian.
- Toàn bộ thành viên của tập đoàn Tam Lăng sẽ dùng thái độ chân thành nhất, dùng rượu ngon nhất, thức ăn ngon nhất để hoan nghênh người bạn liên minh Hoa Hạ.
Nham Kỳ Xuyên cam đoan nói.
- Tôi đại diện cho liên minh Hoa Hạ cảm ơn ngài, còn về phần hợp tác thì đến đó 2 bên sẽ bàn lại.
Tịch Nhân Đình tính toán cúp điện thoại.
Phát hiện được ý đồ của Tịch Nhân Đình thì Nham Kỳ Xuyên nói 2 câu sau đó mới cúp điện thoại.
- Báo cho Đông Lai, tập đoàn Tam Lăng đã đáp ứng yêu cầu rồi, 3 ngày sau do cháu dẫn người đến NB.
Cúp điện thoại, Tịch Nhân Đình đối Tịch Hồ nói.
- Vâng.
Tịch Hồ gật đầu rồi lấy điện thoại gọi cho Bùi Đông Lai.
..
Mấy phút sau, một chiếc … cấp quân chủ chạy đến cửa biệt thự quận Golf.
Xe dừng lại, Bùi Đông Lai cùng bảo tiêu của hắn là Kiệt Khắc xuống xe, Bùi Đông Lai xuống xe thì thấy được Cô Độc Phong Ảnh thân mặc một chiếc trường bào màu trắng đang ở trong, dường như là đang chờ hắn trở về.
- Cô Độc thúc.
Vào biệt thự, Bùi Đông Lai liền chào hỏi Cô Độc Phong Ảnh.
- Ta nghe Tiểu Hồng nói, cậu dùng Bùi gia bí thuật, kết quả là ngất đi nhưng sau đó lại thành công vượt qua cánh cửa Hóa Kính, bước vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn?
Cô Độc Phong Ảnh có chút hoài nghi nhìn vào Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, nói:
- Vâng, Cô Độc thúc, bằng vào Bùi gia bí thuật mà cha cháu giao cho cháu, cháu đã hoàn toàn bước vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn.
- Không nghĩ tới Bùi gia còn có loại bí thuật thần kỳ này.
Cô Độc Phong Ảnh chưa từng nghe nói qua võ giả nào có thể thông qua bí thuật để vượt qua cánh cửa Hóa Kính, lúc này nghe Bùi Đông Lai thừa nhận thì khó tránh có chút tò mò, tò mò rất nhiều nhưng không có hỏi bí thuật rốt cuộc là cái gì, mà chỉ nói:
- Để ta nhìn thử cậu có phải là bước chân vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn hay không?
- Vâng.
Bùi Đông Lai cười đáp ứng, theo sau... Dưới chân bắn ra, cả người như một mũi tên bắn thẳng về trước người Cô Độc Phong Ảnh, thiết quyền vung lên, toàn lực chém ra.
Đối mặt một kích toàn lực của Bùi Đông Lai tay phải Cô Độc Phong Ảnh run lên, hóa chưởng để nghênh đón.
"Bốp"
Quyền chưởng đụng vào nhau, kình lực bùng nổ, tiếng pháo nổ vang.
"Bá!"
Cảm nhận được trong đòn công kích của Bùi Đông Lai có ẩn chứa kình lực, Cô Độc Phong Ảnh thoải mái triệt tiêu, bất quá... Sắc mặt cũng rồi đột nhiên biến đổi:
- Lấy Hóa Kình mà cậu bộc phát thì xem ra cậu chẳng những thành công bước vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn, hơn nữa còn đã củng cố được cảnh giới, lúc này mới qua không đến 3 ngày mà cậu có thể làm được điều này, thật sự là làm người ta khó tin, Bùi gia bí thuật quả nhiên thần kỳ.
Đối mặt với vẻ kinh ngạc và cảm thán của Cô Độc Phong Ảnh thì trong lòng Bùi Đông Lai cười khổ thông thôi.
Hắn biết rõ, phía trước hắn đã đạt đến bình cảnh,, có thể nói là mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu ngộ đạo, chỉ cần ngộ đạo xong thì hắn có thể bước chân vào cảnh giới Hóa Kính nhập môn.
À bởi vì Mà bởi vì hắn cùng linh hồn Tiêu Phi hoàn toàn dung hợp, hắn tiếp nạp toàn bộ trí nhớ võ học của Tiêu Phi cho nên trong một thời gian ngắn hắn mới có thể làm được điểm này.
Ngoài ra, hắn cũng biết, bởi vì sau khi dung hợp với linh hồ của Tiêu Phi mà " Thần" trong não hắn cũng đã tăng lên, tốc độ tu luyện nhanh gấp 2, ngoài ra, từ võ học của Tiêu Phi thì hắn hiểu được, trước khi đạt đến canh giới Cương Kính thì hắn sẽ không gặp bình cảnh gì cả.
Bởi vì.
Thời gian mà Tiêu Phi chết sau 4 năm nữa, lúc đó Tiêu Phi đã bước chân vào cảnh giới Cương Kính nhập môn.
- Đông Lai, lấy lực công kích mà cậu thể hiện vừa rồi thì cho dù cậu không dùng vũ kỹ trong Bùi gia quyền thì cũng có thể chiến với cao thủ Hóa Kính đại thành một trận, hơn nữa sẽ không rơi vào hạ phong.
Thấy Bùi Đông Lai không nói, Cô Độc Phong Ảnh cười khổ nói:
- Nếu cậu sử dùng " Lôi Đình" trong Bùi gia quyền thì phỏng chừng cao thủ Hóa Kính đại thành cũng không có năng lực chống đỡ.
- Nếu không phải như vậy thì chỉ sợ cháu không có lòng tin để đi ra biên giới.
Bởi vì Bùi Đông Lai có thể khiêu chiến được với cao thủ vượt cấp nên nghe Cô Độc Phong Ảnh nói thế thì hắn cũng không phủ nhận điểm này.
- Cậu muốn đi NB?
Cô Độc Phong Ảnh tuy rằng một lòng hướng về võ đạo, rất ít quan tâm đến việc thế tục, nhưng là từ Quý Hồng biết được tình huống hiện giờ của Bùi Đông Lai không ổn, lập tức nghe được ẩn ý trong câu nói của Bùi Đông Lai.
- Vâng.
Bùi Đông Lai nheo mắt lại:
- Đúng lúc để xem phong thái của cao thủ nước ngoài rồi.