Trong thư phòng, Tần Hồng Sơn cùng Tiêu Nguyên Thanh nói chuyện điện thoại, song phương chẳng những đạt tới nhất trí, hơn nữa còn tiến hành thảo luận những vấn đề nhỏ trong đó rồi quyết định sáng mai sẽ cứu Bùi Đông Lai.
Tần Hồng Sơn vừa mới để điện thoại xuống thì điện thoại lại vang lên, sau khi nghe xong thì khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ quái dị.
- Cha, đã xảy ra chuyện gì?
Một bên Tần Tranh mơ hồ nghe được người gọi đến là gia chủ Bạch gia Bạch Hà Sầu, thấy sau khi Tần Hồng Sơn nghe điện thoại xong thì lộ ra suy nghĩ gì, nhịn không được mở miệng hỏi.
Tần Hồng Sơn không trả lời Tần Tranh, mà là mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Tần Đông Tuyết:
- Đông Tuyết, cháu đi tìm Bạch Hà Sầu sao?
- Không có.
Nghe Tần Hồng Sơn nói như vậy thì Tần Đông Tuyết lắc đầu, hỏi:
- Gia gia, sao vậy?
- Tịch Nhân Đình?
Tần Hồng Sơn lại hỏi.
- Tịch Nhân Đình là ai?
Tần Đông Tuyết ngẩn ngơ.
Tần Đông Tuyết không biết nhưng mà vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh lại biết. Nghe được 3 chữ " Tịch Nhân Đình" này thì cả 2 người đều lộ ra vẻ cả kinh, nhìn về phía Tần Hồng Sơn.
- Bạch Hà Sầu vừa rồi gọi điện thoại lại đây nói, hắn và Tịch Nhân Đình muốn gặp mặt ta để nói chuyện.
Tần Hồng Sơn nói thế thì giải thích:
- Ta nghĩ Đông Tuyết đã tiếp xúc qua bọn họ, hiện giờ xem ra là không phải như vậy rồi, vậy 2 người bọn họ muộn như thế này rồi mà còn muốn tìm ta là có việc gì đây?
Tần Hồng Sơn giống như đang hỏi vợ chồng Tần Tranh, Tiếu Ái Linh cũng giống như đang hỏi bản thân mình.
Ở hắn xem ra, nếu là Tần Đông Tuyết cùng tiếp xúc với Bạch Hà Sầu cùng Tịch Nhân Đình, như vậy lúc này 2 người bọn họ bởi vì chuyện của Bùi Đông Lai mà liên hệ với hắn, hết thảy đều hợp lý, nhưng mà Tần Đông Tuyết lại nói chừa gặp qua 2 người kia, như vậy trong lúc quan trọng như thế này mà 2 người bọn họ muốn gọi điện gặp mặt, điều này làm cho hắn phải suy nghĩ.
- Gia gia, Tịch Nhân Đình là ai?
Tần Đông Tuyết lại hỏi ra vấn đề này, thông qua phản ứng của Tần Hồng Sơn, Tần Tranh và Tiếu Ái Linh thì nàng biết được Tịch Nhân Đình này không phải là nhân vật đơn giản, nhưng mà trong trí nhớ của mình thì nàng chưa từng nghe qua cái tên này.
- Là người đứng đầu thương giới của người Hoa.
Mắt thấy Tần Đông Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc thì sắc mặt Tiếu Ái Linh phức tạp, mở miệng giải thích:
- Bất kỳ là NB hay một số nước châu Âu vẫn có một gia tộc cường đại có thể ảnh hưởng đến chính giới, tình huống này thì trong quốc nội cũng tồn tại, Tịch Nhân Đình chính là thương nhân duy nhất có thể ảnh hưởng đến chính giới ở quốc nội.
"Ách..."
Nghe được lời giải thích của Tiếu Ái Linh thì Tần Đông Tuyết trực tiếp bị cả kinh, nàng nằm mơ cũng thật không ngờ ở trong quốc nội này lại có thương nhân có ảnh hưởng đến chính giới.
- Tiểu Tranh, nếu các con không muốn về nhà thì ở lại đây đi, ta đi gặp bọn hắn.
Tần Hồng Sơn lại mở miệng, nói.
Nghe Tần Hồng Sơn nói thế thì Tần Đông Tuyết vội nói:
- Gia gia, con cảm thấy được bọn họ tìm ngài rất có thể là có quan hệ đến chuyện của Đông Lai, cháu đi cùng ngài.
- Được.
Tần Hồng Sơn hơi trầm ngâm rồi cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Tần Đông Tuyết. Biểu hiện đêm nay của Tần Đông Tuyết đã nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn cảm thấy là vô luận Bạch Hà Sầu và Tịch Nhân Đình tìm hắn nói chuyện gì thì hắn cũng muốn mượn cơ hội lần này để giới thiệu Tần Đông Tuyết cho Tịch Nhân Đình.
"Reng…Reng"
Đột nhiên sau đó, tiếng điện thoại lại vang lên.
Hả?
Tần Hồng Sơn dừng bước lại, nhìn thoáng qua thì thấy người gọi đến là Tiêu Nguyên Thanh, không khỏi ngẩn ra.
- Lão Tiêu có chuyện gì?
Ngắn ngủi ngây người đi qua, Tần Hồng Sơn cầm điện thoại lên, có chút nghi hoặc mà hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Nguyên Thanh vừa mới cùng nói chuyện xong với Bạch Hà Sầu, hành văn gãy gọn hỏi han:
- Lão Tần, có phải Đông Tuyết còn tìm Bạch gia và Tịch gia không?
- Bạch Hà Sầu cũng điện thoại cho ông sao? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Hồng Sơn hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Nghe Tần Hồng Sơn vừa nói như thế, Tiêu Nguyên Thanh nao nao, theo sau nói:
- Ừh, hắn mới vừa gọi cho tôi, gọi tôi đi ra ngoài nói chuyện một chút. Chẳng lẽ hắn cũng điện thoại cho ông sao?
- Ừh.
Nghi hoặc trong lòng Tần Hồng Sơn càng đậm:
- Hắn và Tịch Nhân Đình muốn gọi tôi ra ngoài nói chuyện một lát, hơn nữa tôi vừa hỏi qua Đông Tuyết, nó nói là không có tìm qua Bạch Hà Sầu cùng Tịch Nhân Đình.
- Cái này thật lạ, 5 năm rồi Tịch Nhân Đình chưa bước chân đến Yên Kinh, đêm nay đột nhiên đến đây hơn nữa muộn như thế này rồi mà hắn cùng với Bạch Hà Sầu lại muốn gặp chúng ta.
Nghi hoặc trong lòng của Tiêu Nguyên Thanh cũng không ít so với Tần Hồng Sơn.
Tần Hồng Sơn nghe vậy, trầm ngâm một phen, nói:
- Lão Tiêu, ông và ta đều cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, như vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới cao ốc Hoa Hạ, cùng đi gặp bọn hắn.
- Được.
Tuy rằng Tiêu Nguyên Thanh không biết Bạch Hà Sầu cùng Tịch Nhân Đình muốn gặp 2 người bọn họ làm gì nhưng mà vừa rồi hắn cùng Tần Hồng Sơn đã đạt được hiệp nghị, chẳng khác nào 2 nhà Tiêu – Tần đã liên minh với nhau, tự nhiên là cùng tiến cùng lui.
…
Trong phòng trên tầng cao nhất của cao ốc Hoa Hạ, thân là người nắm quyền của " Liên minh Hoa Hạ" thì Tịch Nhân Đình cùng với Bạch Hà Sầu ngồi ở trên ghế salon, còn Tịch Hồ thì giống như một cây thương đứng sau Tịch Nhân Đình, nghe 2 người nói chuyện, đồng thời bưng trà dâng nước cho 2 người.
- Tiểu Hồ a, mấy năm nay cháu thật lớn nha a, dựa vào phát triển như thế này thì một ngày nào đó cháu sẽ trở thành người nắm quyền của liên minh Hoa Hạ a.
Lúc nói chuyện phiếm, thấy được Tịch Hồ rót trà thì Bạch Hà Sầu mở miệng tán thưởng.
Tịch Hồ nghe vậy, khiêm tốn nói:
- Bạch gia gia quá khen, Tiểu Hồ chỉ là đả tiểu nháo mà thôi, còn chưa lên được mặt bàn.
- Tiểu Hồ a, cháu cũng đừng nên khiêm tốn, ta nghe gia gia của cháu nói, việc hợp tác dầu khí giữa Trung – Nga có thể thuận lợi là đều do công của cháu.
Lại nghe được Bạch Hà Sầu tán thưởng, Tịch Hồ cũng không nói cái gì nữa, mà cung kính đi lui ra phía sau Tịch Nhân Đình.
Hiển nhiên hắn biết rõ, khiêm tốn quá độ chính là một loại tự đại khác, hoặc là nói là trang bức.
- Lão Tần a, tôi thật sự hâm mộ ông a, Tịch gia của ông lại có thêm một người nối nghiệp giỏi rồi.
Bạch Hà Sầu uống ngụm trà, nhìn Tịch Nhân Đình mà cười a a.
Tịch Nhân Đình cười nhẹ:
- Lão Bạch, ông cũng đừng coi nhẹ mình, Bạch gia thì sao? Tuy rằng Quộc Dụ từng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng mà hiện giờ nó lại khiêm tốn, nội liễm, trên thực tế chính là giấu tài, trọng kiếm vô phong.
- Quốc Dụ thì tôi cũng không phải lo, quan trọng chính là còn trẻ tuổi, hoặc là nói có dã tâm không đầu óc, hoặc là là có đầu óc không dã tâm, khiến người ta đau đầu.
Bạch Hà Sầu giận dữ nói.
Tịch Nhân Đình cười nhạt một tiếng nói:
- Trẻ tuổi cũng không đáng quan tâm, tôi luyện thì tốt rồi. Đúng rồi, theo tôi được biết thì Quốc Dụ từng đến Đông Hải gặp tên tiểu tử kia?
- Ừh.
Bạch Hà Sầu cũng không phủ nhận điểm này:
- Lại nói, Quốc Dụ có thể nhanh như vậy mà đến Đông Hải đảm nhiệm chức vụ, còn có ít nhiều liên quan đến hành động ở Hàng Hồ của tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia.
- Tài năng của Đông Lai, không có sự che chở của Vũ Phu, đi tới ngày hôm nay cũng không dễ rồi.
Tịch Nhân Đình nhịn không được cảm thán một câu.
- Ừh.
Bạch Hà Sầu gật gật đầu, phụ hoạ rất nhiều lại bổ sung một câu:
- So với Tiểu Hồ mà nói thì nó cũng không chênh lệch mấy.
Tịch Hồ đã từng hỏi qua Tịch Nhân Đình, Thất Sát, Tham Lang, Phá Quân tập hợp đông đủ, thiên hạ đổi chủ, không thể nghịch chuyển, Tịch Nhân Đình chẳng những đáp lại hắn quả thật như thế, nhưng lại nói trong ba người, Phá Quân tiên phong, Tham Lang đưa ra mưu lược, Thất Sát chưởng toàn cục.
Lúc trước, biết được sự việc của Bùi Đông Lai đã bại lộ, nên hắn cảm thấy kinh ngạc đồng thời nghi ngờ năng lực của Bùi Đông Lai, nhưng mà tổ huấn Tịch gia còn đó, thêm nữa Tịch Nhân Đình ủng hộ Bùi Đông Lai nên hắn cũng không tiện biểu hiện ra.
Lúc này nghe Bạch Hà Sầu nói như thế hắn càng hoài nghi năng lực của Bùi Đông Lai. Mà Tịch Nhân Đình nghe Bạch Hà Sầu so sánh Bùi Đông Lai với Tịch Hồ thì nở nụ cười chua sót, nâng chung trà lên, muốn chuyển đổi đề tài.
- Gia chủ, Tần XX cùng Tiêu XX đã đến dưới lầu, năm phút đồng hồ sau sẽ đến nơi này.
Sau đó, không đợi Tịch Nhân Đình mở miệng, thủ lĩnh Ám Vệ Tịch gia liền bướ tới gần, cúi đầu hội báo nói.
Tịch Nhân Đình nghe vậy, đặt chén trà xuống, hướng về phía Bạch Hà Sầu cười cười, nói:
- Đi thôi lão Bạch, chúng ta đi ra chào đón bọn hắn.
- Được.
5" sau, dưới sự chờ đợi của Tịch Nhân Đình, Bạch Hà Sầu cùng Tịch Hồ thì Tần Hồng Sơn Tiêu Nguyên Thanh mang theo Tần Đông Tuyết đi vào.
- Lão Tiêu, lão Tần, 5 năm không gặp, tinh thần các ông vẫn phấn chấn như trước a.
Tịch Nhân Đình mở miệng nói trước, ánh mắt trong lúc lơ đãng lại nhìn về phía Tần Đông Tuyết, tò mò vì sao Tần Hồng Sơn lại mang Tần Đông Tuyết đến đây. Dù sao trong điện thoại thì hắn cũng chưa nói qua mục đích gặp mặt lần này.
- Tôi xem ông càng già càng dẻo dai mới đúng.
Tiêu Nguyên Thanh mỉm cười bắt tay với Tịch Nhân Đình.
- Đúng rồi, quả thật là bảo đao chưa già.
Tần Hồng Sơn lên tiếng phụ họa.
Tịch Nhân Đình cười cười, cũng không phản bác.
Sau đó, Tiêu Nguyên Thanh cùng Tần Hồng Sơn lại bắt tay với Bạch Hà Sầu.
- Lão Tần, nếu tôi đoán không sai thì đây chính là cháu gái bảo bối của ông a?
Hàn huyên đi qua, Tịch Nhân Đình đem ánh mắt nhìn về phía Tần Đông Tuyết, cười hỏi.
- Đúng vậy, Đông Tuyết, mau ra mắt Tịch gia gia cùng Bạch gia gia.
Tần Hồng Sơn nghe vậy thì hơi ngẩn ran, sau đó liền bảo Tần Đông Tuyết chào hỏi.
Trong lòng Tần Đông Tuyết tò mò nhưng mà nàng không biểu hiện ra trên mặt mà là cung kính cúi đầu vấn an:
- Tịch gia gia, Bạch gia gia, Đông Tuyết chúc 2 người phúc như Đông Hải, thọ bỉ Nam Sơn.
- Tốt, tốt, tốt.
Tinh quang trong mắt Tịch Nhân Đình lóe lên, mà Bạch Hà Sầu thì âm thầm cảm thán Tần Đông Tuyết so với những đứa cháu gái của hắn thì lại có tiền đồ hơn.
Bởi vì.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, Tần Đông Tuyết vì muốn ở với Bùi Đông Lai cùng một chỗ, không tiếc cùng cả Tần gia trở mặt, một mình chạy đến Đông Hải, hiện giờ Bùi Đông Lai xảy ra sự cố, Tần Đông Tuyết có thể biểu hiện trấn định như thế đúng là khó được.
Nhưng mà.