- Ây za, lão bản thân ái, Băng mỹ nhân đã coi cậu là nam nhân của nàng rồi a.
Mắt thấy Bùi Đông Lai thông qua vân tay mở cửa vào nhà thì Quý Hồng cười trêu chọc.
Bùi Đông Lai nghe vậy, khóe miệng hơi giật lên, nghiêm trang nói:
- Nếu cô muốn ở đây thì tôi cũng có thể đưa dấu vân tay của cô cho Liễu tỷ.
- Tôi nào dám a.
Quý Hồng đi vào đại sảnh biệt thự, bĩu môi nói:
- Một mình Liễu mỹ nhân đó tôi còn không đối phó nổi, lại thêm một tiểu ma nữ, chẳng phải là mỗi ngày tôi đều bị khi dễ sao?
- Bà chị của tôi, tổ tiên của tôi cũng không có lỗi với chị a?
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.
- Cậu đoán đi, cậu đoán đi.
Quý Hồng mỉm cười gần sát Bùi Đông Lai, 2 ngọn núi trước ngực ẩn ẩn hiện hiện, làm cho Bùi Đông Lai hoa cả mắt.
- Đoán cái rắm.
Bùi Đông Lai biết Quý Hồng bắt đầu sử dụng chiêu " Sắc dụ" nên tức giận mắng một câu, không đợi Quý Hồng trả lời, hắn tính đi trở lại phòng ngủ để tắm rửa.
- Đông Lai đệ đệ thân ái, muốn tỷ tỷ đây tắm cùng không?
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, Quý Hồng mỉm cười dụ dỗ nói
- Nam nữ phối hợp, tắm rửa không mệt a.
- Yêu tình nay.
Trong lòng Bùi Đông Lai thầm mắng một câu. Nhưng không có dừng bước lại.
- Tắm rửa, mát xa, dùng ngực để XX…thật sự cậu không động tâm sao?
Quý Hồng cố nén cười ý, tiếp tục câu dẫn nói:
- Free a.
- Có được bắn không?
Lại nghe được Quý Hồng khiêu khích thì Bùi Đông Lai dừng bước lại, xoay người, ánh mắt tỏ ra mêm đắm nhìn vào Quý Hồng, bắt đầu phản kích lại.
Bắn?
Nghe được chữ này thì vẻ tươi cười trên mặt Quý Hồng cứng đờ, biến sắc:
- Không có văn hóa, thô tục, đáng khinh, hạ lưu, lưu manh...
- Là cô muốn a?
Bùi Đông Lai cười dâm, như là muốn quyết tâm trừng phạt Quý Hồng.
"Ách..."
Có lẽ không ngờ một người thuần khiết như Bùi Đông Lai sẽ nói thế, Quý Hồng có chút không thích ứng, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
- Vậy là có được không?
Bùi Đông Lai không buông tha.
"—— "
Quý Hồng một trận không nói gì, sau đi đến ngồi trên ghế salon, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Người này trước kia không có dâm đãng như vậy a, như thế nào cùng Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hai người ở chung sau liền biến thành như vậy? Chẳng lẽ bọn hắn đã 3P rồi sao?
- Yêu tinh, tôi mặc dù là xử nam nhưng mà xử lý cô vẫn còn dư sức.
Bùi Đông Lai thấy Quý Hồng lần đầu tiên thua dưới tay mình thì cố nén cười, nói.
- Bùi! Đông! Lai!
Lúc này đây, Quý Hồng liền nóng nảy, nhảy dựng lên:
- Cậu đứng lại đó cho lão nương.
"Ha ha..."
Bùi Đông Lai thấy thế, lập tức chạy nhanh lên lầu.
…
Đợi sau khi Bùi Đông Lai tắm rửa xong thì Tiểu Lang đã mang theo Đông Phương Uyển Nhi cùng Đông Phương Lãnh Vũ trở lại biệt thự.
- Đông Lai ca.
Thấy được Bùi Đông Lai thì Đông Phương Lãnh Vũ có chút kích động:
- Lúc nãy nghe Tiểu Lang ca nói ca sẽ trở lại, không nghĩ ca lại nhanh như thế, lần này có thể ở thêm vài ngày không?
- Tiểu Vũ a, hắn đang hưởng thụ cảm giác ôn nhu, cậu muốn hẳn ở đây, làm sao được?
Quý Hồng liền phản kích.
- Đại ma nữ, nơi này có giường, cô muốn cùng ca ấy làm gì thì cũng tiện a.
Đông Phương Uyển Nhi khẽ đảo mắt, ánh mắt không ngừng dừng lại ở mái tóc ướt của Bùi Đông Lai cùng 2 trái nho đang nhô lên trước ngực Quý Hồng, vẻ mặt tươi cười:
- Nói vậy thì 2 người đã làm qua rồi sao?
"—— "
Lúc này đây không riêng gì Bùi Đông Lai mà ngay cả Quý Hồng cũng bị tiểu ma nữ đánh bại, khẩu không trả lời được.
Quý Hồng liền tỏ ra hiểu biết nói:
- Uyển Nhi, cháu sẽ không đưa đậu hũ cho hắn ăn a..
- Đại ma nữ, không cần cô lo lắng, tôi không có hứng thú với tiểu nam hài mà có hứng thú với đại ca ca, đại thúc…
Tiểu ma nữ nói xong liền trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai nghe thế thì liền cảm thấy đau đầu, không dám nói gì với tiểu ma nữ nữa mà nhìn Đông Phương Lãnh Vũ, nói sang chuyện khác:
- Tiểu Vũ, học tập như thế nào rồi?
- Lần trước đã đứng ở top 150.
Đông Phương Lãnh Vũ nhận thấy được ánh mắt cầu trợ của Bùi Đông Lai thì lập tức phối hợp nói.
- Luyện " Dẫn thể thuật" sao rồi.
- Mỗi ngày đều luyện, luyện đến trứng cũng đau rồi.
Nhắc tới luyện võ, Đông Phương Lãnh Vũ có chút buồn bực, hắn cảm thấy " Dẫn thể thuật " không có tác dụng gì.
- Lái xe thì sao?
- 2 ngày trước đã đua với 1 tê, hung hăng giáo huấn với hắn một trận.
So với luyện võ mà nói thì Đông Phương Lãnh Vũ có hứng thú với đua xe hơn, nghe Bùi Đông Lai hỏi thế thì vẻ mặt vui sướng, hoa tay múa chân, cảm giác kia giống như hận không thể đem cả quá trình kể lại cho Bùi Đông Lai nghe.
Sau khi hỏi liên tục 3 vấn đề thì Bùi Đông Lai vốn là muốn mở miệng hỏi tiếp nhưng mà tiểu ma nữ giống như là chịu ủy khuất, cầm lấy tay áo Bùi Đông Lai, tỏ ra tội nghiệp nói:
- Đông Lai ca ca. Mụ mụ khi nào thì trở về a? Người ta nhớ..nhớ quá.
"Ách..."
Mắt thấy Đông Phương Uyển Nhi làm ra bộ dáng nghiệp, lý trí nói cho hắn biết. Tiểu ma nữ đang giở trò lưu manh, bất quá hắn vẫn đưa tay vuốt đầu tiểu ma nữ, nói:
- Mụ mụ ngày kia sẽ về.
- Ngày kia luôn a.
Tiểu ma nữ tiếp tục lắc lắc cánh tay Bùi Đông Lai, ủy khuất:
- Từ khi mụ mụ đi rồi thì mỗi lúc tối người ta đều sợ, không ngủ được, nếu không thì tối nay ca ngủ với người ta đi?
"@! %#¥%..."
Nghe được Đông Phương Uyển Nhi nói như thế, thấy được ánh mắt giảo hoạt của Đông Phương Uyển Nhi thì Bùi Đông Lai cảm thấy đau đầu.
- Tần Đông Tuyết a Tần Đông Tuyết. Tốt nhất là cô mong cho tiểu gia hỏa này không nên gia nhập vào cuộc chiến tranh nữ nhân, nếu không thì không riêng gì tôi mà ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của nó a.
Bùi Đông Lai không nói gì, trong lòng Quý Hồng âm thầm nói nhỏ, khuôn mặt run rẩy, đối với Tần Đông Tuyết thì nàng có thể không rơi vào thế hạ phong nhưng mà đối phó với tiểu ma nữ này thì nàng có cảm giác vô lực.
…
Sau đó, mấy người Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ nói chuyện cả đêm, mà tiểu ma nữ thì ngủ gật ở trên ghế salon.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Sau khi đem Uyển Nhi trở lại phòng ngủ, Bùi Đông Lai xuống dưới lầu, thấy Quý Hồng cùng Đông Phương Lãnh Vũ không đi ngủ thì hỏi:
- Mấy người không ngủ sao?
- Đông Lai ca ngủ sao?
Đông Phương Lãnh Vũ liền hỏi lại.
- Trời sáng rồi, đi luyện công buổi sáng thôi.
Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua cửa sổ, lắc lắc đầu, tuy rằng hắn đã bước vào con đường Ám Kính đỉnh phong nhưng mà lý trí nói cho hắn biết trước khi trở thành cao thủ Hóa Kính thì hắn không đủ tư cách để bước lên sân khấu thế giới.
Bởi vì.
Dựa theo trí nhớ của Tiêu Phi thì hắn biết được thực lực của đám người nước ngoài trâu bò đến cỡ nào. Truyện được copy tại Truyện FULL
Biết được Bùi Đông Lai muốn đi luyện công buổi sáng thì Đông Phương Lãnh Vũ liền lên lầu thay quần áo, mà Quý Hồng nói ra nghi hoặc ở trong lòng:
- Trước mắt, thập đại cao thủ trên Thần bảng trừ Giáo Hoàng cùa Giáo Đình và Diệp Cô Thành ra thì những người khác đang dưỡng thương, vậy tại sao Diệp Cô Thành không nhân dịp này mà giết những tên cường giả kia?
- Không phải không muốn mà căn bản hắn không biết nơi ẩn núp của những người này.
Sắc mặt Bùi Đông Lai tỏ ra phức tạp lắc lắc đầu, đây là chính mồm Diệp Cô Thành nói cho hắn biết.
Quý Hồng nghe vậy, tỉnh ngộ, theo sau lại nhịn không được hỏi:
- Giết không được mấy ông già thì có thể nhân cơ hội này giết đám nhỏ kia. Dựa vào tình báo chúng ta lấy được thì những thế lực ngoại cảnh kia đều bồi dưỡng những đám thiên tài võ học trăm năm khó gặp, thực lực có thể dùng khủng bố để hình dung, nếu như ngày sau lớn lên thì sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ.
- Tới cấp độ của Diệp Cô Thành và cha tôi thì bọn hắn đã vũ lực đứng ở đỉnh cao nhất, bọn hắn có sự kiêu ngạo mà chúng ta không thể lý giải được, kêu bọn hắn ra tay xử lý đám hậu bối như chúng ta thì bọn hắn sẽ không làm.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, theo sau thu lại nụ cười, hơi nheo mắt lại:
- Như vậy, chỉ có thể là do tôi đi đối phó với bọn hắn.
- Nhưng mà cậu cất bước quá muộn, chênh lệch với đám người kia quá lớn.
Nghe được Bùi Đông Lai nói những lời này, cảm nhận chiến ý trên người Bùi Đông Lai thì Quý Hồng nói:
- Nếu không bằng vào thiên phú của cậu thì bọn hắn sẽ thua.
Nói xong, vẻ mặt nàng tỏ ra lo lắng.
Nàng không lo lắng lắng Bùi Đông Lai sẽ lười biếng, ngược lại nàng biết một khi Bùi Đông Lai muốn làm một việc gì thì liền chú tâm mà làm.
Nàng lo lắng chính là thời gian Bùi Đông Lai không còn nhiều, một khi đám cường giả trên Thần bảng khôi phục lại thương thế thì cho dù Bùi Đông Lai có cố gắng đi mấy cũng chẳng thấm vào đâu.
Dù sao, hiện giờ ngay cả đám người hậu bối của bọn hắn mà Bùi Đông Lai cũng không thể chiến thắng, huống hồ là đám cường giả kia?
Chênh lệch quá lớn.
- Nếu đã bước chậm thì cần phải cố gắng gấp trăm ngàn lần, đợi sau khi xử lý xong chuyện của tập đoàn Đông Hải thì tôi sẽ đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc tăng thực lực.
Thấy tình hình vô cùng gấp gáp, cảm nhận được nguy cơ thì chiến ý trong người Bùi Đông Lai sôi sục.
Bởi vì.
Hắn biết được lỗi bug nghịch thiên trong người hắn còn chưa phát huy toàn bộ uy lực.
Càng bởi vì.
Cuộc đời của hắn chưa bao giờ có 2 chữ" Lùi bước"