"Ách..."
Nghe được tiếng bạt tai, thấy được Từ Lệ té xuống đất thì mọi người đều cả kinh há to miệng.
Phảo biết rằng, Từ Lệ là vợ của Diệp Cấm, là chị dâu của Diệp Cô Thành.
Mà hiện giờ, Diệp Cô Thành lại tát làm cho Từ Lệ té xuống đất.
Nếu không phải thấy được cảnh này thì mọi người sẽ không tin Long Vương Diệp Cô Thành sẽ động thủ với nữ nhân, hơn nữa đối phương còn là chị dâu của mình.
Bọn hắn còn không tin, huống chi Diệp Cấm?
Mặc dù Diệp Cấm biết được thân phận của Diệp Cô Thành ở Diệp gia có chút đặc thù, mặc dù hắn còn biết Diệp Thạch cũng không thể ra lệnh cho Diệp Cô Thành nhưng mà hắn không tin Diệp Cô Thành sẽ tát Từ Lệ, hơn nữa lại còn làm trước mặt nhiều người như vậy.
- Mày…mày dám đánh tao?
Nếu bàn về khiếp sợ thì trong lòng Từ Lệ lại càng khiếp sợ hơn, cảm nhận được cơn đau trên mặt, theo bản năng Từ Lệ đưa tay sờ vào khuôn mặt, vẻ mặt không thể tin nhìn vào Diệp Cô Thành.
- Lính của ta không phải là người mà bà có thể động vào.
Mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi nhìn vào Từ Lệ, từ từ mở miệng.
"Hô... Hô..."
Nghe được câu trả lời của Diệp Cô Thành thì Từ Lệ thở dốc, nàng mở miệng muốn nói cái gì nhưng đã thấy Diệp Cô Thành xoay người.
- Diệp Cô Thành, cậu…
Diệp Cấm thấy thế thì lớn tiếng quát.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời thì Diệp Cô Thành đã lên tiếng, ánh mắt nhìn về đám đặc công Quốc An Cửu Xử:
- Các ngươi muốn thúc thủ chịu trói hay là muốn biết chênh lệch giữa mình với Long Nha?
" Lộp bộp"
Nghe được giọng nói lạnh nhưng bằng, nhìn vào ánh mắt không mang theo chút cảm tình của Diệp Cô Thành thì đám người Sử Hồng liền chấn động, bọn hắn liền cảm thấy sợ hãi.
- Long… Long Vương.
Hoảng sợ rất nhiều. Sử Hồng cố gắng mở miệng giải thích.
- 2 chọn 1, có 5s.
Diệp Cô Thành mở miệng lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ.
- Tôi…Chúng tôi nghe theo ngài.
Sử Hồng thấy vậy thì trực tiếp lựa chọn thúc thủ chịu trói, ở hắn xem ra bằng vào một mình Long Vương Diệp Cô Thành thì cũng đã làm thịt hắn và thủ hạ của hắn, huống chi là còn có những thành viên Long Nha khác.
- Mang đi.
Mắt thấy Sử Hồng đi đầu thúc thủ chịu trói, Diệp Cô Thành lạnh lùng hạ lên.
Mệnh lệnh của hắn vừa ra, 8 gã thành viên Long Nha liền mang theo đám người Sử Hồng rời đi.
- Diệp Cô Thành, cậu muốn làm gì?
Diệp Cô Thành vốn là tát Từ Lệ một tát, sau đó lại muốn mang đoàn người Sử Hồng rời đi, điều này làm cho Diệp Cấm có chút nóng nảy, hắn mơ hồ ý thức được cái gì.
Không để ý đến lời chất vấn của Diệp Cấm, Diệp Cô Thành nhìn vào ngục trưởng, nói:
- Đồng chí ngục trưởng, tôi dựa vào chỉ thị của thượng cấp, mang Bùi Đông Lai rời khỏi nơi này, mời ông mở cửa phòng giam ra.
- Được.
Có lẽ là biểu hiện của Diệp Cô Thành quá mức mạnh mẽ, có lẽ là nhìn ra Diệp Cô Thành sẽ bảo vệ Bùi Đông Lai, cho nên đối với yêu cầu của Diệp Cô Thành thì tên ngục trưởng liền không chút suy nghĩ mà đáp ứng.
Rất nhanh cửa phòng giam đã được mở ra.
Diệp Cô Thành bước đi vào phòng giam.
- Diệp Cô Thành.
Thấy Diệp Cô Thành hoàn toàn coi thường mình thì Diệp Cấm liền nổi giận, hắn ngăn Diệp Cô Thành lại, vẻ mặt hơi dữ tợn, giọng nói khàn khàn:
- Trong lòng cậu có còn coi mình là thành viên của Diệp gia không?
Diệp Cô Thành nghe vậy thì dừng bước, xoay mặt nhìn vào Diệp Cấm.
"Ô... Ô..."
Sau đó, không đợi Diệp Cô Thành mở miệng trả lời thì Từ Lệ đã đứng dậy, khóc lên.
Nghe được tiếng khóc của Từ Lệ, lửa giận trong lòng Diệp Cấm càng lớn hơn:
- Tại sao cậu lại động thủ đánh chị dâu của mình?
- Ta nói rồi, không ai có thể động vào lính của ta.
Mắt Diệp Cô Thành không chút thay đổi nhìn vào Diệp Cô Thành, gằn từng chữ:
- Bà ta không được, ông cũng không được.
"Ách..."
Câu trả lời của Diệp Cô Thành khiến cho ngục trưởng cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì hắn nghe rõ ý tứ của Diệp Cô Thành, nếu như vừa rồi người động thủ là Diệp Cấm thì Diệp Cô Thành cũng sẽ tát vào mặt Diệp Cấm.
- Cậu…
Diệp Cấm chỉ tay vào mặt Diệp Cô Thành, tức giận đến cả người run lên.
- Tên nghiệt chủng kia đã giết Tranh Vanh, hắn không những ra mặt giúp Tranh Vanh, hơn nữa còn tát tôi, lại muốn cứu tên nghiệt chủng kia, trong mắt hắn thì ông đâu có là cái gì?
Vẻ mặt Từ Lệ dữ tợn nhìn vào Diệp Cô Thành, quát:
- Nói cho cha, đem chuyện này nói cho cha để cha đuổi hắn ra khỏi Diệp gia, hắn không xứng đáng làm người của Diệp gia.
- Đồng chí ngục trưởng, mời ông hãy tránh đi một chút.
Mắt thấy Từ Lệ ré rân lên, Diệp Cô Thành hơi trầm ngâm rồi nói với ngục trưởng.
- Được.
Ngục trưởng nghe vậy thì biết kế tiếp 2 bên sẽ nói một chút chuyện qua trọng cho nên liền gật đầu rồi mang theo thủ hạ rời đi.
- Cho ta một giải thích hợp lý.
Mắt thấy ngục trưởng rời đi, Diệp Cấm nhìn chằm chằm vào Diệp Cô Thành.
- Cứu Bùi Đông Lai sao?
Diệp Cô Thành không để ý đến Diệp Cấm, mà là mang theo vài phần trào phúng nhìn vào Từ Lệ, gằn từng chữ:
- Đúng vậy, ta thật sự muốn cứu hắn bởi vì hắn là cháu ta nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không cần ta ra mặt để cứu hắn nữa. Dùng lời nói của hắn, cầu người không bằng cầu mình.
- Còn về Diệp Tranh Vanh con của mấy người thì lúc hắn ám sát Bùi Đông Lai ta đã ra mặt cứu hắn một mạng, ngày đó nếu như không phải ta xuất hiện thì có lẽ hắn đã rời khỏi thế giới này, hơn nữa sẽ không lưu lại bất kỳ chứng cớ gì.
Diệp Cấm cùng Từ Lệ nhất thời liền á khẩu, bọn họ cũng biết chuyện Diệp Tranh Vanh tìm đại đệ tử Võ Đang là Lãnh Vô Cực ám sát Bùi Đông Lai.
- Luận về võ lực thì Bùi Đông Lai có thể bóp chết Diệp Tranh Vanh như một con kiến, luận về mưu lược thì hắn đứng trước Bùi Đông Lai chỉ là một đứa con nít ranh, hắn
- Ngày đó, ta đã nói những lời này với Diệp Tranh Vanh, hắn đã không nhớ kỹ thì chẳng trách ai được.
Diệp Cô Thành đem những lời cảnh cáo ngày đó nói cho Diệp Tranh Vanh nói ra, sau đó nói:
- Còn về phần ta có phải là một thành viên của Diệp gia hay không thì điểm này trong điện thoại ta đã nói cho ông biết.
Diệp Cô Thành nghe vậy thì bên tai nhớ lại lời cảnh cáo của Diệp Cô Thành:
- Nếu ông không muốn Diệp gia rơi xuống thì tốt nhất không nên động vào một cọng lông của Bùi Đông Lai.
- Chẳng lẽ hắn thật sự có chứng cớ việc Tranh Vanh cấu kết với Thôi gia HQ, hơn nữa còn đem chứng cớ đó giao cho Tiêu gia, Tần gia, để cho 2 nhà đó đối phó với Diệp gia chúng ta sao?
Nhớ lại lời cảnh cáo của Diệp Cô Thành, Diệp Cấm không khỏi nhớ lại những lời của Bùi Đông Lai. Vẻ bất an trong lòng càng tăng lên.
- Xem ra, vừa rồi khi ông sắp động thủ với hắn thì hắn đã nói ra những lời này.
Diệp Cô Thành nghe vậy thì liền trầm giọng:
- Không riêng gì Tiêu gia cùng Tần gia, Bạch gia cùng Tịch gia cũng ra mặt —— Diệp gia hiện tại tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch).
Tứ đại gia tộc liên thủ đối phó Diệp gia?
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì Diệp Cấm vốn là cả kinh. Sau đó liền hiểu được nguyên nhân vừa rồi thủ trưởng số 1 lại gọi điện cho mình, đồng thời hắn cũng hiểu được lời cảnh cáo của Diệp Cô Thành. Nếu như tứ đại gia tộc liên hợp lại với nhau thì Diệp gia sẽ không thể nào ngăn cản.
Như vậy, nếu vừa rồi hắn giết Bùi Đông Lai thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
So sánh với Diệp Cấm mà nói thì trong lòng Từ Lệ lại càng cảm thấy kinh hãi hơn.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của nàng trở nên trắng bệch, không ngừng tự hỏi: " Điều…Điều này làm sao có thể?"
- Tiêu chủ tịch muốn gặp cậu.
Diệp Cô Thành thấy vậy cũng không để ý đến vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ nữa mà đi vào phòng giam. Thấy sắc mặt Bùi Đông Lai tỏ ra bình tĩnh đứng ở cửa sở thì mở miệng nói, giọng nói hơi phức tạp.
Bởi vì mạng lưới tình báo khủng bố của Long Nha nên Diệp Cô Thành đã biết được chuyện tứ đại gia tộc gặp mặt, hơn nữa sau đó lại nhận được mệnh lệnh của Tiêu Nguyên Thanh thì hắn liền đoán được tứ đại gia tộc muốn cứu Bùi Đông Lai, đồng thời muốn làm Diệp gia yếu bớt.
- Cảm ơn ngài. Truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì trước tiên Bùi Đông Lai liền nói tiếng cảm ơn, hắn đã nghe được những lời trước của Diệp Cô Thành, cũng biết được Diệp Cô Thành thật tâm muốn cứu hắn.
Mắt thấy Bùi Đông Lai cảm ơn thì trong lòng Diệp Cô Thành cảm thấy ngũ vị, hắn không khỏi nhớ được từng lời mà sáng nay Bùi Đông Lai nói với hắn.
- Cảm ơn ngài ngay từ đầu đã đối xử với mẹ tôi như một người thân, cũng cảm ơn ngài vì lời hứa với cha của tôi mà mạo hiểm trở mặt với Diệp gia để cứu tôi.
- Cầu người không bằng cầu mình, đạo lý này đúng là sau khi cha tôi và Tiêu gia lão thái gia qua đời thì tôi mới hiểu ra được.
- Diệp gia muốn cho tôi chết, không dễ như vậy đâu.
…
Buổi sáng, Diệp Cô Thành cho rằng ở trước mặt quyền lực thì những thứ âm mưu quỷ kế đều là uổng công.
Mà giờ phút này, chưa đầy 24 tiếng thì Bùi Đông Lai đã làm cho Diệp Cô Thành phải kinh ngạc.
- Như lời của cậu, cầu người không bằng cầu mình.
Nhớ lại tất cả chuyện này, Diệp Cô Thành miệng của mình hơi đắng:
- Ta chỉ dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, đến đưa cậu rời khỏi nơi này.
Bùi Đông Lai cười cười, không nói cái gì nữa, đi theo Diệp Cô Thành đi ra phòng giam.
Bên ngoài phòng giam, vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ vẫn chưa lấy lại tinh thần, cả 2 giống như là hòn đá, đứng nguyên tại đó.
"Bá!"
Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành đi ra, 2 vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Bùi Đông Lai không để ý đến ánh mắt hai người, giống như đem 2 người trở thành không khí rồi.
- Trả mạng cho con tao.
Sau đó, Từ Lệ lấy lại tinh thần, giống như kẻ điên, chạy vồ về phía Bùi Đông Lai.
Không đợi nàng vọt tới trước người Bùi Đông Lai thì Diệp Cô Thành giống như một tòa núi lớn che trước người Bùi Đông Lai, một phát bắt lấy cổ tay Từ Lệ, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Từ Lệ.
- Thả ta ra, Diệp Cô Thành, mày thả ta ra.
Từ Lệ giãy dụa, vẻ mặt như lệ quỷ nhìn vào Bùi Đông Lai, thở hổn hển nói:
- Tranh Vanh ở dưới cửu tuyền sẽ không bỏ qua cho mày.
- Người sống còn không được, huống chi người chết?
Bùi Đông Lai dừng bước lại, mỉm cười nhìn Từ Lệ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Cấm, ngữ khí lạnh lùng:
- Trở về nói cho lão tạp mao của Diệp gia, giết tốt, nuốt xe sau đó là tướng.