Đối với mấy tên lưu manh này mà nói thì bọn hắn không thể tưởng tượng được một kẻ đã ngâm trong thảo dược từ nhỏ, hơn nữa lại còn đứng tấn mười mấy năm trời thì có sức bật kinh khủng đến cỡ nào.

"Hô"

Tên lưu manh kia còn chưa hết ngạc nhiên thì trước mặt liền truyền đến một cỗ gió lạnh, lông tơ trên người hắn đột nhiên nổi lên.

"Phanh."

Sau đó, không đợi tên lưu manh kia né tránh thì Bùi Đông Lai đã hung hắm đập vào đầu hắn một cái, hai mắt tên lưu manh kia liền tối sầm, cả người liền ngã xuống làm bụi đất tóe lên.

"Hô! Hô!"

Một quyền làm tên lưu manh kia bay ra sau, thấy thế thì Bùi Đông Lai cũng không có dừng lại, đùi của hắn giống như là một viên đạn pháo liền bắn ra đánh thẳng vào một tên đại hán khôi ngô đang ở bên cạnh.

"Phanh!"

"Răng rắc!"

Hai thanh âm này dường như cùng vang lên cùng một lúc, Bùi Đông Lai nhấc chân lên, trực tiếp đã gãy bắp chân của tên đại hán khôi ngô này.

- A…..

"Ầm."

Bắp chân bị gãy, tên đại hán khôi ngô mất đi trọng tâm liền kêu lên một tiếng rồi ngã ầm xuống đất.

"Bịch."

Thấy được Bùi Đông Lai trong chớp mắt đã đánh ngã được hai người thì đám người giang hồ kia liền có cảm giác ở trong mộng, trong đó không ít tên há to miệng ra, biểu tình trên mặt đều hiện lên vẻ đần đồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Rất khiếp sợ, còn ba tên lưu manh đang vây đánh Lưu Phúc Sinh thì theo bản năng liền lùi về sau hai bước.

Bùi Đông Lai lại tiếp tục phóng về phía trước, hắn cũng không có động thủ mà vội cúi người xuống, ôm Lưu Phúc Sinh ra.

"Hô.. hô."

Dưới ánh mặt trời, vết máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ trong mũi của Lưu Phúc Sinh, vẻ mặt của hắn đầy màu hơn nữa sống mũi đã bị đánh gãy, xương cốt và huyết nhục trộn lẫn vào nhau, nhìn qua thì có vẻ vô cùng bi thảm.

Thấy cảnh như vậy thì Bùi Đông Lai lại đau lòng.

Từ khi hắn và Bùi Vũ Phu đi vào Trầm Thành thì luôn ở nơi này, hiện giờ giá cả phòng ốc ở chung quanh nơi này đều tăng lên chỉ có riêng phòng hắn là bác gái chủ nhà không lấy thêm đồng nào.

Trừ việc đó ra thì bác gái chủ nhà lại xem hắn như là con ruột của mình, mỗi lần thứ bảy khi Bùi Đông Lai trở về thì bác gái chủ nhà đều nấu nhiều đồ ăn hơn rồi đem qua nhà đưa cho Bùi Đông Lai, thậm chí vào lúc xế chiều chủ nhật thì bác gái chủ nhà còn có làm thêm một ít đồ ăn ngon rồi mang đến trường đưa cho Bùi Đông Lai, để hắn cải thiện bữa ăn của mình.

Bác gái chủ nhà đã đối đãi với hắn giống như con ruột của mình, tự nhiên thì Bùi Đông Lai cũng đem bác gái chủ nhà và Lưu Phúc Sinh trở thành người thân của mình.

- Phúc Sinh thúc, thúc nên nhẫn nại một lát, một hồi nữa đến bệnh viên thì sẽ tốt hơn thôi.

Rất đau lòng, Bùi Đông Lai lửa giận công tâm nhưng hắn cũng biết việc trước mắt là phải đem Lưu Phúc Sinh và bác gái chủ nhà đến bệnh viện:

- Dì, trước hết thì dì hãy mang Phúc Sinh thúc đên bệnh viện đi, con sẽ đến sau.

Nói xong thì Bùi Đông Lai liền lấy một tay nâng Lưu Phúc Sinh lên.

Đây là lần đầu tiên bác gái chủ nhà thấy được Bùi Đông Lai động thủ đánh nhau, nàng cũng bị thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai làm cho cả kinh, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì nàng liền tiến lên đỡ lấy Lưu Phúc Sinh.

- Bản thân ta lại muốn nhìn, đám người các ngươi có thể từ nơi này bay ra ngoài.

Coi như lúc bác gái chủ nhà gần đến được bên người Lưu Phúc Sinh thì vẻ mặt của Báo ca trở nên âm trầm nhìn vào Bùi Đông Lai, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Không để ý đến Báo ca, Bùi Đông Lai cẩn thận đem Lưu Phúc Sinh giao cho bác gái chủ nhà.

- Mẹ nó, phế tên tạp chủng này cho ta.

Báo ca thấy Bùi Đông Lai đem lời nói của mình thành rắm cho thì khuôn mặt hắn liền trở nên dữ tợn, âm trầm quát lên.

"Phần phật!"

Báo ca vừa thốt lên xong thì nhưng tên đại hạn bên cạnh người hắn liền lập tức chạy tới, vây Bùi Đông Lai lại.

Tuy rằng bọn hắn mới bị thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai làm cho kinh sợ, nhưng mà bọn hắn đã từng trải qua không ít trận ác chiến, đảm lược cũng rất lớn, hơn nữa mười mấy người như bọn hắn thì làm sao lại có thể sợ một mình Bùi Đông Lai được?

Đối mặt với thế vây công của đám người kia thì Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy có chút sợ hãi, ánh mắt của hắn liền híp lại, gặt gao nhìn chằm chằm vào Báo ca rồi gằn từng chữ:

- Hôm nay, ta cam đoan rằng ngươi sẽ được đám người này khiêng ra khỏi đây.

- Mẹ nó, còn thất thần làm gì? Đánh, đánh chết tên cẩu tạp chủng này cho ta.

Báo ca thấy đám thủ hạ của mình có chút chần chờ thì cũng tức giận, lúc này đây nghe được lời nói cuồng vọng của Bùi Đông Lai thì nhất thời liền nổi trận lôi đình, hận không thể tự mình ra tay.

" Vèo"

Lúc này đây, không đợi đám thủ hạ của Báo ca ra tay thì ngay tại chỗ thì Bùi Đông Lai liền phóng ra như một con mãnh hộ, trong chớp mắt đã đến gần một gã đại hán được trước mặt.

Không ai nghĩ đến đối mặt đối thế vây công này mà Bùi Đông Lai lại dám chủ động xuất kích.

Bao gồm là cả tên đại hán tóc dài kia.

Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt đã có một bóng đen xuất hiện trước người của hắn.

"Hô!"

Tay phải của Bùi Đông Lai liền chém ra, giống như là lúc lấy đồ trong túi vậy, một phát liền bắt được đầu tóc của tên đại hán kia sau đó dùng sức kéo một cái.

"Phần phật!"

Kéo được một cái thì trọng tâm của tên đại hán liền mất đi, ngã về phía trước.

Tay phải của Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực nắm lấy đầu của tên đại hán đồng thời chân trái của hắn chống xuống, rồi gối phải đột nhiên nâng lên, đập vào mặt của tên đại hán một cái.

Long Sĩ Đầu!

Giờ phút này, Bùi Đông Lai đang dùng chiêu Long Sĩ Đầu mà hắn tự mình nghĩ ra.

"Phanh"

"Răng rắc!"

Trong nháy mắt gối phải của Bùi Đông Lai và mặt của tên đại hán va chạm với nhau, lực đạo khủng bố của Bùi Đông Lai đã trực tiếp đánh gãy sống mũi của tên đại hán kia, đồng thời đầu của tên đại hán kia cũng hướng lên, máu tươi liền văng khắp nơi.

"Tê. "

Thấy được một màn huyết tinh này thì đám lưu manh con lại không kìm lòng được mà hít sau một hơi, dường như bọn chúng đã bị thủ đoạn tàn bạo của Bùi Đông Lai làm cho sợ chết khiếp, nhất thời một đám người cũng không có ai dám bước lên.

Mà Bùi Đông Lai cũng không có buông tha cho tên đại hán kia, hắn lại nắm tóc của tên đại hán kia rồi vung tay lên nện vào mặt của tên đại hán kia.

"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"

Âm thanh trầm muộn đột nhiên vang lên, tựa hồ là tiếng trống thông thường, âm thanh dày đặc mà dồn dập.

Bên tai vang lên những tiếng " Phanh, phanh" kia, nhìn huyết nhục lẫn lộn của tên đại hán kia cùng với bộ dáng giống như một con sói của Bùi Đông Lai thì trừ bỏ Báo cả ra, đám người còn lại liền cảm thấy rung mình, bọn hắn cảm thấy được bản thân mình dường như là đã bị lọt vào hố băng rồi, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo.

Về phần tên Khương Nam kia thì sợ tới mức mặt mũi trở nên trắng bệch.

"Sưu"

Lúc Bùi Đông Lai nện ra quyền thứ sau thì vẻ mặt của Báo ca đã giận tím, đột nhiên hắn liền dùng tốc độ cực nhanh để đánh về phía của Bùi Đông Lai.

Là đại ca của đám lưu manh này thì Báo ca không chỉ dựa vào danh tiếng trên đường phố mà thân thủ của hắn cũng cực kỳ khủng bố, hắn xuất thân từ đội tán thủ của tình lại trải qua vài năm sống trên lưỡi đao thì thân thủ cũng có chút đột phá.

Dường như là Bùi Đông Lai đã sớm đoán được Báo ca sẽ ra tay cho nên hắn liền cười lạnh một tiếng rồi dùng sức nâng tên đại hán kia dậy rồi quăng về phía Báo ca.

Báo ca chạy về phía Bùi Đông Lai nhân cơ hội đế đánh lên Bùi Đông Lai, mắt thấy thủ hạ bị ném ngược trở lại thì theo bản năng hắn liền né qua một bên.

Lúc này, tốc độ của hắn đã giảm lại.

- Tới phiên ngươi.

Nhân cơ hội này thì Bùi Đông Lai liền bắn người lên, cả người giống như một cây tên rời cung vậy, hướng về phía Báo ca mà bắn tới.

- Muốn chết.

Báo ca cười lạnh một tiếng, đột nhiên đùi phải của hắn đá ra, tốc độ cực nhanh, một cước của hắn đá ra liền truyền đến một tiếng xe gió.

Tiên thối.

Thân là người trong đội tán thủ của tỉnh thì Báo ca không ra tay thì thôi vừa ra tay thì chính là chiêu tàn nhẫn nhất.

Đối mặt với chiêu hung ác này thì Bùi Đông Lai cũng không có trốn tránh là đồng dạng hắn cũng vung chân lên đá ra một cước.

So sánh với thế đá của Báo ca thì một cước này của Bùi Đông Lai rất giống với mấy gã lưu manh đầu đường xó chợ lúc đánh nhau hay dùng, cũng không có quy tắc gì cả.

Chỉ có điều.

Thế công cũng vô cùng mạnh mẽ, một cước dưới chân truyền ra một trận rung động " vù, vù"

"Phanh."

Dưới ánh mặt trời, hai chân của Báo ca và Bùi Đông Lai chạm nhau, Báo ca chỉ cảm thấy bàn chân của mình dường như là đá trúng một tâm thiết bản vậy, trên chân truyền đến một cảm giác đau dơn, nụ cười trên mặt liền đọng lại.

- Quỳ xuống cho ta.

Ngay sau đó không đợi Báo ca thu chân lại thì chân phải của Bùi Đông Lai đột nhiên đá vào chân còn lại của Báo ca.

Báo ca không ngờ được Bùi Đông Lai sẽ biến chiêu nhanh đến như vậy, trong lúc nhất thời thì không thể né tránh được.

"Răng rắc"

Trong sát na, tiếng xương gãy chói tai liền vang lên, chân trái của Báo ca đã bị Bùi Đông Lai đánh gãy, thân thể của hắn lập tức mất đi trọng tâm liền ngã về phía trước.

- Mẹ nó, ta kháo.

Một chân bị gãy, Báo ca chẳng những không có kêu thảm mà ngược lại giống như là hắn đã bị kích thích huyết tính, trong lúc té ngã thì đột nhiên tay phải của hắn chém ra, nhắm ngay huyệt Thái Dương của Bùi Đông Lai đánh tới.

Huyệt Thái Dương là một trong những huyệt vị trọng yếu nhất, nếu huyệt này gặp phải trọng kích thì nhẹ sẽ bị choáng còn nặng thì sẽ tử vong.

Một quyền này của Báo ca là muốn lấy mạng của Bùi Đông Lai.