Cùng lúc đó, trong một khách sạn của Đông Hải, lúc này Từ Lệ đang ngồi trên ghế salon, lột quýt để ăn thì điện thoại của nàng rung lên, nàng cầm lấy điện thoại thì thấy được người gọi đến là em rể của mình, người đảm nhận chức vụ phó cục trưởng của bộ An Toàn.
- Tiểu Tuấn, tìm chị có việc gì không?
Từ Lệ liền mở miệng nói trước.
- Chị, không tốt rồi.
Đầu bên kia điện thoại, thân là người đảm nhận chức vụ phó cục trưởng bộ An Toàn thì giọng nói của Khương Tuấn tỏ ra ngưng trọng.
- Có chuyện gì?
Từ Lệ có chút nghi ngờ, đang yên đang lành như thế này, hơn nữa Diệp gia lại đang áp chế Bùi Đông Lai thì tại sao Khương Tuấn lại nói không tốt?
- Chị, Tranh Vanh đã xảy ra chuyện.
Khương Tuấn do dự một chút, cuối cùng liền nói thẳng cho Từ Lệ biết.
- Cái gì?
Từ Lệ cả kinh, vội vàng đứng lên, sau đó khiếp sợ hỏi:
- Cậu…Cậu nói là ai đã xảy ra chuyện?
- Tranh Vanh…
- Nó xảy ra chuyên gì?
- Dựa vào tin tức chính xác thì 8h sáng nay Tranh Vanh đã bị người ta sát hại ở Gia Cách Đạt Kỳ.
- Cậu nói cái gì?
Nghe được tin tức Diệp Tranh Vanh bị sát hại thì thân thể mập mạp của Từ Lệ run lên, run giọng nói:
- Cậu…Cậu nói Tranh Vanh bị người ta giết chết rồi sao?
- Vâng.
Khương Tuấn lại cấp ra câu trả lời thuyết phục.
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng.
Lại nghe Khương Tuấn nói như thế thì Từ Lệ điên cuồng lắc đầu:
- Lúc ta đi thì Tranh Vanh còn ở Yên Kinh, làm sao nó lại bị người ta giết chết ở Gia Cách Đạt Kỳ được? Nhất định là cậu đã lầm rồi.
- Chị, quả thật Tranh Vanh đã chết.
Khương Tuấn trầm giọng nói:
- Hơn nữa, có liên quan đến Bùi Đông Lai.
"Ách..."
Lúc này đây, Từ Lệ há to miệng, nhưng không nói gì, cả người cứng ngắc.
3 chữ Bùi Đông Lai này giống như một quyền trực tiếp đập vỡ nội tâm của nàng, ở trong quốc nội thì người có thể giết chết Diệp Tranh Vanh không có mấy ai nhưng mà Bùi Đông Lai lại là một trong những số đó.
- Chị…Chị…
Khương Tuấn sợ Từ Lệ không chịu nổi cơn đả kích này nên vội vàng kêu lên.
- Có chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Tranh Vanh lại chạy đến Gia Cách Đạt Kỳ? Còn nữa, tại sao tên nghiệt chủng kia lại giết Tranh Vanh?
Từ Lệ gào thét lên:
- Nói cho ta biết, cậu nói cho ta biết mau.
- Chị, dựa vào tin tức mới nhận được thì Tranh Vanh biết được Bùi Đông Lai muốn đến Gia Cách Đạt Kỳ thì đã cùng với Nạp Lan gia liên lạc với Thôi gia HQ, cố gắng muốn mượn dùng tử sĩ của Thôi gia giết chết Bùi Đông Lai, nhưng chẳng biết người của Thôi gia lại không có đi giết Bùi Đông Lai, mà ngược lại lại giết Tranh Vanh….
- Con của ta, tại sao mà nó ngu như vậy, không phải là ta đã nói rồi sao, con không cần phải nhúng tay đối phó với tên nghiệt chủng kia nữa mà.
Từ Lệ nghe vậy thì liền bi phẫn kêu lên, sau đó trong lòng nàng vừa động, đột nhiên đoán được cái gì, lớn tiếng kêu lên:
- Nhất định là tên nghiệt chủng kia liên hợp với người HQ tính kế hạ chết Tranh Vanh, nhất định là như vậy!
Nói xong, Từ Lệ liền cúp điện thoại, rồi gọi cho Diệp Cấm.
Cùng lúc đó, ở xa ngàn dặm, trong một phòng hội nghị, Diệp Cấm đang chủ trì một hội nghị quan trong. Thấy điện thoại rung lên thì hắn vốn định tắt máy, nhưng thấy người gọi đến là Từ Lệ thì hắn dừng nói chuyện lại, sau đó để cho nhân vật số 2 chủ trì buổi hội nghị, rồi cầm điện thoại đi ra phòng họp.
- Có chuyện gì? Tôi đang họp…
- Tranh Vanh đã chết! Tranh Vanh bị người ta giết chết. Là tên nghiệt chủng kia làm.
Không đợi Diệp Cấm nói xong thì Từ Lệ đã khàn giọng rống lên.
- Cái gì?
Nghe được Từ Lệ nói như thế thì Diệp Cấm liền cả kinh.
- Tranh Vanh đã bị tên nghiệt chủng kia giết chết.
Giọng nói của Từ Lệ lại vang lên.
"Lộp bộp"
Nghe được tin Diệp Tranh Vanh bị giết chết thì trong lòng Diệp Cấm chấn động, đồng tử phóng lớn.
"Hô ~ "
Sau đó, Diệp Cấm hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế tâm tình của mình, hắn không có nói gì thêm mà là đi về phòng làm việc của mình.
"Rầm"
Thuận tay đóng cửa phòng, Diệp Cấm trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bà biết được tin tức này từ ai? Là Khương Tuấn nói cho bà biết sao?
- Lúc nãy Khương Tuấn gọi điện đến nói cho tôi.
Từ Lệ giống như là hoàn toàn bị kích thích, quát lớn lên:
- Tên nghiệt chủng kia đã liên hợp với người HQ, thiết kế hãm hại Tranh Vanh, Tranh Vanh chết rất thê thảm…. Chúng ta nhất định phải báo thù cho nó.
"Đô... Đô..."
Nói xong thì đột nhiên Từ Lệ phát hiện trong điện thoại truyền ra tiếng "Đô... Đô...".
Phát hiện này làm cho nàng sửng sốt ra, sau đó nàng gọi lại cho Diệp Cấm nhưng lại phát hiện điện thoại Diệp Cấm đang bận.
Trong văn phòng, sau khi cúp điện thoại thì Diệp Cấm lại gọi cho Khương Tuấn.
- Anh rể….
- Chuyện gì?
Diệp Cấm cắt ngang lời nói của Khương Tuấn, trầm giọng hỏi.
- Là như vậy….
Khương Tuấn vội vàng đem mọi chuyện kể lại một lần nữa.
- Cậu nói Tranh Vanh vốn cùng liên hợp với người của HQ, muốn giết chết Bùi Đông Lai, kết quả là lại bị người HQ giết lại sao?
Nghe xong Khương Tuấn hội báo thì Diệp Cấm lạnh giọng hỏi
Trong lòng Khương Tuấn vừa động, minh bạch hiểu được dụng ý của Diệp Cấm, vội vàng đáp:
- Vâng.
- Từ đâu cậu biết được điều này?
Diệp Cấm lại hỏi
- Là một người tên là Nạp Lan Hiên, người này là đệ đệ của Nạp Lan Minh Châu, ngày hôm qua hắn phụ trách đưa đón người của Thôi gia HQ, nên mới biết được tin tức…
- Người biết tin tức này có nhiều không?
Không đợi Khương Tuấn nói xong, Diệp Cấm lại lạnh giọng hỏi.
- Không nhiều lắm, chỉ vài người. nguồn TruyenFull.vn
Khương Tuấn nghe vậy thì trong lòng đã đoán rằng, Diệp Cấm sợ tin tức này truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến Diệp gia, dù sao thì chuyện câu kết với thế lực cảnh ngoại cũng là một chuyện tuyệt đối không thể đụng vào.
- Ta mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải khống chế tin tức lại, tốt nhất là làm cho bọn chúng vĩnh viễn ngậm miệng lại.
Giờ phút này, Diệp Cấm đã thể hiện ra bản sắc của đế vương. Sau khi biết chuyện thì hắn không tỏ ra phẫn nộ hay kêu gào báo thù như Từ Lệ, mà lấy đại cục của Diệp gia làm chính, trực tiếp tìm ra chỗ quan trọng của sự việc.
- Xin anh rể cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào rồi.
Khương Tuấn liền cung kính lĩnh mệnh, hắn biết chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn không đem bí mật nói ra.
Mắt thấy Khương Tuấn hiểu được ý của mình thì Diệp Cấm liền cúp điện thoại rồi gọi cho Diệp Thạch.
- Cha, có thể nói chuyện được không?
Điện thoại được chuyển, Diệp Cấm liền mở miệng hỏi trước.
- Được.
Cảm thấy được vẻ dị thường trong giọng nói của Diệp Cấm thì Diệp Thạch nhíu mày lại, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tranh Vanh đã chết.
Diệp Cấm cố gắng để cho giọng nói mình tỏ ra bình tĩnh, cảm giác kia giống như người chết là một con chó chứ không phải là con của hắn.
- Tại sao ta lại không nghe qua chuyện này, con từ đâu mà biết được chuyện này?
Đang ở Hoàng Gia lâm viên Diệp Thạch nghe vậy thì đồng tử hơi phóng đại, sửng sốt vài giây, sau đó lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi.
Diệp Cấm bình tĩnh nói:
- Khương Tuấn nói cho con biết, Triệu Triết hắn là muốn gặp mặt cha, cho nên hắn không gọi điện báo choc ho.
- Sao lại thế này?
Lãnh mang trong mắt Diệp Thạch lóe lên:
- Có phải tên nghiệt chủng kia làm không?
- Vâng, Tranh Vanh biết được tin tức tên nghiệt chủng kia muốn đi tảo mộ cho nên cố gắng cùng Nạp Lan gia liên hệ với thế lực cảnh ngoại để giết tên tạp chủng kia, kết quả nó lại bị thế lực cảnh ngoại giết chết, nhất định là do tên nghiệt chủng kia giở trò quỷ.
Sắc mặt Diệp Cấm âm lãnh, nói:
- Con đã để Khương Tuấn phong tỏa tin tức này rồi.
- Con hãy nghĩ biện pháp chứng minh tên nghiệt chủng kia cấu kết thế lực cảnh ngoại, giết chết Tranh Vanh.
Diệp Thạch trầm giọng:
- Lúc này đây, cho dù Thiên vương lão hạ phàm cũng không cứu được hắn!
Giờ phút này, Diệp Thạch đã đem uy nghiêm của đế vương phát huy tới cực hạn
Nhưng mà.
Hắn không biết Nạp Lan Minh Châu cũng từng nói qua những lời giống như vậy, nhưng kết quả lại bị Bùi Đông Lai đá vào Diêm vương điện.