Trong màn đêm, một chiếc Audi A6L có biển số xe cảnh sát Giang Lăng cùng với 5 chiếc xe cảnh sát lao vút trong màn đêm.
Trong chiếc Audi A6L, thân là nhân vật số 1 của cảnh sát Nam Tô thì Vương Xuân Hổ đang ngồi ở phía sau, trong tay hắn đang cầm lấy một điếu thuốc, điếu thuốc này đã cháy hơn một nữa bất quá Vương Xuân Hổ cũng không có nhận ra điều này, vẻ mặt của hắn đang tỏ ra vô cùng ngưng trọng.
Ngưng trọng là bởi vì Vương Xuân Hổ hắn hiểu được dụng ý câu nói cuối cùng của Dương Viễn, hắn cũng nhìn ra vụ án đêm nay cũng không đơn giản.
Hắn càng rõ ràng, cho dù Bùi Đông Lai có phạm tội đi chăng nữa thì cũng không tới phiên hắn xử lý.
Cho nên, Dương Viễn để hắn mang người đến quân khu Giang Lăng để bắt Bùi Đông Lai thì mục đích không còn nói cũng biết.
Sau đó, hắn liền nhíu chặt mày, vẻ mặt âm trầm bất định, hắn đã quyết định.
Mấy phút sau, 6 chiếc xe đã chạy đến cửa của quân khu.
Khi xe dừng lại thì một tên cảnh sát trong xe liền đi xuống, bước lên nói chuyện với mấy tên lính gác.
- Đồng chí, chào cậu. Tôi là Đặng Quốc là cục trưởng của cục điều tra của tỉnh, đây là thẻ công tác của tôi.
Đặng Quốc dẫn người đi tới, không đợi tên lính gác hỏi thì hắn đã nói ra thân phận.
- Chào ngài, thủ trưởng.
Tên lính gác liền cúi chào, sau đó liền cầm lấy thẻ công tác, coi sơ qua rồi cung kính hỏi:
- Thủ trưởng, đã trễ thế này rồi, xin hỏi ngài có chuyện gì?
- Vương cục trưởng có chuyện quan trọng muốn nói với Trần tư lệnh, làm phiền đồng chí hãy thông báo giùm
Đặng Quốc nói.
- Được, xin ngài chờ một chút.
Tên lính gác liền cúi chào rồi xoay người đi vào gọi điện.
Ước chừng 5’ sau, tên lính gác đi ra, bước đến trước người Đặng Quốc rồi nói:
- Thật có lỗi, thủ trưởng, đã để ngài đợi lâu. Dựa vào chỉ thị của thượng cấp thì tôi không thể để ngài đi vào được, nếu có chuyện gì thì ngày mai ngài hãy đến.
- Đã làm phiền đồng chí rồi.
Đặng Quốc nghe vậy thì trong lòng cười khổ, hắn biết rõ, đừng nói là hắn, cho dù Vương Xuân Hổ đến nơi này cũng không dám làm càn.
- Vương cục trưởng, lãnh đạo của quân khu không cho chúng ta vào, nói có chuyện gì thì sáng mai hãy đến.
Đặng Quốc đi đến chiếc Audi A6L, vẻ mặt bất đắc dĩ nói lại cho Vương Xuân Hổ.
- Trở về.
Vương Xuân Hổ làm ra chỉ thị.
- Vâng.
Đặng Quốc cúi chào rồi trở về xe của mình.
Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát liền biến mất trong màn đêm.
Trong Audi A6L, Vương Xuân Hổ lấy điện thoại ra rồi gọi cho Dương Viễn:
- Dương thư ký, lãnh đạo của quân khu không cho chúng tôi đi vào. Chỉ sợ sáng mai cần ngài ra mặt mới được.
- Tôi đã biết.
Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt Dương Viễn tỏ ra khó coi trả lời một câu, sau đó nói:
- Nếu bên này không có tiến triển gì thì đêm nay cậu hãy điều tra ở những phương diện khác, nếu có tin tức gì thì liền báo lại cho tôi. Vất vả cho ông rồi, Vương cục trưởng.
- Dương thư ký đã nói quá lời, đây là chức trách của tôi.
Vương Xuân Hổ khách sáo một câu, sau đó thấy được Dương Viễn cúp điện thoại thì trong lòng thở phào.
Cùng lúc đó, Dương Viễn liền bấm số điện thoại của Diệp Tranh Vanh.
- Tiểu Diệp, người của quân khu không cho chúng ta đi vào, nói ra để sáng mai tự tôi ra gặp.
Điện thoại được chuyển, Dương Viễn như có suy nghĩ gì đó, nói:
- Theo tôi được biết thì từ sau khi Đại Bỉ Võ trong nước kết thúc thì mặc dù Bùi Đông Lai không có đi qua quân khu nhưng mà bởi vì hắn đã giúp quân khu Giang Lăng lấy được vinh quang, giúp cho Trần Quốc Đào nở mày nở mặt, nên Trần Quốc Đào đã giữ chức phó đội trưởng đại đội đặc chủng Đằng Long cho Bùi Đông Lai, đây là nói Trần Quốc Đào muốn bảo vệ hắn.
Nói tới đây, Dương Viễn cố ý ngừng lại, hắn tin ra Diệp Tranh Vanh có thể hiểu được ý tứ của mình. Nếu như Trần Quốc Đào ra mặt bảo vệ cho Bùi Đông Lai thì cho dù sáng mai hắn đến cũng chẳng thấm vào đâu.
Một mặt, Bùi Đông Lai là thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long, địa phương không thể quản chế, về phương diện khác thì cho dù bản thân hắn là đại biểu của giới quan trường địa phương nhưng mà ở trong mắt Trần Quốc Đào thì hắn cũng không tính là gì.
- Dương thư ký, sáng mai phiền ngài đến gặp Trần Quốc Đào, nếu như ông ta không giao người thì sự tình phía sau cứ giao lại cho tôi.
Diệp Tranh Vanh nói xong, vẻ mặt cười lạnh:
- Chuyện lớn như vậy, áp lực lớn như vậy, tôi không tin Trần Quốc Đào có thể bảo vệ được hắn, tôi càng không tin Trần Quốc Đào vì Bùi Đông Lai mà sẽ trở mặt cùng với Diệp gia.
- Được.
Dương Viễn đúng là chờ những lời này cho nên không có ý kiến gì.
Cùng lúc đó, trong thư phòng tướng quân lâu của quân khu Giang Ninh.
- Tiểu tử, vừa rồi cảnh sát tỉnh đã đến đây, bị ta đuổi về rồi.
Trần Quốc Đào bóp tắt tàn thuốc, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào Bùi Đông Lai, âm thầm cảm khái lá gan của Bùi Đông Lai khá lớn, hắn cười khổ:
- Sự việc đã đến mức mày, chẳng khác gì là cung đã trên nỏ không thể bắn đi, hy vọng tốt nhất là đúng như lời của cậu, không có để lại bất cứ dấu vết gì.
- Xin thủ trưởng yên tâm, tôi có thể xử lý tốt chuyện này.
Bùi Đông Lai cúi chào, cấp ra câu trả lời thuyết phục.
Trần Quốc Đào không vậy thì trong lòng không khỏi thở dài: Nếu không phải bị Diệp gia bức đến mức này thì thanh niên trước mặt đây tuyệt đối sẽ trở thành một Tiêu Phi thứ 2, thậm chí sẽ trở thành một thanh quân đao sắc bén của Long Nha thậm chí là của quân đội của nước cộng hòa, thậm chí hắn có thể giống như Long Vương Diệp Cô Thành, trở thành niềm kiêu ngạo của toàn quân.
- Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ đi.
Cảm thán trôi qua, Trần Quốc Đào khoác tay.
Bùi Đông Lai gật đầu sau đó cúi chào Trần Quốc Đào, vẻ mặt chân thành nói:
- Cám ơn ngài, Trần gia gia
- Ít lời thôi, mau cút đi cho lão tử.
Trần Quốc Đào tức giận mắng.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì ấm lòn, rồi cười cười, đi ra khỏi thư phòng.
- Diệp Thạch a Diệp Thạch, nếu ông cứ khăng khăng vì thằng cháu không có tiền đồ kia của mình mà đưa một Siêu cấp binh vương của quốc gia đi con đường khác, như thế sẽ tạo thành tai họa đối với Diệp gia, đồng thời cũng là một tổn thất đối với quốc gia.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, sắc mặt Trần Quốc Đào phức tạp, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.